Đường Nghi Như nhìn mộ Tịch Dao diễn vẻ nhu hòa hiền lành nhã nhặn, trong lòng hừ lạnh. Nữ nhân này đúng là giỏi giả bộ, ngày bình thường hiền thục cao hoa, miệng lưỡi nào có bén nhọn độc ác như lúc nãy chứ.
Đáng tiếc điện hạ không thấy bộ mặt thật của Mộ thị, nếu không sẽ không bị nữ nhân hai mặt như thế mê hoặc.
Đường Thứ phi thầm than thở vận mệnh không tốt, nhìn dáng người Mộ Tịch Dao sau khi càng phát triển nẩy nở hơn, hận đến mức đầu ngón tay cũng run lên.
Đường Tuệ Như ở phía sau nhìn đích tỷ chỉ mải nhìn chằm chằm Trắc phi, không hề phát hiện bản thân mình biểu hiện rất khác thường, trong lòng ả cực vui vẻ. Nữ nhân này chẳng qua cũng chỉ là sống qua ngày mà thôi, vậy mà còn có ý tranh giành tình nhân, quả thực là đáng bị chết sớm.
Người biến mất từ khi “mang thai” là Trương thị hôm nay cũng xuất hiện. Thai mới hai tháng, bụng còn chưa lộ ra, thế nhưng Trương thị lại rất cẩn thận đỡ bụng, trên mặt hiện ra nét thẹn thùng ôn nhu.
Mộ Tịch Dao nhìn hành động tỉ mỉ cẩn thận của Trương thị cảm thán không thôi. Nữ nhân ở hậu viện quả nhiên ai ai cũng bất phàm, tất cả đều có tuyệt kỹ riêng.
Vừa phất tay ra hiệu Trương thị đến bên cạnh ngồi nói chuyện không cần khách sáo, đột nhiên thấy ngọc bội nóng lên. Khiến Mộ Tịch Dao cả kinh. Ngọc bội phát tính hiệu cảnh báo, là có nguy hiểm?
Xác nhận cẩn thận lại, quả thật là trên người Trương thị xảy ra vấn đề.
Nhưng ở đây nhiều người như vậy, nàng chẳng nhẽ còn dám ra tay với mình hay sao? Đừng nói là sau khi việc sảy ra nàng ta sẽ khó bảo toàn tính mạng, hơn nữa muốn động thủ cũng không thể chọn vào lúc này.
Nếu đã không thể trực tiếp ra tay, vật thì phải là gián tiếp. Mộ Tịch Dao suy nghĩ, khỏng cách xa như vây, liệu có phải là hạ độc?
Mộ Tịch Dao ngoài mặt vẫn cùng Trương thị nói chuyện, nhưng trong đầu lại nhanh chóng suy nghĩ, Trương thị chắc chắn là đã bị người khác xuống tay. Ngọc bội đã cảnh báo, là muốn nhắc nhở mình có thứ không sạch sẽ.
Cũng không biết là độc này chỉ nhắm vào Trương thị, hay là mượn cơ hội này diệt luôn cả mình đây.
Nói chuyện một lát, Mộ Tịch Dao cũng tiễn khách. Đợi khi tất cả nữ nhân đầu đã rời đi, nàng vội kêu người hầu hạ tắm rửa thay quần áo, đưa bộ quần áo ngoài vừa mặc cho đại quản sự kiểm tra, còn trung y hoặc đồ lót đều đốt đi.
Tông Chính Lâm đang thư phòng ,nhận được tin, mắt phượng nheo lại, lớn tiếng phân phó, “Tra!”.
Sai người âm thầm kiểm tra toàn bộ đồ vật thường ngày Trương thị sử dụng, lại lấy một ít dụng cụ đưa đến chỗ Hồng cô, chờ kết quả.
Hai ngày sau ám vệ báo lại, quần áo Trương thị mặc hôm ấy có nhiễm “Biển Tiêm”.
Đây không phải độc, mà là một vị thuốc , sẽ khiến đứa trẻ bị dị dạng.
Mắt Tông Chính Lâm hiện lên sát ý. Đây là muốn mưu hại “thai nhi” trong bụng Trương thị, hay là muốn một mũi tên trúng hai con chim, ngay cả Thành Khánh cũng không buông tha?
