- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Sủng Phi - Triêm Y
- Chương 97: Chương 97: Bắt Đầu
Sủng Phi - Triêm Y
Chương 97: Chương 97: Bắt Đầu
Edit: Linh Sờ Tinh
Còn chưa bắt đầu thẩm vấn chuyện Liễu phi hôn mê, khắp kinh đã nổi lên
vô số những lời đồn đãi , tất cả đều nhằm vào Mộ Trắc Phi của Lục điện
hạ. Nói nàng khắc chồng khắc con, phúc bạc đoản mệnh, liên luỵ gia tộc,
thậm chí mang tai họa cho quốc gia!
Mộ Tịch Dao nghe được mùi ngon, vô cùng thích thú. Sức tưởng tượng của
kẻ chủ mưu cũng không tồi, đáng tiếc là gan không đủ lớn. Lẽ ra nên
truyền là yêu nghiệt chuyển thế, tai họa nhân gian, nghịch thiên mà đến
thế gian, khiến cho trời đất khó dung. Mấy lời đồn như thế mới phù hợp
với lai lịch, mới xứng với thân phận mà đại thần xuyên không đặc biệt
an bày cho nàng.
Lúc Điền Phúc Sơn báo cáo tin tức, thấp thỏm lo lắng tới mức run cầm
cập. Nét mặt điện hạ càng lúc càng trầm xuống theo từng chữ được nói ra. Sau khi nghe hết thì đã đen như đít nồi, sự giận giữ không thể át đi
được.
Nhưng khủng bố hơn cả điện hạ chính là vị Trắc Phi đang cực kỳ vui sướиɠ kia. Cảnh tượng này càng nhìn càng thấy sầu. Cái phản ứng này mới kỳ dị làm sao, Điền Phúc Sơn cảm thấy tuy giữa ban ngày ban mặt mà gió lạnh
liên tục thổi qua.
“Điện hạ, lần này An Quốc công thực sự đã vắt óc, trong ngoài phối hợp,
thật sự đã dụng tâm .” Lão đầu kia làm việc thật sự không có kẽ hở nào,
biết thừa thắng truy kích đúng lúc. Nhưng đáng tiếc, quá cặn kẽ tính
toán, cuối cùng cũng có khuyết điểm. Điểm khác nhau chẳng qua là không
gây nguy hiểm đến tánh mạng.
“Để đả kích bản điện hạ, rất nhiều người đã cùng đồng tâm hiệp lực, thậm chí còn bỏ qua mọi hiềm khích cũ.” Có sự trợ giúp của Thái tử, muốn mở
rộng cửa cơ hội , cũng là công lao không nhỏ.
Nhưng kẻ khác thường nhất lại chính là Tông Chính Minh, hắn không những
không bỏ đá xuống giếng, ngược lại còn sai người đi khắp nơi dò la tung
tích của trụ trì An Quốc Tự, thái độ này tỏ rõ đứng về phía hắn. Hơn nữa hôm nay hắn cũng âm thầm tạo áp lực, ngăn cản tin đồn lan ra.
Tông Chính Lâm lườm người đang ngồi trên xích đu, nàng đang cười giảo hoạt như con cáo, đôi mắt hắn rất tĩnh mịch.
Là vì nàng sao? Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định ư.
Sau khi chuyện này trôi qua, sau khi chuyển phủ đệ ra ngoài cung, Mộ
Tịch Dao tốt nhất vẫn nên cứ thành thành thật thật chờ sinh. Chưa hết ở
cữ thì không được rời cửa phủ nửa bước. Tránh cho nàng rêu rao khắp nơi, trêu hoa ghẹo nguyệt. Lục điện hạ thực ghét cái duyên đào hoa này của
Mộ Tịch Dao, hắn thực sự không chào đón việc này.
Chuyện ở Thục Trung sợ là không thể kéo dài được, đã có hai nhóm tử sĩ
tới. Lần trước bọn hắn cả đêm tiêu diệt tặc phỉ, đã đánh rắn động cỏ.
Đối phương hiện đang giãy dụa trước khi chết chết, khả năng vồ lại là
rất lớn. Tông Chính Lâm tính toán thời gian sinh sản của Mộ Tịch Dao,
lại nghĩ đến vụ án Liễu phi, nếu đúng như Mộ Tịch Dao đã từng nói, có
thể “cho bọn họ một lần giáo huấn”, tình thế sẽ rất tốt đẹp.
*****
“Ngươi nói thân vệ của điện hạ không ở trong phủ?” Vạn Tịnh Văn nhìn Chu Cẩm hừ lạnh.
