Bình Tu Nghi nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt nhìn Nguyên Thành đế và Tông Chính Hàm, khóe môi run run, nước mắt không ngăn được trào ra.
“Hoàng thượng, là nô tỳ không tốt, về sau không thể hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng nữa”. Giọng nói nghẹn ngào bi thương, từng tiếng rơi vào tai Nguyên Thành đế.
Vỗ nhẹ mu bàn tay nổi đầy gân xanh của Bình Tu nghi, Nguyên Thành đế cũng không đành lòng.
Nữ nhân này mình cũng không phải mười phần yêu thích, nhưng cũng ở bên cạnh mình gần hai mươi năm. Hôm nay cũng muốn đi rồi, đến cuối cùng vẫn có chút thương tâm.
“Ngự y nói, phải an tâm dưỡng bệnh, uống thuốc, rồi sẽ tốt. Trẫm sẽ bớt thời gian đến thăm nàng, đừng nghĩ nhiều.” Nguyên Thành đế nhìn người phụ nữ gầy như que củi nằm ở trên giường, cuối cũng cũng lộ chút vẻ xúc động.
Bình Tu nghi quay đầu nhìn Tông Chính Hàm đứng ở bên giường hai mắt đỏ bừng, trong mắt đầy vẻ lo lắng thật sâu.
“Hoàng thượng, nô tỳ bình sinh cũng chưa từng cầu người điều gì. Cuối cùng trước lúc ra đi, chỉ mong hoàng thượng có thể bể tình nô tỳ hầu hạ người nhiều năm, có thể đồng ý một chuyện”. Bà chậm rãi ngẩng đầu nhìn Nguyên Thành đế, ánh mắt đã tan rã, nước mắt như suối chảy ra, “Chỉ cầu hoàng thượng đối với đứa con duy nhất của nô tỳ chăm sóc một chút, để cho hắn bình an khỏe mạnh, con nối dõi quanh gối, nô tỳ không còn gì tiếc nuối nữa”.
Tông Chính Hàm đã khóc thành tiếng, Nguyên Thành đế im lặng một lát, cầm tay nàng, “Được, trẫm đồng ý với nàng”.
Bình Tu nghi khẽ cười…, nhớ tới mật hàm truyền đến từ gia tộc truyền, nhắm mắt lại. Kiếp sau, nàng chỉ mong không phải đầu thai đến thế gia vọng tộc, chỉ cầu có người thân yêu thương, mình và phu quân được một lòng đến đầu bạc.
Ngày mười bảy tháng một năm Nguyên Thành đế thứ mười ba, mẹ đẻ của Bát hoàng tử Bình Tu nghi qua đời . Đại đế đau thương, truy phong Bình Tu nghi thành chính nhị phẩm Nguyễn phi, hạ táng theo lễ nhất phẩm phi, nhập hoàng lăng.
Qua bảy ngày đầu Nguyễn phi, Nguyên Thành đế lệnh Thái tử ở Hình bộ làm việc, chuyển Bát hoàng tử nhập Hộ bộ, thuyên chuyển này vừa đưa ra, xôn xao cả triều đình.
Thái tử đã ở Hộ bộ hai năm, căn cơ vững vàng, đột nhiên bị điều đi Hình bộ, Nguyên Thành đế muốn Thái tử rèn luyện nhiều hơn, hay là không vừa ý với biểu hiện mấy tháng qua của Thái tử, nên mới đổi Bát hoàng tử tới chủ sự?
Trước kia Bát hoàng tử còn nhỏ tuổi, kinh nghiệm trong triều đình chưa đủ, không ngờ lúc này lại được vào Hộ bộ, nắm thực quyền.
Tông Chính Lâm nhìn vẻ cứng ngắc của Thái tử, lại nhìn vẻ vui sướиɠ khi người gặp họa của Đại hoàng, đáy lòng thở dài. Hai vị huynh trưởng này của hắn, rõ ràng không bằng số tuổi của mình. Ngay cả ý đồ nâng đỡ Tông Chính Hàm của Nguyên Thành đế cũng không thấy rõ, vẫn còn vì được mất trước mắt mà tranh nhau, Ngũ hoàng tử Tông Chính Minh còn biết thu liễm, hai người họ thì lúc nào cũng chỉ lo áp đảo đối phương.
