An quốc công nhìn vẻ mặt Tông Chính Thuần như tro tàn đang ngồi trước
mặt, liên tục khuyên nhủ dù trong lòng buồn bực khi không thể làm được
chuyện gì.
Lần này binh quyền bị Nguyên Thành đế thu hồi, đại sự đã hỏng! Chiến sự
Mạc Bắc sắp bắt đầu, vào lúc nguy cấp thế này lại chuyển về Lễ bộ, hoàn
toàn cắt đứt vọng tưởng. Muốn lấy quân công để làm lại, thật khó khăn!
May mà Thái tử cũng bị phạt đi soạn kinh thư, xem như trong cái rủi cũn
có cái may. Soạn ba cuốn “Đại chính tàng”, ít nhất việc này có thể giữ
chân Thái tử trong vòng hai năm, thái tử muốn bứt ra, khó hơn lên trời.
Hơn nữa đám người cổ hủ ở Hàn lâm kia, đã quen thanh cao, chẳng cần nể
nang ai. Lần này Nguyên Thành đế cho Thái tử vào Hàn lâm, tức là ông đã
rất giận dữ, muốn điều chỉnh lại tính tình của hắn.
“Vụ án rối loạn kỷ cương của kỳ thi mùa xuân người có phần tham dự?”
“Ngoại tổ, bản điện hạ là người không biết nặng nhẹ sao? Rõ ràng là có người vu oan hãm hại, muốn đưa bản điện vào chỗ chết!”
“Trần Đức Chí không phải là người của người sao?”
“Việc này…” Tông Chính Thuần nghẹn lời.
“Gần mười năm làm phụ tá trong phủ của người, vậy mà cũng có thể bị
người khác động thủ ?” An Quốc công thực sự thất vọng với Tông Chính
Thuần.
“Chỉ bằng Thái tử, hắn còn chưa có loại năng lực này. Việc này tuy là có liên quan đến Thái tử, nhưng đầu sở là người phía sau màn. Ván cờ này
được bố trí quá tinh diệu, mấy quân cờ được hắn che dấu rất sâu, đừng
nói ngươi, ngay cả lão phu, cũng rất khó thoát khỏi”.
An Quốc công cau mày, chậm rãi chuyển động hai viên ngọc Nam Hải trên
tay trái. Trong số các hoàng tử, người có thể có mưu lược trí tuệ như
vậy, cũng chỉ có Lục điện hạ Tông Chính Lâm mà thôi. Nhưng mà mười mấy
năm trước, Tông Chính Lâm mới chỉ mấy tuổi? Nếu thực sự quy lên đầu hắn
thì quá miễn cưỡng. Chẳng lẽ là Ngũ điện hạ Tông Chính Minh? Nhưng mà
bản thân Tông Chính Minh cũng bị liên lụy vào, chẳng lẽ đó chỉ là che
giấu tai mắt người khác?
An quốc công càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, sự việc lần này thật sự khó mà làm rõ được.
“Hiện nay tiền đồ chính đã vô vọng, không thể dựa vào tài năng để lấy
được vì phần kính trọng của thánh thượng, cũng chỉ đành để cho tất cả
mọi người không thể có ai vượt qua mình được ”.
“Ý ngoại tổ là…”
“Khi hành quân đánh giặc, chưa chắc ai cũng đạt được công huân đâu”.
******
Trong phủ Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử phi với vẻ mặt thấp thỏm, rụt rè sợ hãi nhìn Tông Chính Minh.
“Bản điện có từng chỉ điểm cho ngươi, cho ngươi liên lạc với cữu huynh trong khoảng thời gian này?”
“Điện hạ, thϊếp… Thϊếp dĩ đúng là có truyền tin, nhưng mà…”
“Từ hôm nay, ngươi ngoan ngoãn ở trong phủ an dưỡng. Toàn bộ công việc trong phủ hoàng tử giao cho Trắc phi xử lý”.
Ngũ hoàng tử phi nghe Tông Chính Minh đoạt quyền quản gia của nàng, mặt không còn chút máu, cả người lung lay như sắp đổ.
