Tông Chính Lâm vốn đang nôn nóng chờ ở bên ngoài, nghe tiếng Mộ Tịch Dao kêu đau đã vang đủ hai canh giờ. Đang muốn để cho ngự y tìm cách trợ sản, lại chợt nghe thấy tiếng động lớn trong phòng ầm ĩ ồn ào, xen lẫn trong đó là tiếng gầm vô cùng mạnh mẽ của tiểu nữ nhân.
Tông Chính Lâm vén áo bào lên, cất bước định đi vào nhìn xem rốt cuộc là có chuyện gì, chẳng lẽ là nô tài nào hầu hạ không tốt, vào lúc quan trọng khiến tiểu nữ nhân tức giận?
Đại quản sự Điền Phúc Sơn thấy điện hạ sắp vén rèm xông vào, vội vàng chạy tới ngăn cản, nói không thể.
Tông Chính Lâm không kiên nhẫn đang muốn đẩy người, liền nhìn thấy một ma ma đầu đầy mồ hôi lao tới, nhanh chóng nói rõ tình hình của Mộ trắc phi.
Biết được không phải là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mà là tiểu nữ nhân phát cáu nổi giận, chậm trễ sinh sản, Tông Chính Lâm tức giận đến l*иg ngực phập phồng, một đấm đập lên án kỉ bên cạnh, chén trà trên bàn nảy lên.
Lục điện hạ thật giận dữ, nữ nhân này, rõ ràng đã nhắc nhở nàng thật tốt, đảo mắt liền quên mất không còn một mảnh.
Nếu nhẹ nhàng trấn an vô dụng, hai mắt hắn híp lại, vậy thì dứt khoát thay đổi phương. Đối xử với nữ nhân Mộ Tịch Dao này, thật sự không thể nương tay.
Âm thanh thuần hậu kiên quyết của nam nhân vang lên, hướng vào trong phòng lớn tiếng cảnh cáo: “Trắc phi Mộ thị, còn quấy rối nữa, sau khi sinh cấm túc nửa năm, hủy bỏ việc du hồ ở trong Kinh!”
Lần này tông Chính Lâm cực kì quả quyết, lấy chuyện cấm túc nàng ghét nhất và chuyện đi du ngoạn nàng chờ mong nhất ra.
Lục điện hạ cũng bị tức mà trở nên tàn nhẫn, chưa từng nghe qua nhà ai sinh con sinh đến nông nỗi như vậy, phải dựa vào uy hϊếp mới chịu ngoan ngoãn nghe lời.
Phút chốc không gian trở nên im lặng, sau đó chợt nổi lên tiếng gào kịch liệt của nữ nhân bên trong: “Tông Chính Lâm, đồ khốn khϊếp!” sức lực quả nhiên mạnh mẽ mười phần, rất vững vàng.
Sau đó lại yên tĩnh, hiển nhiên lời cảnh cáo trước đó bắt đầu có tác dụng.
Thấy Mộ Tịch Dao bị chế trụ, Tông Chính Lâm mới lén thở phào.
Nữ nhân sinh sản tựa như đi qua Quỷ Môn quan, không cho phép nàng càn quấy. Hôm nay hắn coi như tìm được chút phương pháp, có thể đè nén tính nết của nữ nhân kia chỉ có thể dùng đè ép, nếu không nàng sẽ đạp lên mặt mũi của ngươi.
Về phần câu“khốn khϊếp” kia? Khóe môi Tông Chính Lâm cong lên, hừ nhẹ một tiếng, lại ghi nợ thêm một khoản! Ngược lại đối với chuyện Mộ Tịch Dao gọi thẳng tục danh của hắn thì không hề khó chịu, không thấy khác thường.
Hai người ở trong ngoài mành che sắc bén giao phong, không đẻ ý tới những người xung quanh đều sợ gần chết.
Ngự y ở bên ngoài mồ hôi đổ như mưa, trong tai không ngừng vang lên hai chữ “khốn khϊếp” phát ra từ miệng trắc phi, cả người ngây ngốc, rõ ràng là bị kinh sợ quá độ.
Trong phủ Lục điện hạ thật là dọa người. Trắc phi hung hãn như vậy, điện hạ cũng không kém là bao.
Cho dù là bình thường nữ nhân sinh đứa bé, gặp nhiều lần dày vò, dọa đến gan người cũng run rẩy. Nhưng lời nói mạo phạm và kiêng kị đều nhiều như thế này, hiếm thấy điện hạ không hề nổi giận.
Đại quản sự Điền Phúc Sơn chỉ mong có thể tự chôn mình xuống đất.Hôm nay điện hạ không rảnh để ý tới họ, nếu lúc bình thường, nhớ đến chuyện này, không chừng còn xui xẻo hơn.
Sắc mặt mọi người hầu hạ trong phòng sinh nở cũng trắng bệch, mồ hôi ẩm ướt cả y phục.
Trắc phi sinh sản đau đến hồ đồ, ngay cả lời này cũng dám nói ra.