Vào lúc này thì thân vệ của điện hạ có thể đi đâu? Chẳng qua là cố bấu víu lấy một chút may mắn, vọng tưởng có thể tìm một cơ hội sống cho Mộ
thị dù chỉ là cơ hội mỏng manh hay sao. Nhưng rất tiếc, trời không cho
người được như ý, tung tích của đại sư sao có thể chỉ cần hai ngày là có thể tìm được ? Cho dù vận khí của nàng ta thực tốt, cũng không thể kịp
hồi kinh.
Nếu không lầm, vào kiếp trước, khi đại sư trở lại kinh thành đã là vài
năm sau, đúng vào lúc phát tang của Thái hậu. Đại sư về cũng là vì muốn
tụng kinh nửa tháng cho Thái Hậu, sau đó lại rời đi lần nữa.
Vạn Tịnh Văn nhìn bình da^ʍ bụt mọc, nhếch miệng cười dịu dàng. Mộ thị, tạm biệt.
*****
Hách Liên Mẫn Mẫn thì hận không thể lập tức xuất cung, hỏi phụ thân một
chút về khả năng thúc đẩy Hình bộ thẩm vấn. Mặc dù Hách Liên đại nhân
xưa nay luôn công chính liêm minh, nhưng nếu lần này có thể thuận lợi
diệt trừ Mộ Tịch Dao, Hách Liên thế gia nhất định sẽ càng thêm vững
chắc. Dưới gối Điện hạ sẽ không còn con nối dõi nữa, nàng chắc chắn có
thể đạt được ước muốn. Nếu như vậy, có lẽ phụ thân sẽ có thể có chút
nhượng bộ?
Hách Liên Chương ném lá thư Hách Liên Mẫn Mẫn nhờ người gửi đến, nâng chén trà lên, nhắm mắt uống .
Ngu xuẩn! Trước kia còn tưởng rằng trưởng nữ này có chút tiến bộ, bây
giờ xem ra… tiếc rằng đứa gái út hắn vừa ý nhất thì từ nhỏ thể trạng đã
yếu ớt, nếu không thì tiến vào phủ hoàng tử là có thể có con đàn cháu
đống cho xem.
“Chủ tử, đội ngũ điện hạ phái đi bị chủ thượng chặn đường.”
“Điện hạ đối với nàng thật đúng là tình thâm ý trọng” . Âm thanh độc ác cao vυ"t của nữ tử đột ngột vang lên từ trong phòng.
Đứng dậy, ngồi trước bàn trang điểm, móng tay thon dài diễm lệ, trong mắt là nỗi hận thù hiện rõ.
“ Việc đã đến mức này , mà Lục điện hạ vẫn còn bị mê hoặc. Ngày mai, chỉ cần ngày mai, không một ai có thể chiếm giữ được tâm tư điện hạ nữa.”
*****
“Kiều Kiều, nếu ngày mai có biến, thì nàng phải ngoan ngoãn nghe lời,
không được cãi lại.” Tông Chính Lâm nâng cằm Mộ Tịch Dao lên, đưa ra tối hậu thư.
Mộ Tịch Dao áp sát vào ngực của hắn, ngoan ngoãn gật đầu. Chuyện ngày
mai đương nhiên sẽ có biến, nàng sẽ rất bận. Đêm nay phải đi ngủ sớm để
giữ sức.
“Điện hạ, sáng mai nhớ sai người thay thϊếp cho thỏ ăn. Muốn thả nó ra
thì cho nó nhảy nhót một chút, dạo này nó đã quá béo rồi…” Giọng nàng
càng lúc càng nhỏ đi.
Tông Chính Lâm ôm nàng, nhìn vẻ mặt khi ngủ của người ngọc rồi hôn nhẹ lên trán nàng một cái.
Lục điện hạ thở dài, nữ nhân ày trước khi ngủ nàng còn nói một câu, cũng không phải lời âu yếm tình cảm gì, mà là nhờ cậy chăm sóc con thỏ đáng
chết kia. Nếu biết trước nàng yêm thích con thỏ kia như vậy, hắn sẽ
không để cho nàng nuôi. Hay là lúc xuất cung lập phủ thì xách con thỏ
gởi ở chỗ Thục phi?
Trong cung Phụng An, Nguyên Thành đế gật đầu với lão nhân gia bên cạnh,
“Vương thúc, hôm nay triệu mời tông tộc, đã khiến ngài lo lắng rồi.”
“Hoàng Thượng sao lại nói vậy, ta thân là tộc trưởng hoàng thất, đây lại là việc trong nhà. Ta già cả rồi, chỉ muốn gia tộc hòa thuận với nhau,
điều mà ta muốn nhìn thấy nhất chính là các đời đông đúc, anh hào xuất
hiện từng đời.”
Di thân vương mặt mày hiền hậu, cả người thong dong nhàn nhã.
Thái hậu cười cười nhìn ông đầy vẻ oán trách, “Thập Tam đệ, không có
việc gì thì đệ ở lại cung thêm mấy ngày đi. Từ ngày tiên hoàng tạ thế,
ai gia cũng đã rất lâu rồi không thấy đệ muội.”
