“Mộ thị?” Thái hậu thấp giọng gọi lên, mặt lộ vẻ không vui. Vừa mới thưởng
cho ngươi xong giờ ngươi lại làm xấu mặt ta rồi ? Đảo mắt qua chỗ Mộ
Tịch Dao ngồi, đã bắt đầu có chút giận chó đánh mèo.
“Hoàng thượng, việc này có phải có sự nhầm lẫn gì không? Mộ thị sao có
thể xung với tôn thất? Nàng mới vào cửa ba năm, đã hai lần có thai, lúc
chỉ hôn xem bát tự cũng rất hợp, không có gì không ổn”.
Trong lòng Thục phi trầm xuống, hiện giờ thì đã rõ là có người muốn đối
phó với Tông Chính Lâm. Nếu hôm nay Mộ thị bị định tội, Thành Khánh và
đứa trẻ trong bụng nàng, coi như đều bị hủy hết tiền đồ. Không cần biết
là Mộ thị bị đưa đến từ đường hay là xóa tên khỏi tông điệp, thì đối với Tông Chính Lâm đều là việc tổn hại đến thanh danh. Huồng hồ bây giờ đứa con nối dòng dưới gối của hắn là do Mộ thị sinh ra, đây rõ ràng là muốn phá hỏng căn cơ của hắn!
“To gan lớn mật, yêu ngôn loạn chúng”. Nguyên Thành đế còn chưa mở miệng, Lục điện hạ đã cất tiếng trước.
“Phụ hoàng, hạng người gian tà ăn nói bừa bãi, theo lý nên trảm”.
Tông Chính Lâm nhìn thẳng vào người đang run sợ phía trước, không cần thẩm tra, mở miệng là muốn lấy mạng người.
Mộ Tịch Dao được hắn bảo vệ ở sau lưng, trong lòng cảm thấy ấm áp. Vào
thời điểm quan trọng Boss vẫn dũng cảm đứng ra, nàng thật là cảm động
mà. Nhưng Mộ Tịch Dao nàng cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, dám
trắng trợn vu oan nàng, nếu không lột da đối phương, mơ cũng đừng mơ thế là xong việc.
Trong lòng Hách Liên Mẫn Mẫn vui buồn lẫn lộn, một khắc trước thị còn
lo lắng, hiện giờ lại như ở đang trong mơ, sao lại có chuyện tốt đến
dường này?
Mộ thị bị Nguyên Thành đế định tội, vấn đề của nàng coi như đã được giải quyết, không cần lo lắng nữa. Cho dù nàng ta có nhiều con, thì toàn bộ
cũng thành phế thải hết. Chứ đừng nghĩ đến kết cục thê thảm sau này.
Mệnh số xung khắc với hoàng thất, không mất mạng đã là may rồi.
Vạn Tịnh Văn thì sững sờ. Mộ thị kết thù với nhiều người như vậy sao?
Mình vẫn còn án binh bất động, Mộ thị đã gặp họa trước rồi?
Trên mặt Tộ Lận Nhu thì lộ rõ vẻ vui mừng không chút che giấu. Trời xanh đúng là có mắt, yêu phụ như Mộ thị nên sớm bị thu phục mới phải.
Cả phủ hoàng tử, ngoại trừ Tông Chính Lâm, cũng chỉ có Trương thị là lo lắng cho nàng, nhưng trong đó vẫn có chút tâm tư.
Nguyên Thành đế âm thầm để ý Mộ thị, ngoại trừ việc kinh ngạc lúc ban
đầu, sau đó thì không hề có vẻ kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, không
kinh sợ chút nào. Luôn im lặng ngồi ở bên kia, tựa như người bị đoán có
mệnh số xung khắc không phải là nàng vậy .
Chỉ dựa vào chút khí phách gan dạ này, cũng đã phải khiến cho Nguyên
Thành đế coi trọng vài phần. Vị Trắc phi này của Tông Chính Lâm, ngoài
việc hôm nay bị đoán mệnh số xung khắc ra thì những điều còn lại đều
khiến cho ông cực kỳ vừa lòng. Nhưng sự việc này liên quan đến hoàng
thất, không thể khinh suất. Nếu thật sự phạm phải kiêng kị, cũng chỉ có
thể hưu nàng rồi giam cầm suốt quãng đời còn lại. Không lấy mạng của
nàng coi như là đã phá lệ khai ân rồi.
Nguyên Thành đế hoàn toàn không để ý tới việc Thục phi cầu tình. Trầm tư nhìn Mộ Tịch Dao đang ngồi phía dưới.
