Mộ Tịch Dao bị Tông Chính Lâm đè chặt, giúp hắn sảng khoái một hồi, mới miễn cưỡng được buông tha, mặt không đỏ lau tay sạch sẽ.
“Điện hạ, định đặt tên cho tiểu gia hỏa là gì?” Mộ Tịch Dao đặc biệt thích biệt danh bánh bao nhỏ, nhưng chắc chắn Lục điện hạ không đồng ý, chỉ có thể tạm thời gọi là tiểu gia hỏa.
Tông Chính Lâm nghe nhắc đến chuyện này sắc mặt kém đi mấy phần. Sáng nay Lão gia tử truyền lời tới, nói là ngày mai tắm ba ngày sẽ đến, ngay cả tên con trai trưởng của hắn cũng đã nghĩ kỹ, ngày mai lúc đến chơi sẽ ban tên trước mặt mọi người.
Lão gia tử muốn làm gì Tông Chính Lâm cũng đoán được bảy tám phần, nhưng mà chuyện tên con hắn, hắn thật đúng là không vừa ý.
Vạn nhất ngự tứ một cái tên mà hắn không vừa lòng, cũng chỉ có thể tạ ơn, không thể lấy tên mà hắn đã cùng Mộ Tịch Dao thương lượng ?
Lại nói, cũng bởi vì vậy sẽ khiến mẫu tử Mộ Tịch Dao bị đặt vào nơi đầu sóng ngọn gió, chưa nói đến những huynh đệ kia của hắn không hài lòng, mà chắc chắn tất cả nữ quyến của các phủ cũng không thoải mái.
Mộ Tịch Dao nhìn hắn nhíu mày, cho rằng lại có điều gì kiêng kị, “Chẳng lẽ tiểu hài tử phải một tuổi mới có thể chính thức lấy tên?”
Nàng đến Đại Ngụy cũng mới hai ba năm, thật sự chưa từng tiếp xúc chuyện tới chuyện của tiểu hài tử. Chỉ là nghe nói một số nơi đến một tuổi mới có tên, rồi mới chính thức ghi vào gia phả.
“Không có quy củ này. Nhưng mà thường thì đợi đến trăm ngày.” Tông Chính Lâm đỡ nàng đổi tư thế, tựa vào trước ngự hắn nói chuyện.
“Lần này nhi tử lại bất đồng, ngày mai Lão gia tử sẽ ban thưởng tên.” Tông Chính Lâm nhìn Mộ Tịch Dao không hiểu ý tứ trong đó, vuốt tóc nàng, đem người ôm vào ngực, tỉ mỉ nói đến việc trưởng tử của thái tử.
Mộ Tịch Dao vừa nghe vừa nhíu mày, ngay cả trưởng tử thái tử cũng là ban tên ở trên tiệc trăm ngày, mà ngày mai bánh bao nhỏ lại bị thưởng trước một bước, đây chẳng phải đã chọc người đỏ mắt sao?
Theo tính khí hẹp hòi của thái tử kia sẽ không chấp nhận được, liệu có ghi hận không?
Tông Chính Lâm thấy nàng lạnh mặt, cũng ôm nàng, ánh mắt sâu xa. Hai người lẳng lặng dựa sát vào nhau, hồi lâu không nói.
Mộ Tịch Dao trong lòng ghi hận Nguyên Thành đế, thuận tiện gắn cho thái tử một các danh xấu. Quyết định tùy thời sẽ tìm cơ hội trợ giúp nam nhân nhà nàng đem tên thái tử lòng dạ hẹp hòi, tâm tính thô bạo, không biết điều trả đũa một phen.
Trong long đã có quyết định, nên cũng không tiếp tục suy nghĩ đến tên con nữa. Đây là đại sự cả đời, nếu tên có cảm giác trở ngại hoặc là quá mức nổi bật, nàng tình nguyện lại đặt một cái khác, nếu không thì ngày ngày phải ứng phó, mọi người đều không chịu nổi.
“Điện hạ , ngài xếp thứ tự hàng chữ “Chính”, vậy hoàng tôn là hàng chữ gì?” Mộ Tịch Dao hỏi thăm cố vấn chuyên nghiệp của mình.
Tông Chính Lâm dở khóc dở cười, giả bộ hung ác niết khuôn mặt nàng.
