Chương 66: Chương 66: Ác Mộng

Tông Chính Lâm mới đến phòng chính của Đan Như uyển, đã bị Mặc Lan mời đi, dẫn đến Noãn các ởthiên điện.

Phất tay đẩy cửa ra, hai bên bày những giá nến đỏ cao đến thắt lưng. Trên chủ vị còn có mấy nhuyễn tháp, còn có lò sưởi nhỏ đang hâm nóng rượu.

Mặc Lan hầu hạ hắn rửa tay, rồi im lặng lui ra, chỉ còn một mình Tông Chính Lâm nằm nghiêng người trên giường mềm, tay trái cầm chén, ngón tay vuốt ve quanh chén nhẹ nhàng thưởng thức.

Đôi chân thon dài của hắn duỗi thẳng,thoải mái, vô cùng nhẫn nại khi phải tự mình uống rượu .

Trong đại điện yên tĩnh vô cùng , đột nhiên, tiếng trống nổi lên, mãnh liệt mà rõ nét.

Ánh mắt Tông Chính Lâm như phát sáng long lanh, cho đến khi trong đó điện một bóng thân ảnh, đồng tử của hắn đột nhiên co rút, tim như ngừng đập.

Nữ nhân phía trước mặc một bộ vũ y màu vàng, đang bước đến trên nền tiết tấu cực kỳ thanh thoát, cứ như ánh sáng ban mai đầu tiên trong đêm tối, cứ như vậy hiện ra, lấp lành chói lòa.

Thân trên của nàng mặc một mảnh áo ngực bó sát, hở eo lộ bụng, bên trên có chuông làm đẹp. Thân dưới mặc một quần lụa mỏng xẻ tà, đùi ngọc thẳng tắp, như ẩn như hiện. Ngẫu nhiên lộ ra đôi chân ngọc trong suốt trần trụi, trên mắt cá chân trắng muốt đeo vòng nhạc bằng chuông nhỏ đang rung rinh theo từng bước chân nàng.

Tông Chính Lâm nhìn nữ nhân ăn mặc vô cùng nóng bỏng , hai mắt như phát hỏa, gắt gao nhìn thẳng khuôn mặt yêu dã như ẩn như hiện sau tấm mạng che mặt.

Mộ Tịch Dao có đôi mắt đen câu hồn đoạt phách, cánh môi đỏ kiều diễm ướŧ áŧ, thật sự rất kí©h thí©ɧ dã tính của nam nhân.

Tiểu nữ nhân chân trần vừa nhấc, tiếng chuông trong trẻo vang lên, tiếng nhạc thì ngừng lại.

Eo nhỏ khoe ra, xoay mông nâng hông, động tác múa mạnh mẽ mà không bị cản trở.

Vũ công không kiềm chế được linh hồn tự do, giống như nghênh đón gió lốc, tựa như không sợ lửa thiêu đốt, lại giống như một dòng suối tự do đang tuôn chảy.

Chưa bao giờ Tông Chính Lâm thấy một Mộ Tịch Dao như thế này. Lộng lẫy chói mắt, hào quang chiếu khắp. Giống như một viên Minh Châu, không kiêng dè gì cả, như hoa nắng nở rộ khắp nơi. Nữ nhân như vậy mới chân chính là Mộ Tịch Dao, kiêu ngạo phô trương không bị bất cứ thứ gì kiềm chế, tự tin đến mức không si có thể xen vào.

Nữ nhân khi thì quyến rũ, khi thì khıêυ khí©h, da thịt như ngọc dưới quần lụa mỏng lúc ẩn lúc hiện, điệu múa mê hoặc ánh nhìn của hắn,cả người rung động.

Tông Chính Lâm nhìn thân ảnh tươi sáng phía trước, nhìn nàng thoải mái múa, nhìn động tác nhuần nhuyễn tinh tế của nàng.

Nếu kiếp này không thể chinh phục được một người độc nhất vô nhị như Mộ Tịch Dao, thì đương nhiên Tông Chính Lâm sẽ không cam tâm.

Hắn ném chén rượu đi, bỗng nhiên ngồi dậy. Đôi mắt phượng tràn ngập các loại sắc màu, sáng như sao.

“Kiều kiều, lại đây”. Âm thanh của trầm thấp, vô cùng mê hoặc.

Mộ Tịch Dao hé mắt, uốn éo vòng eo, từng bước tiến đến lại như con rắn nước quấn thân đến gần.

Đã lâu chưa được nhảy điệu sát mặt ai , hôm nay Mộ Tịch Dao rất hăng hái .

Tông Chính Lâm bị nàng sự cọ xát vỗ về chơi đùa một cách lộ liễu của nàng làm cho toàn thân rung động, lại luyến tiếc khi thấy nàng chủ động thân mật một cách hiếm có như vậy, chỉ cố gắng khắc chế, ngồi ngay ngắn, nhìn nàng càng ngày càng gần trong gang tấc, vẻ đa tình mà hoa lệ.