Không cần phải nghĩ nhiều, người hạ độc thủ nhất định là trong mấy vị huynh trưởng tốt của hắn.
Tông Chính Lâm nhìn mật báo, cảm thấy thật may mắn. May mà tiểu nữ luôn có sụ quan sát tỷ mỉ và rất nhạy cảm với độc vật, nếu không rất có thể giờ này con hắn đã phát độc rồi .
Đây là lần thứ hai Mộ Tịch Dao có biểu hiện hơn người đối với độc vật, Tông Chính Lâm nhớ rất rõ, lần đầu tiên là sự kiện nhện độc Chập Chu lúc tuyển tú. Xem ra, tiểu nữ nhân cũng có không ít bí mật.
Tông Chính Lâm hạ lệnh theo dõi sân viện của Trương thị, âm thầm tìm hiểu nguồn gốc. Lại dẫn theo mẹ con Mộ Tịch Dao vào cung thỉnh an Thục phi, vờ vịt khách sáo ngủ lại một đêm. Nhân cơ hội cho người vào Đan Như uyển dọn dẹp sạch sẽ, mới yên tâm đưa người về phủ.
Lại sau hai ngày, ám vệ dâng báo cáo, Tông Chính Lâm sắc mặt đen như đít nồi. Thì ra liên quan đến việc này không chỉ có một người.
Buổi tối hôm đó, một tỳ nữ và một thị vệ trong phủ Lục hoàng tử biến mất không một tiếng động.
Mà thị thϊếp Khổng thị nhìn gói thuốc bột đột nhiên xuất hiện trong phòng, cả người xụi lơ, sắc mặc trắng bệch, cắn khăn lụa nghẹn ngào run rẩy.
Trong Đan Như uyển, Tông Chính Lâm ôm Mộ Tịch Dao chậm rãi nói việc này cho nàng biết.
Thì ra là Khổng thị nghe lời nha hoàn trong viện giật dây, hận Trương thị nhập phủ muộn hơn so với mình mà lại có con trước, nên cố ý thừa cơ ra tay với Trương thị lúc gặp nhau trên đường. Nên tra được “Biển Tiêm” từ chỗ thị.
Khổng thị đúng là ngu không ai bằng, ngay cả nha hoàn hầu hạ hai năm bên người cũng không biết nguồn gốc rõ ràng, trong viện mình có ba nha hoàn nhị đẳng chết không rõ ràng, đề bạt đúng người nằm vùng mà Đại hoàng tử sắp xếp, thuốc bột cũng từ đó mà có. Nhưng mà đối tượng bọn họ muốn mưu hại không phải bào thai trong bụng Trương thị, mà là là con trai trưởng của Tông Chính Lâm tức Thành Khánh.
Về phần tên thị vệ, là đồng hương với nô tỳ trong phủ Thái tử, có tình ý với nhau, bình thường lúc gặp mặt cũng vô cùng cẩn thận. Không ngờ lại bị Thái tử phát hiện, bắt người yêu của hắn làm uy hϊếp. Thị vệ kia không thể không phản bội, âm thầm cho độc “Tây Tử hoài châu” vào trong trà của Trương thị .
Thái tử vốn muốn dùng Trương thị làm con cờ náo loạn hậu viện Tông Chính Lâm, tốt nhất là có thể vu oan hãm hại, kéo hai ba nữ nhân khác xuống đài, để cho Nguyên Thành đế thấy hậu viện lão lục không yên ồn mà không trọng dụng hắn nữa. Mộ Tịch Dao dựa vào trong ngực Tông Chính Lâm. Nghe lời nói trầm thấp đầy mỉa mai của hắn, ánh mắt sắc nhọn như dao.
Tông Chính Thuần dám ra tay với con của nàng, Mộ Tịch Dao nàng đây cũng không phải người dễ khi dễ.
Thứ mà tên mãng phu kia có thể khoe khoang nhất chính là quân công. Đánh rắn phải đánh giập đầu, từ trước tới giờ Mộ Tịch Dao đều xuống tay rất ngoan tuyệt quyết đoán.
Đòn đánh trả hay nhất dành cho hắn chính là không để cho hắn ra được chiến trường, không có công lao, chỉ có thể trơ mắt nhìn đệ đệ được phong vương phong Bá.