“Bà ấy không thích quy củ trong cung, suốt đời cũng không chịu an phận.” Di thân vương lắc đầu.
Cố Trường Đức nhìn đồng hồ nước, bước lên vài bước.
“Hoàng Thượng, đã đến giờ.”
Nguyên Thành đế đứng dậy, mọi người trong điện đồng loạt theo sau.
Hình bộ thượng thư cùng Thái sử cục, Giam Chính của Khâm Thiên Giám đã
đứng chờ từ sớm, đợi khi ba người đứng đầu ngồi vào chỗ của mình, mới
cung kính ngồi xuống. Theo sau là từng vị chủ sự trong Hình bộ ngồi
vào vị trí, bắt đầu chuẩn bị đợi thẩm.
Ngoài tôn thất hoàng tử ra, chỉ có chánh phi các phủ cùng ngồi theo thứ tự.
“Truyền lục hoàng tử Trắc Phi vào điện.”
Ánh mắt Tông Chính Lâm dõi theo nguwofi nưa tử đang chậm rãi đi vào. Mộ
Tịch Dao mặc cung trang theo thứ vị Trắc Phi, khí độ ung dung, thản
nhiên tự tại. Khuôn mặt thanh thuần sáng ngời, căng tràn sức sống.
“Nô tì bái kiến Hoàng Thượng, Thái hậu, Thập Tam thúc tổ.” Mộ Tịch Dao cung kính hành lễ.
Di thân vương nhìn nàng bằng ánh mắt trong vắt, khẽ gật đầu.”Miễn lễ.”
“Hoàng Thượng, Mộ thị có thai, thời gian thẩm vấn cũng không ngắn, nên ban ân điển, ban ngồi cũng được.”
Cố Trường Đức được mệnh, vội vàng dâng lên một chiếc ghế mềm.
“Nô tì tạ ơn thúc tổ và Hoàng Thượng.”
Di thân vương liếc về phía Tông Chính Lâm, hơi mỉm cười. Tiểu tử, cháu
thỉnh cầu thúc chiếu cố nàng ấy, thúc đã làm rồi. Mà không biết sau này thằng nhóc nhà ngươi sẽ đáp tạ thế nào. Rất đáng để kỳ vọng đây!
“Trắc Phi từng nói, vụ án Liễu phi là có người mưu hại. Ý muốn nói Giám
Chính của Cam đại nhân của Tư Thiên giám nói sai sao?” Hình bộ thượng
thư làm đúng theo trình tự, mở miệng hỏi.
Mộ Tịch Dao nhìn thẳng vào bóng người đứng trước mặt, không hề nao núng đáp.”Đúng vậy.”
“Theo vi thần được biết, Cam đại nhân giờ đã nổi danh khắp kinh thành
với thuật chiêm tinh, Trắc Phi định tiến cử ai đối chứng với Cam đại
nhân trên công đường?”
Mọi người im lặng, ai nấy đều tò mò. Rốt cuộc là người phương nào, có
thể khiến Mộ Trắc phi có thể lấy cả mạng ra đánh cược, cũng phải tranh
luận bằng được?
“Không cần. Thϊếp tự mình nói rõ ràng với ngài ấy.” Mộ Tịch Dao lắc nhẹ tay phải, trong long đã chuẩn bị sẵn.
Trừ Tông Chính Lâm ra, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, nhìn
chằm chằm vào vẻ mặt thản nhiên của nữ nhân đang đứng trong đại điện.
Thuật tử vi mà lại có thể thuận miệng nói ra sao? Kiến thức của tử vi
vô cùng thâm thuý, sao có thể để cho một nữ nhân làm càn?
” Luận về tướng đạo thì thϊếp không tinh thông, nhưng mà xem khí tượng
thì thϊếp từng đọc sách. Thϊếp tin mệnh số có thể lấy chữ để đoán, xin hỏi các vị thấy sao?” Mộ Tịch Dao nhìn Giám Chính, mặt đầy khıêυ khí©h.
“Trắc Phi nói chí phải.” Không chỉ Cam Giám Chính gật đầu, ngay cả hai
người khác của Khâm Thiên Giám bên cục thái sử cũng liên tục gật đầu.
“Vậy, liền thỉnh Giám Chính đại nhân thử lại một lần.” Dứt lời liền sai người trình lên ba cây bút mực, bày lần lượt trên bàn.
“Xin Giám Chính đại nhân tạm thời lánh mặt một chút.” Hình bộ thượng thư chấp nhận.
Cam đại nhân được thỉnh ra khỏi đại điện, Mộ Tịch Dao thi lễ với Di thân vương, “Kính xin thúc tổ tùy tiện sai hai nữ tử cùng thϊếp viết chữ.”