Tông Chính Minh nhìn nữ nhân trước mặt, thực hận nàng bình thường vô
năng. Đã vài lần giao đại sự cho nàng, nhưng lần nào cũng có lỗi, không
có việc nào làm được cả. Lại nhớ đến tin tức mà thuộc hạ tìm hiểu về phủ Tông Chính Lâm mấy ngày nay, không cần nghĩ đến cũng biết, tất cả là do Mộ thị ra mặt chủ trì, tài năng như vậy, làm gì cũng an ổn suôn sẻ. Lúc trước nếu không phải tại Chính phi vô dụng này, Tông Chính Lâm cũng
không thể đoạt mất người mà hắn muốn.
Vụ án rối loạn kỷ cương vào kỳ thi mùa xuân, mặc dù chính hắn có động
thủ một chút, nhưng lại có người khác xen vào. Nếu không có Tông Chính
Lâm trợ giúp, sự việc nhất định sẽ không lớn đến vậy. Vốn định để cho
Tông Chính Thuần mất đi thế lực, không ngờ Tông Chính Lâm lại ra tay tàn nhẫn, bới móc tất cả nguồn gốc mọi việc, chặt đứt tiền đồ tước vị của
hắn.
Thật là một âm mưu lớn. Về phần Thái tử ngu xuẩn, dựa vào chứng cớ gán
tội danh cho huynh đệ không thành, còn bị người ta lật ngược gán tội,
quả thực ngu không ai bằng.
Nghĩ đến việc mình bị liên lụy trong đó, mắt Tông Chính Minh tối lại,
hắn đúng là đã xem thường con dê kia. Bát hoàng tử Tông Chính Hàm! Mới
đầu hắn còn cho rằng việc này là do Tông Chính Lâm xuống tay, cuối cùng
lại phát hiện chính lão Lục cũng xém chút bị người ám toán. Đáng tiếc
Tông Chính Lâm cực kỳ cảnh giác, chặt đứt mọi việc một cách sạch sẽ,
khiến Tông Chính Hàm không làm gì nổi.
Thật không ngờ nổi, chỉ là một vụ án làm rối loạn kỷ cương, ngoài Tông
Chính Thuần coi tiền như rác, tất cả mọi người cũng tranh đấu gay gắt
một hồi. Lần này Tông Chính Thuần và Thái tử bị loại trước, về sau
chuyện sẽ như thế nào, thật là càng khó nhìn thấu.
****
Trong thư phòng của Tông Chính Lâm tại phủ Lục hoàng tử.
“Hạ thần chúc mừng điện hạ, vừa ra tay đã đắc thắng”. Đệ Ngũ Dật Triều cầm quạt lông, cười nhẹ nói.
“Tiên sinh đang giễu cợt bản điện hạ?” Tông Chính Lâm duỗi đôi chân dài
ra, thanh thản dựa vào giường trúc. Cầm chén rượu trên tay, dáng vẻ tùy ý mà thanh nhã.
“Lần giao thủ này thật thống khoái. May mà ngày đó được tiên sinh chỉ
điểm, tiểu tử Tông Chính Hàm kia quả nhiên nắm thời cơ này mà động thủ”.
“Điện hạ chớ ghi nhầm công lao”. Đệ Ngũ Dật Triêu đột nhiên cười.
Tông Chính Lâm nhếch môi cười, “Cho tới giờ nàng cũng không thừa nhận”.
“Đáng tiếc Trắc phi là nữ tử, nếu không thì danh sĩ trên thế gian này tất nhiên phải có danh của nàng”.
Tông Chính Lâm dừng một chút, cười lớn ra tiếng, “Tiên sinh cảm thấy với tính tình của nàng, nếu là nam tử, còn có thể là một danh sĩ ư? Chỉ sợ
có thể là đã sớm uống rượu mua vui, mang theo mỹ nhân tiêu dao khắp nơi
?”
Đệ Ngũ Dật Triêu thấy lời của Tông Chính Lâm khá thú vị, cũng thoải mái cười.