“Hoàng thượng, nếu Mộ thị chỉ tương khắc với Liễu phi, đuổi ra khỏi cung cũng được. Nhưng mà bây giờ…” Đức phi tỏ vẻ cực kỳ tiếc hận, nhưng thật ra đang bỏ đá xuống giếng.
Thục phi thoáng nhìn sang, sắc mặt cực kỳ khó coi. Quả thực là bọn họ đã hạ quyết tâm, muốn đẩy Mộ Tịch Dao vào đường cùng không có cơ hội xuay
chuyển?
“Hoàng thượng, việc này vô cùng quan trọng, phải suy xét thật cẩn thận.
Mộ thị hiện giờ còn đang mang thai”. Thái độ của Hoàng quý phi vô cùng
bình thản. Đang âm thầm giúp đỡ Thục phi vì đã nhìn thấu thủ đoạn của
Đức phi. Về người đứng phía sau Đức phi, Hoàng quý phi quét mắt nhìn
sang chỗ Đại hoàng tử.
Nguyên Thành đế lại nhìn thái độ của mọi người mấy lần, cuối cùng gọi Mộ Tịch Dao.
“Mộ thị, ngươi có gì muốn nói?”
Mộ Tịch Dao vỗ vỗ bàn tay đang nắm chặt của Tông Chính Lâm, chậm rãi đứng dậy, khẽ hành lễ.
“Bẩm hoàng thượng, nô tỳ cả gan, muốn giám chính đại nhân giải thích vài điểm nghi hoặc. Nếu có chút quá lời, xin hoàng thượng thứ tội”.
Nguyên Thành đế gật đầu, “Chuẩn”.
Mộ Tịch Dao khẽ nâng làn váy, chậm rãi đi đến giữa đại điện, nhìn thẳng phía trước, khoanh tay đứng thẳng.
“Đại nhân đọc đủ mọi kinh thư, tinh thông mệnh số. Thϊếp sống ở khuê
phòng, tài hèn sơ thiển. Hôm nay đại nhân đoán ra thϊếp mệnh bạc, tất
nhiên là không cam lòng. Cho nên mới muốn tìm tòi nghiên cứu”.
Giám chính của Tư thiên giám chắp tay thi lễ, khiêm tốn đồng ý, “Mời Trắc phi”.
Mọi người trong đại điện chăm chú đến mức nín thở, nhìn nàng đơn độc
đứng giữa đại điện nhưng vẫn tự nhiên trấn định, khí độ ung dung.
“Thϊếp xưa nay cũng thích đọc sách, từng đọc qua “Ngũ tư tố sổ”. Trong đó có nhắc tới cách tính mệnh số, là dựa vào đếm vòng quay của các vì sao, xin hỏi có đúng không?
Giám chính kia hoảng sợ, không thể ngờ Mộ thị lại rõ ràng thuật tính toán như thế, thật khiến người khác phải kinh ngạc.
“Đúng thế”.
Mộ Tịch Dao gật đầu. “Cách tính lịch của Đại Ngụy, cứ một trăm hai mươi
năm được coi là một vòng, cứ llặp đi lặp lại như thế có đúng không?”
“Đúng vậy”.
“Nếu nói như thế, Đại Ngụy ta lập quốc đã lâu, ranh giới rộng bát ngát,
dân cư đông đúc, nếu ngẫu nhiên có mệnh số giống nhau cũng là bình
thường, có đúng không?”
Giam chính gật đầu. “Lời của Trắc phi nói rất đúng. Ngài muốn tra tất cả bát tự của mọi người trong cung, để loại trừ khả năng trung lặp, rồi
mới kết luận?”
“Không cần”. Mộ Tịch Dao khoát tay, cười lạnh. Như thế là tốt, gió đông
đã nắm trong tay, mọi sự đã đủ. (* đây là điển cố Gia Cát Lượng mượn gió Đông giúp Chu Du đánh thắng quân Tào Tháo. Chi tiết xem cuối chương).
“Thϊếp chỉ còn một câu hỏi cuối cùng, đại nhân có dám lấy tính mạng ra bảo đảm, sinh thần của thϊếp, gây bất lợi cho tôn thất?”
Giam chính kia bị thái độ của Mộ Tịch Dao chọc tức giận, lớn tiếng đồng ý.
“Vi thần bảo đảm, không chỉ là bất lợi, mà là đại hung!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Nguyên Thành đế và Thái hậu đại biến. Thục phi nhắm mắt, suy sụp hoàn toàn.
Tông Chính Lâm bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt sắc bén, quan Giám chính vội vã cúi đầu.
“Lão Lục!” Nguyên Thành đế vỗ án, chỉ vào hắn, giận dữ mắng, “Làm càn! Còn không ngồi xuống cho trẫm”.