Mộ Tịch Dao nhảy rất thoải mái, thấy vẻ quân tử trong sáng, khí độ nhẹ nhàng của Tông Chính Lâm. Chân nhỏ như ngọc lập tức chui vào vạt áo nam nhân, nhẹ nhàng cọ xát điểm nóng rực đang thẳng đứng của ai đó .

Bụng dưới của Tông Chính Lâm căng cứng, nhìn vạt áo đã phồng lên, chỉ mới nghĩ một cái, đã bị chỗ xinh đẹp nào đó của nàng mê hoặc.

Mộ Tịch Dao còn chưa thỏa mãn, đầu ngón tay câu lên, quần lụa mỏng bay xuống, chỉ còn hai mảnh vải che lấy nơi tư mật nhỏ hẹp.

Tông Chính Lâm bị Mộ Tịch Dao sự nóng bỏng đến kinh thế diễm tục của nàng kí©h thí©ɧ khiến cho ngồi không yên, hô hấp hỗn loạn, thò tay bắt lấy người.

“Điện hạ”, Mộ Tịch Dao hờn dỗi kêu một tiếng, né tránh. Như thế càng như đổ dầu vào lửa, tay ngọc nhẹ nhàng vuốt qua ngực mình, thấy yết hầu nam nhân nhấp nhô, năm ngón tay hắn nắm chặt.

Đôi chân nhỏ của nàng không ngừng lại, hai tay vòng ra sau lưng kéo một cái, áo ngực màu vàng chớp mắt rơi xuống, chỉ còn lại một đám dây lụa khó khăn lắm mới che được đỉnh núi, hai luồng no đủ cứ như vậy ngạo nghễ lộ ra, mạnh mẽ vươn về phía trước, cực kỳ càn rỡ thiêu đốt hai mắt của Tông Chính Lâm.

Lục điện hạ chưa bao giờ gặp qua nữ nhân khiêu gợi không tuân thủ quy củ như vậy, bàn tay to đưa lên xé nát dây lụa, nhìn đỉnh hồng mềm bật lên như kêu gọi, hơi thở nghiêm nghị đã trở nên bất ổn .

“Học được cái này từ đâu, còn phóng đãng như thế?” ngoài miệng thì nghiêm khắc giáo huấn, nhưng động tác trên tay lại không chút khách khí, thật sự thống khoái.

Mộ Tịch Dao hắn đến chết vẫn muốn sĩ diện, dứt khoát một cái, trực tiếp đỉnh ngực lên trước môi hắn, mê hoặc dụ dỗ, “Điện hạ ~~, không cần ư?”

“Phóng đãng?” xú nam nhân như muốn nói với nàng đừng có nhúc nhích.

Tông Chính Lâm thấy Mộ Tịch Dao được một tấc lại muốn thêm một tấc, câu dẫn khıêυ khí©h không rảnh chú ý bên cạnh, hắn nào còn nhớ chuyện lúc trước, há mồn ngậm lấy nơi mơ ước đã lâu, cổ họng rên lên một tiếng, rốt cục cũng dập được dục hỏa đang thiêu đốt đau đớn.

Mộ Tịch Dao một chân đặt trên người hắn, bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngân thương của hắn, tùy ý đùa bỡn, mỗi khi Tông Chính Lâm sắp lêи đỉиɦ, nàng lại dừng lai, giày vò đến liên tục.

“Kiều kiều, mau, ta đã không chịu nổi.” Toàn thân Tông Chính Lâm run rẩy, trán đầy mồ hôi.

Mộ Tịch Dao nhẹ nâng hạ thân, từ từ cởi nốt mảnh vải nơi tư mật trước mặt hắn, nắm lấy chóp mũi hắn nhẹ phẩy, chỉ thấy Tông Chính Lâm nâng cằm cao lên, nặng nề thở gấp.

“Điện hạ cần thϊếp hầu hạ?” âm thanh lả lướt, thực trêu chọc người.

Cũng không đợi hắn đáp lại, bàn tay nhỏ bé cố chống đỡ, chậm rãi ngồi xuống.

“Yêu nhân đáng chết này”. Tông Chính Lâm không chịu nổi sự chậm chạp của nàng, ôm người, nhanh ấn vòng eo, tiến vào. Một đường tiến vào không hề có ý dừng lại, mới vừa vào ngõ động liền điên cuồng đỉnh vào.

Trải qua thời gian chờ đợi gian nan, trong nháy mắt khi vào được đào nguyên, Tông Chính Lâm như được uống cam lộ, cải tử hoàn sinh.

