“Bản hộ vệ cho ngươi một cơ hội cuối cùng! Mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi cho ta, nếu không đừng có trách ta ra tay không nể tình!” Hi Thần hét to với Tư Tuyết.
Lời nói của Hi Thần khiến Tư Tuyết ngẩn người.
Cả đời nàng chưa bao giờ quỳ ai, cô nàng Hi Thần này đúng là cái gì cũng dám nói.
“Quỳ? Không bao giờ có chuyện đó, nhưng mà nếu ngươi chịu quỳ xuống thì có khi ta sẽ tha cho ngươi đấy.” Tư Tuyết mỉm cười nhìn Hi Thần.
Hi Thần gần như muốn hộc máu.
“Hừ, ngươi đúng là không biết tốt xấu, vậy thì để bản hộ vệ tiễn ngươi lên đường!” Hi Thần hung dữ hét lên rồi lao về phía Tư Tuyết.
Lưỡi kiếm sắc bén chĩa thẳng vào Tư Tuyết nhưng nàng không hề thấy sợ hãi chút nào. Thanh kiếm của Hi Thần đâm tới, nàng liền né người sang một bên tránh thoát.
Trong mỗi đợt tấn công của Hi Thần, Tư Tuyết đều né tránh đúng lúc, mà trong quá trình né tránh nàng không hề đánh trả, thậm chí ở trên mặt nàng còn nở một nụ cười nhẹ.
Còn Hi Thần thì ngược lại, nàng ta dần dần mất sức, trên trán đều chảy đầy mồ hôi.
“Chết tiệt!” Cuối cùng Hi Thần đã tức giận.
Nàng ta bổ mạnh thanh kiếm về phía Tư Tuyết, Tư Tuyết vội vàng tránh đi, thanh kiếm của Hi Thần chém trúng tường làm cho nó xuất hiện một vết nứt, sau đó Hi Thần lại xoay người đuổi theo Tư Tuyết, nàng vẫn tránh né. Tóm lại, đại sảnh đã bị hai người họ xáo trộn, loạn thành một cái nồi chảo nhưng Hi Thần vẫn không thể làm Tư Tuyết bị thương mảy may.
Hi Thần dừng lại, nhìn Tư Tuyết đang đứng trước mặt, miệng thở hổn hển.
“Lêu lêu lêu, tới đây đi, tới đây đi, đánh không được ta, ngươi có tức giận không? Mà cho dù tức giận cũng vô dụng thôi!” Tư Tuyết quay người lại làm mặt quỷ với Hi Thần.
“Náo loạn đủ chưa?!”
Đột nhiên xuất hiện một tiếng hét làm cho Tư Tuyết và Hi Thần ngây ngẩn cả người.
Lúc quay đầu lại nhìn về phía cửa, họ thấy Quyền Mạch Ngự đang đứng ở trước cửa, sắc mặt rất là khó coi, phía sau còn có một hộ vệ tên Triệt Dịch đi theo.
“Chủ tử, sao ngài lại ở đây?” Tư Tuyết lập tức nở nụ cười đầy ân cần.
Quyền Mạch Ngự liếc nhìn nàng.
“Hai người các ngươi náo loạn ở đây như vậy, còn hỏi tại sao trẫm lại đến đây?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi.
Tư Tuyết sững sờ một lúc, sau đó xấu hổ cười làm lạnh.
“Hoàng thượng, xin ngài hay làm chủ cho Hi Thần!” Nhìn thấy Quyền Mạch Ngự, chỉ trong nháy mắt Hi Thần đã bỏ đi bộ dáng tàn nhẫn vừa rồi mà quỳ xuống một cái đáng thương.
Tư Tuyết nhìn nàng ta, cười nhạo một tiếng.
Triệt Dịch thấy Tư Tuyết không chịu quỳ xuống thì nheo mắt lại.
“Ồ? Ngươi muốn trẫm làm chủ cái gì cho ngươi?” Quyền Mạch Ngự chậm rãi mở miệng nói.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Hi Thần vội vàng vén tóc, lộ ra cái trán đã bị Tư Tuyết lấy chén trà đập lên.
“Hoàng thượng, ngài xem đi, lòng dạ nữ nhân này vô cùng độc ác, cố ý làm khó dễ Hi Thần, xin hoàng thượng làm chủ cho Hi Thần!” Hi Thần nói với Quyền Mạch Ngự.
Tư Tuyết nghe nàng ta nói xong thì cảm thấy kinh tởm đến buồn nôn.
“Đưa Tư Tuyết vào nhà lao, giam giữ ba ngày, lấy đó làm trừng phạt.” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, nhàn nhạt mở miệng.
Dù sao hắn đã sớm muốn nhìn xem rốt cuộc Tư Tuyết giấu hắn bao nhiêu điều, vừa lúc có cơ hội để thăm dò.
Tư Tuyết lập tức sững người, mà Hi Thần thì lạnh lùng cười khẩy.
Nghe thấy lời sai bảo của Quyền Mạch Ngự, mấy thị vệ ở phía sau liền vâng dạ rồi chuẩn bị tiến lên bắt lấy Tư tuyết, nụ cười trên khóe miệng Hi Thần càng thêm sâu thẳm.
“Chủ tử, ta không phục!”