Mộ Tịch Dao thường ngày thích đọc sách, khiến thức khá sâu sắc, không ngờ cũng xuất hiện sơ hở không nên có như vậy.
“Hoàng tộc Đại Ngụy họ —— Tông Chính”. Mắt phượng tà tứ nhìn nàng, bên trong là vẻ trêu chọc.
Quả nhiên, tiểu nữ nhân có phản ứng lại, lập tức quẫn bách. Vặn vẹo chui vào trong lòng hắn, còn không biết xấu hổ oán trách, “Ai bảo không rõ tên húy mà, đương nhiên là không hiểu rõ”.
Mộ Tịch Dao trong lòng thấy thật xấu hổ, gả cho người ta , sinh cả con rồi, thế mà cả họ của người ta cũng sai, đúng là … nàng ngượng ngùng giấu mặt.
Một câu này lại nhắc Tông Chính Lâm nhớ câu nói “Khốn kiếp” đầy khí lực hôm qua.
Lúc ấy nàng gọi tục danh của hắn rất thuận mà, có thể thấy nàng âm thầm không hề khách sáo với hắn, trong lòng không biết đã mắng bao nhiêu lần. Tông Chính Lâm cảm thấy bị người gọi tên rất tốt, rất thân thiết. Đáng tiếc lúc tiểu nữ nhân thanh tỉnh lại giả bộ quy củ, không dám mở miệng.
Âm thanh trầm thấp của nam nhân vang bên tai nàng, “hôm qua giọng Kiều kiều cực kỳ cao, một câu “khốn kiếp” gọi bản điện hạ rất có cảm xúc ”. Nói xong bàn tay hắn lại vuốt ve gáy nàng, làm bộ muốn tính sổ.
Mộ Tịch Dao ai oán, xú nam nhân, đã sinh đứa nhỏ xong còn nhớ lôi chuyện cũ ra, vậy phải làm thế nào cho phải? Lúc đó nàng chẳng qua chỉ là nổi khùng quát tháo, nhất thời tức giận. Bây giờ thì nào dám kêu gào nữa?
Giơ tay ôm lấy cổ Tông Chính Lâm, khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên nhẹ nhàng chạm vào má hắn, không biết xấu hổ muốn quỵt nợ, “Khi đó thϊếp đau đến mức hồ đồ, thật sự không nhớ được. Nếu như có chút không cẩn thận mạo phạm điện hạ, vậy thϊếp nên…” mắt Mộ Tịch Dao đảo một vòng, hiển nhiên là đang tìm cách trấn an boss.
Tông Chính Lâm vốn chỉ là nói như vậy, muốn chọc nàng cho vui. Nhưng vừa thấy tiểu nữ nhân dâng lên, làm sao có thể bỏ qua.
“Ah? Nên như thế nào thì nên như thế đó?” Hắnhứng trí chờ mong.
Mộ Tịch Dao dừng một lát, tâm tư xoay chuyển, khuôn mặt là vẻ phong tình vạn chủng, nũng nịu lại gần, liếʍ yết hầu của Tông Chính Lâm, rồi ngửa đầu ghé vào lỗ tai hắn yêu mị nói ra hai chữ.
“Lấy thịt bồi thường.” Dẫn đến hắn giận dữ gầm một tiếng, đè xuống mà giày vò.
Cho đến tận buổi chiều, Mộ Tịch Dao đột nhiên nhớ tới chuyện Trương thị bị hạ độc còn chưa làm rõ ràng, vừa nhẹ nhàng đung đưa cái nôi của bánh bao nhỏ, vừa hỏi thăm Lục điện hạ đang đọc sách.
Tông Chính Lâm cũng không ngẩng đầu, hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là không hài lòng khi không bắt được người. Lại dặn nàng chú ý nhiều hơn, sợ liên lụy đến việc khác. Có thê trốn thoát ám vệ của hắn, tuyệt đối không đơn giản chỉ là nữ nhân ở hậu viện.
Sáng sớm hôm tắm ba ngày, Mộ Tịch Dao hưng trí bừng bừng, sáng sớm liền thức dậy chỉ huy Mặc Lan chuẩn bị cho bánh bao nhỏ, nhìn hắn ngoan ngoãn không khóc náo, sau khi ăn no liền ghé vào lòng nhũ mẫu thổi bong bóng, càng nhìn càng yêu.