Thái tử thấy Tông Chính Lâm thất lễ trước hoàng đế, thì thật vui mừng.
Không ngờ Tông Chính Lâm lại là loại người trọng tình, thế mà lại vì một nữ nhân mà tự khiến mình loạn trận tuyến.
“Phụ hoàng, kẻ này ăn nói lung tung, sao có thể dễ tin?” Tông Chính Lâm hiên ngang đứng thẳng, không có ý lùi bước.
Nguyên Thành đế nhìn điệu bộ của hắn, hắn không chịu bỏ qua? Đang định răn dạy, lại bị Thục phi đoạt trước.
“Còn ra thể thống gì nữa! Trước mặt Thái hậu và Hoàng thượng, không được phép hồ nháo”.
Vẻ mặt Tông Chính Lâm âm trầm mà lạnh lẽo, mắt phượng nheo lại.
“Điện hạ”, âm thanh nhẹ nhàng chậm rãi của nữ nhân vang lên làm cho sự
chú ý của Tông Chính Lâm bị thay đổi. “Thϊếp và con sẽ không sao. Điện
hạ không cần lo lắng”.
Mộ Tịch Dao bị Tông Chính Lâm dọa cho toát mồ hôi lạnh. Boss ơi, ngài
chắc chắn là không phải đến kéo thϊếp xuống hố chứ? Ngài vội vàng chống
đối với Nguyên Thành đế như thế làm gì, là muốn hắn sớm đem thϊếp đây đi chôn à?
Mộ Tịch Dao vội vàng chuyển đề tài đến thai nhi trong bụng, để đế vương có chút do dự.
Tông Chính Lâm nhàn nhạt liếc nàng một cái, lại nhìn cái bụng to của nàng, nghe lời ngồi xuống.
Thái hậu thu tất cả hành động của Tông Chính Lâm vào mắt, hàng năm bà ăn chay niệm phật, không đành lòng gây nghiệp chướng. Huống chi là một đứa trẻ chưa sinh ra.
“Hoàng đế, lão Lục cũng chỉ là lo lắng cho con nối dòng, về tình thì có
thể tha. Trong bụng Mộ thị dù sao cũng là huyết mạch của hoàng thất”.
Ngụ ý của bà rõ ràng là muốn bảo toàn đứa nhỏ.
Nguyên Thành đế vuốt cằm, vốn cũng không định lấy mạng của Mộ Trắc phi.
Mộ Tịch Dao thấy ý tứ hai vị có quyền cao nhất, đây là vì đứa nhỏ, về phần nàng, thì không liên quan gì đến sao?
Quả nhiên là hoàng gia, may mà từ trước đến giờ nàng đều hiểu rõ nhân tình ấm lạnh trong cung.
“Khởi bẩm hoàng thượng, thϊếp đã hỏi xong”.
Mọi người đều cảm thấy kỳ quái, Mộ thị gióng trống khua chiêng muốn chất vấn nửa ngày, rồi cứ như vậy là xong việc? Lại thấynàng mang vẻ mặt
nghiêm túc và trang trọng, chậm rãi quỳ xuống, hành lễ.
“Thϊếp to gan, dùng thân phận Trắc phi của Lục điện hạ, cầu xin hoàng
thượng triệu mời tông tộc, lấy lại trong sạch cho thϊếp, trừng phạt kẻ
mưu hại. Lấy lại công bằng cho thϊếp và con thϊếp”.
“Hôm nay Thϊếp bị oan, liên lụy đến hoàng tự. Khẩn cầu hoàng thượng lập
án tra rõ chuyện Liễu phi bị hôn mê, giao cho Hình bộ chủ thẩm. Mệnh cho Chưởng quản Thái sử làm chủ cục diện, cho Giám chính Khâm thiên giám dự thính, không được che giấu. Nếu hôm nay thϊếp có nửa câu giả dối, hoặc
là tra ra kết quả như Giam chính đại nhân nói, thϊếp tự thỉnh xóa tên
khỏi tôn thất, xin lĩnh một ly rượu độc!”
Nàng quỳ xuống chờ lệnh, lời nói vô cùng khí phách.
Trong tích tắc cả đại điện im lặng đến mức ngay cả tiếng một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, không ai ngờ được Mộ Tịch Dao lại quyết
liệt đến thế, không cho chính mình một đường lui.
Nguyên Thành đế suy ngẫm một lát, nhìn nàng ôm bụng khó khăn cúi người nhưng vẫn cứng cỏi bất khuất, trầm giọng kết luận.
“Chuẩn!”