Về phần Thái tử, Tông Chính Lâm sẽ ứng phó, hắn chưa trược tiếp đánh đến nàng, thì nàng cũng không có rảnh đoạt mất niềm vui chém gϊếŧ của Tông Chính Lâm.
Mộ Trắc phi nghĩ đến hai kẻ khiến người phiền lòng kia, lại nhìn vẻ trấn định của nam nhân nhà mình, hắn như đã đoán trước sự việc , nàng khẽ cười ra tiếng.
“Điện hạ, thiệp thấy Thái tử và Đại hoàng tử đối với ngài vẫn còn tương đối rộng lượng,” Mộ Tịch Dao vuốt một nhúm tóc mai Tông Chính Lâm, dùng lọn tóc nhẹ nhàng đảo gãi gáy hắn.
“Nghịch ngợm”. Tông Chính Lâm bắt cái tay đang giở trò xấu của nàng, kéo người về phía trước, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn rực rỡ lên, chỉ thấy mặt nàng đầy vẻ mặt tính toán, cười đến ngọt ngấy.
Từ khi hai vũ cơ nhập phủ đã nửa tháng, sau khi được Mộ Trắc phi tự mình kiểm nghiệm, cuối cùng cũng đã có cơ hội hiến vũ.
Mộ Tịch Dao vịn tay vào ghế dựa, bàn tay trắng muốt lột vỏ trái vải phía nam tiến cống, chậm rãi đút cho nam nhân lười biếng bên cạnh, ánh mắt lại quét một vòng xuống bên dưới.
Hôm qua nàng đã thả tin, nói nàng muốn tự mình thiết yến tìm vui cho Tông Chính Lâm, còn cố ý gọi vũ cơ trình diễn, nhóm nữ nhân hậu viện sao có thể ngồi yên được. Hôm nay liền quần là áo lượt kéo nhau đến, ngay cả Trương thị có thai ba tháng cũng không chịu cô dơn, vịn tay nha hoàn, ngồi phía dưới Đường thứ phi.
Mọi người thấy hai vũ cơ được Mộ Trắc phi dạy dỗ, quả nhiên phong tình bắn ra tứ phía, dáng vẻ câu hồn đoạt phách.
Chỉ thấy hai nàng ta che mặt bằng khăn lụa, mông uốn éo, bên hông thắt một sợi dây chuyền thủy tinh, ánh sáng lấp lánh phát ra theo từng bước di chuyển. Hai chiêc eo nhỏ chậm rãi khoe ra, đường cong lả lướt, đôi ngực như ẩn như hiện dưới sa y trong suốt, động tác phập phồng, khe rãnh trước ngực nổi bật không thể nghi ngờ.
Mộ Tịch Dao âm thầm cảm thán, cũng may người mà Tông Chính Thuần lựa chọn đã không có cô phụ bộ vũ y tự tay nàng vẽ .
Hai nữ nhân này bản lĩnh vô cùng vững chắc, giơ tay nhấc chân không ngừng câu dẫn mị hoặc, cho thấy là đã được được dạy dỗ rất đặc thù.
Người thô bỉ như Tông Chính Thuần, vậy mà cũng có năng lực nhìn người như thế. Chỉ sợ là do đám đàn ông từ nhỏ lớn lên trong tình sắc nên có thiên phú dị bẩm, công lực thâm hậu. Ngay cả Lục điện hạ xưa nay luôn tỏ ra lạnh lẽo Tông Chính Lâm nhưng nói thẳng ra cũng có am hiểu sâu sắc về chuyện ấy, còn rất ham thích.
Nghiêng đầu nhìn Tông Chính Lâm đang chuyên chú thưởng thức mỹ nhân nhẹ nhàng nhảy múa, Mộ Tịch Dao nở nụ cười.
“Điện hạ, mỹ nhân có được không?”. Hai mắt làn thu thủy mờ ám liếc sang, trêu chọc Tông Chính Lâm đến xuất thần.
Bàn tay lớn bị che lấp dưới váy dài xoa bóp nàng, “Để ý hử?”. Chằm chằm nhìn bộ dạng lên án của nàng, động tác cũng không dừng lại.
“Hai cô gái này biết võ”. Tông Chính Lâm thấp giọng khẽ cắn vành tai Mộ Tịch Dao nói.