Hai người cười xong, mới nghiêm túc trao đổi đại sự tiếp theo.
“Điện hạ định dẫn binh xuất chinh?”
“Đương nhiên”.
“An quốc công đang mong điện hạ xin đi gϊếŧ giặc xuất chinh đó”.
“Là mong bản điện da ngựa bọc thây, người mong như thế cũng không chỉ mình hắn”. Tông Chính Lâm cười lạnh.
“Chết rồi về tay ai, còn chưa biết. Có đôi khi yên lành đứng ở Thịnh
Kinh, cũng có thể mất mạng”. Lời nói của Đệ Ngũ Dật Triêu vô cùng tự
tin.
Lục điện hạ mấy ngày không ở phủ, mới hồi phủ liền cùng Đệ Ngũ Dật Triêu vào thư phòng, đến giờ hợi canh ba, mới đặt chân vào hậu viện.
Hách Liên Mẫn Mẫn nhìn đồ ăn mình đưa đi vẫn còn nguyên bị đưa trở về,
trong lòng biết điện hạ thất vọng mình không xứng với danh hiệu Chính
phi. Trong lòng nàng cũng hối hận khổ sở, nhưng cũng không biết kể ra
với ai.
Cho tới bây giờ, nàng vẫn tự cho mình rất cao, không hề cảm thấy thua
kém người nào. Lần này gặp đại sự, mới biết người nhân ngoại hữu nhân (
người giỏi còn có người giỏi hơn). Lúc nhận được thư của phụ thân, nàng
mới biết mình thiển cận đến mức nào, suýt nữa thì gặp rắc rối. Nếu không có sự ngăn trở của Mộ thị, chỉ sợ lúc này điện hạ sẽ không chỉ lạnh
nhạt thôi đâu, mà còn là nổi giận. Mỗi một câu tán dương của phụ thân ở
trong thư, từng chữ đâm vào tim nàng. Nếu phụ thân biết được người
“Không phụ sự kỳ vọng” trong miệng ông nhắc đến, không phải là nàng, mà
là nữ nhi nhà khác, không biết ông sẽ thất vọng đến mức nào.
“Chủ tử, điện hạ vừa mới đến Đan Như Uyển” . Đại nha hoàn Liễu Thanh rụt rè bẩm báo.
“Đã biết”. Hách Liên Mẫn Mẫn thả tóc, bước về phía giường.
Nằm trên giường rộng, nàng không cách nào ngủ yên. Áp lực của nữ nhân
kia quá lớn, khiến nàng liên tiếp thất bại. Hách Liên Mẫn Mẫn tự tin vô
cùng trước kia, làm sao nghĩ sẽ gặp phải một Mộ Tịch Dao như thế.
Không thể có lần sau, nàng ta quá mức nguy hiểm. Nếu không điện hạ cũng
không ngày càng coi trọng nàng ta, trong mắt điện hạ cũng sẽ không dung
được người khác. Nhưng với sự khôn khéo của Mộ Tịch Dao, trong hậu viện
này, ai có thể kéo nàng xuống đây?
Hách Liên Mẫn Mẫn ở Thiền Như Uyển trằn trọc, cả đêm không ngủ.
Mộ Tịch Dao nhìn nam tử râu ria xồm xoàm trước mặt, ghét bỏ đẩy hắn ra.
“Điện hạ, thật xấu”.
Tông Chính Lâm bị chọc tức. Phản rồi! Dám ghét bỏ dung nhan chưa chỉnh
trang của hắn. Hắn hung hăng nhìn chằm chằm vào mắt Mộ Tịch Dao, rồi lấy quần áo sạch sẽ đến Song Yến trì rửa mặt.
Lúc quay lại, lại là một Lục điện hạ Tông Chính Lâm tuấn dật phiêu lãng. Nhìn khuôn mặt sạch sẽ của hắn, Mộ Tịch Dao cười nhào tới. Cái miệng
nhỏ nhắn nịnh nọt hôn hai cái lên má hắn, cười vô cùng đắc ý.