Do Mộ Tịch Dao thể có chất đặc thù, tiểu gia hỏa mỗi ngày đều được ăn sữa mẹ, lớn rất nhanh, thật sự rất khỏe mạnh, nếp nhăn trên mặt dường như sắp mất hết, không giống trẻ con bình thường mới sinh có làn da hồng hồng nhăn nheo như người già. Cả người múp míp trắng trẻo, tựa như một nắm gạo nếp.
Mộ Tịch Dao cầm quần áo nhỏ mà phòng may vá làm gấp, càng nhìn càng vừa lòng, thúc giục người thay cho tiểu bánh bao, nhìn chắm chằm con trai vui vẻ . Ăn mặc như vậy thật sự quá đáng yêu, Mộ Tịch Dao nhìn thấy thần thái cũng rạng rỡ vô cùng.
Đám người Quế ma ma, Huệ Lan nhìn chằm chằm tiểu chủ tử mặc một thân quần áo hình tiểu hổ, hận không thể ôm chặt một cái, quần áo chủ tử tự mình làm quả nhiên đẹp mắt. Chả trách buôn bán của Giai Nghệ phường luôn là nhất đẳng .
Lúc Tông Chính Lâm tiến vào ôm con, thấy một đám người tạo thành một vòng tròn, líu ríu chụm đầu vào một chỗ vui cười ầm ĩ.
Ho nhẹ một tiếng, đám người tản ra, lúc này hắn mới nhìn rõ Mộ Tịch Dao đang ngồi ở chính giữa đắc ý dào dạt khoe khoang con của hắn, trên mặt là sự kiêu ngạo và thỏa mãn.
Lại cẩn thận nhìn lên, con của hắn mặc một thân quần áo da hổ, còn có cả tai và đuôi!
Cái này thì Lục điện hạ không vừa ý. Con trai bảo bối của hắn, bị Mộ Tịch Dao trêu ghẹo… Hơn nữa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt mình, nhìn thế nào cũng cảm thấy nữ nhân kia rắp tâm bất lương.
Lại nhìn mình mặc một thân bào phục của hoàng tử màu tím sậm có viền vàng, rõ ràng là lễ phục trang trọng quý phái, muốn bế con như thế đi ra ngoài, Tông Chính Lâm cảm thấy không chừng sẽ bị người chê cười.
Lục điện hạ từ nhỏ được nuôi trong ổ phú quý, một thân trên dưới đều là tôn quý, có nề nếp quy củ hoàng tử . bây giờ nhìn thấy, con của hắn quả thực chính là độc nhất trong cung, không theo quy củ chút.
Đang doo dự có nên thay cho con một thân quần áo đứng đắn hay không, lại thấy tiểu nữ nhân mặt mày sáng sủa tươi cười, đem con đặt vào lòng hắn, đắc ý rung đùi mong nhận được tán thành.
Tông Chính Lâm đau đầu vô cùng, lại nhìn bộ dạng con trai, cảm thấy nếu cứ như thế đi ra ngoài khẳng định sẽ bị tội. Những phu nhân bên trong kia chẳng lẽ còn không vội vàng đi lên tra tấn con hắn?
Đáng tiếc Mộ Tịch Dao sống chết không cho thay quần áo khác, lại giả bộ đáng thương, lã chã chực khóc.
Không còn cách nào, Lục điện hạ cứng ngắc ôm con trai, gương mặt lạnh như cũ, bước chân vững vàng, nghiêm túc dị thường đi về phía trước.
Hôm nay tất cả triều thần đều đến chúc mừng, nghe nói Nguyên Thành đế sẽ đến, đã mang theo chính thê đến chúc mừng từ sớm, cực kỳ coi trọng.
Chư vị hoàng tử cùng nữ quyến tất nhiên cũng đã tới chỉnh tề, ngay cả Thái tử phi cũng ôm con trai trưởng ốm yếu đang đợi ở đại sảnh cùng Ngũ hoàng tử phi nói chuyện.
Còn đang tụ tập nói chuyện phiếm, mọi người liền thấy Lục điện hạ bước đến, lập tức giữ vững tinh thần muốn tiến lên chúc mừng, không ngờ lại thấy ngự giá Nguyên Thành đế cũng đã đến, theo sau còn có nghi trượng của Thục phi nương nương.