“Kiều kiều, hôm nay dù nàng có xin tha, bản điện cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.”

Tư thế của tiểu nữ nhân thật quyến rũ, khi vào được lại quen thuộc bên trong, thật đúng là mất hồn.

Có vưu vật như thế này làm bạn, nếu không phải bình thường Tông Chính Lâm rất khắc chế, lại thương tiếc nàng , thì làm sao nàng có thể vênh mặt hất hàm sai khiến như thế? Sợ là ngày hôm sau nàng căn bản không có cách nào đứng dậy.

Mộ Tịch Dao bị sự điện cuồng công phạt xưa nay chưa từng thấy của Tông Chính Lâm , sợ tới mức khóc nức nở, thân thể khó chịu, nhưng lại không ngừng lại được, thân dưới co rút không ngừng, kẹp chặt Tông Chính Lâm khiến hắn rêи ɾỉ không ngừng.

Trong lúc nhất thời, cả Noãn các đều là âm thanh nam nữ giao hoan, mãnh liệt mênh mông, kéo dài không thôi.

Mặc Lan dẫn theo tiểu nha hoàn thủ ở bên ngoài đến hơn nửa đêm, mới nghe điện hạ gọi nước. Vốn tưởng rằng chủ tử sẽ ở Noãn các nghỉ ngơi, không ngờ một lúc sau, tiếng nức nở trong phòng lại vang lên. Nàng ta vội vã dẫn theo người đứng xa một chút, chờ gọi mới đến hầu hạ.

“Điện hạ ~~, đừng mà”.Mộ Tịch Dao ngay cả nói cũng không nói được hoàn chỉnh, nằm dưới thân Tông Chính Lâm, mềm nhũn như bùn.

“Đừng?” Tông Chính Lâm hôm nay dứt khoát muốn thu thập nàng, sao có thể nghe nàng kêu mà mềm lòng. “Kiều Kiều không ngoan, từ ngày làm thϊếp bản điện hạ đến giò đã từng nói đừng bao giờ chưa?”

Mộ Tịch Dao không ngờ xú nam nhân ở thời điểm này còn tính nợ cũ, thẹn quá hóa giận, lại không thể chống lại sức đỉnh dưới thân, đành phải năn nỉ ỉ ôi, thề thốt, sẽ không dám nữa.

“Còn mấy việc nữa, Kiều Kiều nếu đồng ý, hôm nay ta sẽ cho qua ở đây, sẽ không truy cứu nữa”. Tông Chính Lâm cúi người nói nhỏ bên tai Mộ Tịch Dao một lát, chỉ thấy sắc mặt nàng đỏ ứng, tức giận mắng hắn, “Vô sỉ!”

Mắt phượng của Tông Chính Lâm hơi khép lại, cười cười nhưng không có ý tốt, “Lại thêm một lần nữa.” ôm Mộ Tịch Dao muốn đi đến bên cửa sổ.

Mộ Tịch Dao phát giác ý đồ của hắn, sợ tới mức run rẩy ôm chặt hắn, liên tục nói, “Đồng ý, thϊếp đồng ý”. Tông Chính Lâm lúc này mới vòng vào phòng, đặt người trên tường hung hăng nghiền nát.

Mộ Tịch Dao thấy hắn lật lọng, hơi thở hổn hển, xấu hổ giận dữ chỉ trích, “Thϊếp đã đồng ý rồi, sao điện hạ có thể nói mà không giữ lời thế chứ?”

Dưới thân Tông Chính Lâm đang bị Mộ Tịch Dao hút lấy một cách thoải mái, tốt tính nhắc nhở, “Bản điện hứa hôm nay không truy cứu các chuyện khác, nhưng hôm nay là trừng trị”. Nói xong liền hung hãn yêu cầu, ngay cả thời gian thở dốc cũng không có, chỉ đến khi Mộ Tịch Dao kêu rên thật nhiều, ý loạn tình mê.

Trời hừng sáng, Tông Chính Lâm mới ôm Mộ Tịch Dao được chải đầu rửa mặt rồi đi ngủ.

Đám người Mặc Lan gắng gượng tinh thần, cuối cùng cũng đợi được Triệu ma ma mang theo Huệ Lan đến đổi ca, sau đó mới hốt hoảng về phòng ngủ.

Nhưng mà trong lòng vẫn rất lo lắng, điện hạ tinh lực cường thịnh như vậy, chủ tử có ứng phó nổi không?

Người được nàng tâm tâm niệm niệm là Mộ Trắc phi thì đang gặp ác mộng.

Trong mơ nàng bị Đại ma vương đuổi theo, nàng chạy trốn khắp nơi, cuồi cùng vẫn bị Ma vương hung mãnh, bắt nàng trở về trấn áp dưới núi ngũ chỉ suốt tám trăm năm.