Mộ Tịch Dao mang theo thỏ đến Tiền viện. Hôm qua con thỏ bắt đầu có vẻ mệt mỏi, Mộ Tịch Dao cho ăn cũng không thèm để ý, nên nàng tìm đại quản sự mời người đến xem.
Quế ma ma ôm Thành Khánh theo sau, bánh bao nhỏ mắt nhìn chằm chằm vào con thỏ, y y nha nha vui vẻ kêu.
Bình thường Mộ Tịch Dao không cho Thành Khánh tới gần con thỏ, sủng vật không tốt với trẻ nhỏ, chỉ để hắn nhìn từ xa. Cho nên Thành Khánh càng cảm thấy ngạc nhiên với thứ này.
Một đoàn người tiến vào Tiền viện vừa đúng lúc gặp Đệ Ngũ Dật Triêu từ thư phòng đi ra, hành lễ chào hỏi, Mộ Tịch Dao vốn định rời đi như trước, đột nhiên dừng lại, lần đầu tiên gọi Đệ Ngũ Dật Triều ở phủ hoàng tử.
Để Mặc Lan mang con thỏ đi tìm Điền Phúc Sơn, Quế ma ma hiểu biết liền đi theo, chỉ còn Huệ Lan chờ ở xa xa.
“Tiên sinh tài trí tuyệt đỉnh, thϊếp có chút khó hiểu, có thể thỉnh giáo một chút không”. Mộ Tịch Dao chuyên chú hỏi.
Đệ Ngũ Dật Triêu thấy hơi kỳ lạ, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm quen biết Mộ Tịch Dao nói ra suy nghĩ trước mặt mình.
“Mời Trắc phi cứ nói”. Đệ Ngũ Dật Triêu nhìn một Mộ Trắc phi với tài năng hơn người mà con gái ông luôn nhắc đến, có chút tò mò.
“Thϊếp thân nghe nói có một loại thú, khi còn bé vô cùng nhu thuận”. Mộ Tịch Dao vừa mở miệng càng khiến cho Đệ Ngũ Dật Triêu cảm thấy cực kỳ hứng thú.
“Nó sẽ dựa nào bề ngoài và thân thể khéo léo làm người ta thương tiếc, luôn luôn ẩn nấp, chờ đợi thời cơ lớn lên.” Ánh mắt Mộ Tịch Dao trở nên xa xăm như đang hồi tưởng chuyện gì đó, chậm rãi nói, “Loại thú này thường bởi vì tuổi nhỏ thân thể yếu, mà bị người bỏ qua. Nhưng mặc dù nhỏ, nó vẫn có bản năng côn kích. Lúc hắn ẩn nấp, cũng biết cố gắng quan sát và ngụy trang”.
Mộ Tịch Dao nhìn Đệ Ngũ Dật Triêu, cười nhẹ, “Tiên sinh cũng biết lúc hắn trưởng thành, sẽ là như thế nào không?”
Mới đầu Đệ Ngũ Dật Triêu còn hứng trí dào dạt nghe, sau đó lại phát hiện dường như Trắc phi có điều muốn ám chỉ.
“Trở thành kẻ am hiểu săn bắt?” Đệ Ngũ Dật Triêu lên tiếng thăm dò.
Mộ Tịch Dao khẽ lắc đầu, cười một tiếng. Thủ đoạn của Tông Chính Hàm đâu chỉ là “am hiểu”. Tính tình người kia rất cực đoan, kiếp trước Bình Tu nghi còn sống, hắn cũng đã lộ ra một mặt tàn nhẫn, kiếp này Bình Tu nghi chết , chỉ sợ nội tâm hắn càng thêm tàn bạo. Chỉ sợ yu hϊếp cảu hắn còn đáng sợ hơn so với Thái tử và Đại hoàng tử nhiều.
“Đi săn dã thú là bản năng, nhưng hắn lại cắn người nhà”. Mộ Tịch Dao nhìn Đệ Ngũ Dật Triêu đang đăm chiêu, chỉ có thể đưa cảnh báo trước, chuyện sau đó thì không liên quan đến một nữ nhân như nàng rồi.
Mang theo Huệ Lan đi đón bánh bao, Mộ Tịch Dao thướt tha cất bước.