Sau đó có một hàng cung nữ bước ra khỏi hàng thị nữ trong cung, Di thân
vương vuốt râu chọn hai người rồi mở miệng. “Tất cả đều viết một chữ
“Nhân” đi ”.
Tránh tình trạng sửa lại, Mộ Tịch Dao phải che bình phong, ngăn trở tầm
mắt của những người khác. Chỉ để ba người đứng đầu nhìn thấy rõ ràng.
Không bao lâu, ba người đặt bút xuống. Di thân vương lại gần chỗ Mộ Tịch Dao đưa giấy Tuyên Thành lên xem xét, vừa mới nhìn thấy, liền thấy khác thường. Đầu ngón tay vuốt nhẹ, tinh quang lấp lánh trong mắt. Đúng là
con nhóc thông minh. Mặt ông không chút thay đổi, vội quay lại đưa giấy
Tuyên Thành cho Cố Trường Đức đang đợi bên cạnh.
Đợi đến khi Giám Chính của Tư Thiên Giám được thỉnh vào đại điện lần nữa, tất cả đều khôi phục lại hiện trạng ban đầu .
“Giam Chính, thỉnh xem.” Cố Trường Đức đưa lên ba tấm giấy Tuyên Thành có chữ viết khác hẳn nhau.
Giám Chính trải rộng từng tấm ra, cẩn thận phán đoán. Sau đó dùng năm ngón tay tính toán một hồi.
Sau một lúc lâu, Cam đại nhân cất bước ra.
” Chữ nhân này, quy củ đoan trang, dáng vẻ chất phác, không có sức lực.
Nhìn khí chất nét chữmà nói, giống như hạ nhân, quen nghe lệnh, nô tính
đã ăn vào tận xương. Thần cho là cung nữ hoặc nữ quan trong cung viết.”
Di thân vương gật đầu tán thành. Mọi người tức thì hào hứng ngẩng đầu. Giam Chính này rõ ràng đúng là có bản lĩnh thật sự.
“Điện hạ…” Hách Liên Mẫn Mẫn cảm thấy vô cùng hân hoan,nhưng không dám biểu lộ trên mặt.
“Yên tĩnh.” Tông Chính Lâm thấy sự tinh quái của Mộ Tịch Dao thì tràn đầy xúc cảm. Hắn không tin nàng không xuất ra mánh khóe.
“Đến chữ nhân xinh đẹp trên tấm này, uyển chuyển hàm xúc, khí độ to lớn. Nhìn khí tượng nó, ẩn chứa kiêu ngạo, nổi bật do bản than luôn suôn sẻ, bằng lòng sống an nhàn, được nuôi dưỡng ở nơi quyền quý, tu tâm, dễ
buông tha tình ái, mới có thể viết được chữ thanh nhã như vậy. Lại khớp
với số mệnh trong tử vi, trong điềm lành có hung thần, có thể là Trắc
phi viết.”
Trong lành có hung? Tất cả mọi người nhìn về phía người đang bình tĩnh
thong dong kia, âm thầm lắc đầu. Quả nhiên,không có số mệnh tốt.
Di thân vương gật đầu, “Không sai. Xem nốt chữ còn lại đi.”
Ba tờ giấy đã nói trúng 2, Thục phi không khỏi lo lắng.
” Một chữ cuối cùng, thần tự thẹn bản thân không bằng. Người viết chữ
nhân này, lòng dạ hào phóng, hiếm gặp trên đời. Khí thế rõ ràng làbậc
nhân từ đại đức. Cả đời phúc lộc đi đôi, mệnh cách cực kì cao quý, là
một nữ tử hiếm thấy trên đời. Thần cả gan phỏng đoán, sau này người này
nhất định có thể đạt tới chủ vị, làm bạn bên cạnh vua.”
Lời vừa thốt ra, vẻ mặt mọi người trở nên vô cùng cổ quái. Chẳng lẽ
trong hai nữ quan kia có người là hòn ngọc còn bị che lấp, sau này có
thể một bước lên mây? Các vị nương nương đang có mặt càng đều thận trọng đánh giá hai người kia thêm mấy lần.
Thái hậu ngó qua hai người với vẻ kinh hãi tột độ, nhìn sao cũng không giống có mệnh số cao quý.
Nguyên Thành đế nghe hắn chậm rãi thuật lại, nét mặt không bộc lộ biểu cảm gì.
Di thân vương vốn còn thanh thản xem trò vui, bị sặc rồi. Ho khan không
ngừng, dùng sức xua tay, “Không phải vậy. Lầm to, lầm to rồi.”
Cô vợ nhỏ của Tông Chính Lâm lại làm bạn với vua? Di thân vương nhìn Nguyên Thành đế, thế này thì phải bẩm báo sao đây?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Sủng Phi - Triêm Y
- Chương 97: Chương 97: Bắt Đầu