Đệ Ngũ Dật Triêu dừng lại một lát, càng nghĩ càng cảm thấy mấy câu của Trắc phi có rất nhiều ám chỉ.
Nếu như hắn đoán không sai, đây là đang ám chỉ Bát hoàng tử Tông Chính Hàm? Lúc mà tất cả mọi người còn đang chú ý đến lệnh điều động của Nguyên Thành đế, chỉ một mình Trắc phi lại chỉ ra bản tính của Bát hoàng tử?
Nếu như ngày ấy điện hạ đoán không sai, vậy lời của Trắc phi, không thể khinh thường?
Đệ Ngũ Dật Triêu suy nghĩ một lát, cũng không vội vàng xuất cung, lại quay ngược trở về thư phòng, ở lại thêm canh giờ liền.
Buổi chiều, lúc nằm trên giường, Tông Chính Lâm vuốt ve mái tóc của tiểu nữ nhân, nhắm mắt trầm tư.
Lời nói lúc ban ngày của Mộ Tịch Dao là để đề phòng vạn nhất hay là còn có ý khác?
“Kiều Kiều có nghi vấn, sao không hỏi bản điện hạ?”
Mộ Tịch Dao cười khẽ, cắn cắn điểm nhỏ trên ngực hắn. Nam nhân khẽ rên một tiếng, bàn tay vuốt ve cọ xát trên người nàng.
“Điện hạ, thϊếp chỉ có vài ba nghi hoặc nhỏ của nữ nhân, không đáng nhắc đến. Mà thϊếp ngu dốt, sợ nghe không hiểu những giải thích quá thâm sâu”. Mộ Tịch Dao thè lưỡi liếʍ yết hầu hắn, bàn tay nhỏ bé vuốt ve cơ bụng của nam nhân.
Tông Chính Lâm bị Mộ Tịch Dao quang minh chính đại giả ngây, bàn tay hắn vuốt ve mông nàng, “Kiều Kiều ngốc như thế, bản điện cần phải cẩn thận dạy dỗ thêm mới được…” hắn cúi người nói nhỏ bên tai nàng, lại cắn lỗ tai nàng nói vài lời khiêu gợi.
Mộ Tịch Dao xấu hổ, Lục điện hạ lúc này đúng là nhiệt tình như lửa. Thân phận cao quý đến đâu thì lúc này cũng chỉ là người đàn ông bị dục hỏa lên đầu thôi.
Mộ Tịch Dao dịu dàng yêu kiều bò khỏi ngực hắn, ánh mắt quyến rũ, thân thể đè lên phần nào đó đang nổi lên của hắn, nghe hơi thở Tông Chính Lâm bắt đầu bất ổn, âm thanh sung sướиɠ, “Kiều Kiều, tiếp tục”.
Đầu nhỏ dời từ ngực xuống bụng dưới, đầu lưỡi liếʍ nhẹ cơ bụng săn chắc, Tông Chính Lâm hưng phấn thở gấp, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.
Mộ Tịch Dao bị hắn thúc dục, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu nóng rực, nhẹ nhàng thổi khí.
“Ma nhân, quả thực thiếu thu thập”. Nói xong nắm lấy phần đẫy đà của nàng , dùng sức vuốt ve.
“Ách ~~” Mộ Tịch Dao bị hắn nắm nơi mẫn cảm, ngâm nhẹ ra tiếng.
“Đừng quấy, nàng lâu vậy”. Tông Chính Lâm buồn bực rống lên, chặn đầu Mộ Tịch Dao lại, đã không còn kiên nhẫn.
Mộ Tịch Dao nhếch miệng, nhìn hai mắt đỏ ngầu của hắn, chậm rãi cúi đầu xuống.
“Ah~~”. Tông Chính Lâm nặng nề thở ra, cằm ngẩng cao, mồ hôi rơi xuống.
“Thân thể Kiều Kiều thật đẹp, đúng là không chỗ nào không đẹp”.
Mộ Tịch Dao nghe Tông Chính Lâm nói thì suýt sặc, thầm mắng hắn vô sỉ. Nào còn thấy vẻ lễ nghi thường ngày của Lục điện hạ nữa, lúc trên giường chỉ còn là một người đàng ông tùy hứng mà thôi,liên tục nói lời vô sỉ.