Không biết điện hạ muốn xử lí vị chủ tử kinh hãi thế tục này thế nào, các nàng cũng đừng mong được tốt hơn. Bây giờ nghĩ kỹ, vẫn nên nhanh chóng giúp đỡ sinh nhi tử ổn thỏa, rồi ngóng trông điện hạ trong lúc mừng rỡ, nhanh chóng quên chuyện này đi.
Mộ Tịch Dao mượn chút dũng khí cuối cùng kêu gào một hồi, không còn dũng mãnh như trước, lại bị Tông Chính Lâm giáo huấn uy hϊếp, đành phải nằm xuống thành thành thật thật tiếp tục sinh sản.
Thấy thế Mặc Lan và Huệ Lan mới thở dài một hơi, chủ tử như vậy, thực sự là khổ tâm.
Lại qua nửa canh giờ, trong phòng sinh chợt vang lên tiếng trẻ con khóc to vang dội, âm thanh điếc tai người khác.
Mộ Tịch Dao chỉ cảm thấy dưới thân buông lỏng, nghe được tiếng khóc của đứa bé, rốt cục cũng không chống đỡ nổi nữa, hôn mê bất tỉnh.
Tông Chính Lâm ở bên ngoài một tay xiết chặt tấm tựa lưng trên ghế , đứng ở đại sảnh chân mày cau lại, chợt nghe tiếng trẻ con khóc và âm thanh hạ nhân vui vẻ chúc mừng, lập tức chỉnh lại dáng đứng, gắt gao nhìn cửa phòng ,mắt cũng không chớp một cái.
Triệu ma ma vén mành, trên mặt tràn ngập ý cười, liên tục báo hỉ, nói mẹ con đều bình an,trái tim đang treo lơ lửng của Tông Chính Lâm mất một lúc lâu mới trở về chỗ cũ.
Ánh mắt nhìn vào khối tã lót trong lòng Triệu ma ma, cứng ngắc đưa tay cẩn thận tiếp nhận, ôm vào trong ngực cẩn thận nhìn ngắm.
Đứa bé rất khỏe mạnh, đang oa oa khóc lớn, thanh âm vang dội, tinh khí mười phần.Nếp nhăn trên mặt rất ít, béo núc ních vừa nhìn đã biết là rất khỏe mạnh. Nhẹ nhàng vuốt ve, mới từ từ an tĩnh lại, uốn éo cái đầu nhỏ, ngoan ngoãn không náo loạn.
Tông Chính Lâm nhìn con trai nho nhỏ, đường nét dung mạo có phần hơi giống mình, trong lòng mềm nhũn đến rối tinh rối mù. Nỗi vui mừng khi lần đầu làm cha hiện rõ ở trên mặt, hiếm khi hắn lại lộ ý cười trước mặt người khác.
Triệu ma ma nhìn vẻ vui mừng của điện hạ lộ rõ trên nét mặt, trong lòng cũng cảm thán, quả nhiên là huyết mạch tương liên, lãnh đạm như điện hạ cũng có vẻ mặt ôn nhu như vậy. Nhẹ nhàng nói trẻ con không thể gặp gió, liền ôm lấy trở về phòng sinh.
Tông Chính Lâm nắm chặt hai tay vừa ôm qua nhi tử của mình, nội tâm rất thỏa mãn, rốt cuộc nàng đã sinh hạ con nối dòng, còn là trưởng tử trong phủ, như vậy coi như là viên mãn.
Sai Điền Phúc Sơn thưởng cho mọi người, lại cẩn thận căn dặn chăm sóc Trắc phi và tiểu chủ tử, mới yên tâm trở về phòng chính tẩy rửa rồi nghỉ ngơi. Lục điện hạ liên tục cưỡi hai con ngựa trong một ngày, lại lo lắng đến hơn nửa đêm, chống đỡ được đến khi Mộ Tịch Dao sinh nhi tử mới thở phào nhẹ nhõm.
Sáng sớm hôm sau Thục phi ở trong cung vừa dậy liền nhận được tin tốt, kinh ngạc và vui mừng đan xen, cả ngày đều cười vui vẻ, không ngừng khen Mộ thị quả là không chịu thua kém. Nguyên Thành đế thì càng cười lớn khen tốt, miệng vàng lời ngọc nói hôm tắm ba ngày sẽ đích thân đến gặp.
Được tin, chư vị hoàng tử lập tức bất mãn. Lão gia tử sao chỉ coi trọng trưởng tử của lão Lục, còn muốn đích thân đến xem?Đây là phúc khí mà ngay cả thứ trưởng tử của thái tử cũng không có.Lẽ nào Mộ thị sinh trưởng tử còn có thể vượt qua cả trưởng tử của thái tử sao?Trong lúc nhất thời không ngừng suy đoán dụng tâm của Lão gia tử.
Nguyên Thành đế lại là thật tâm quan tâm con nối dòng của Tông Chính Lâm. Cuối cùng bây giờ cũng thỏa mãn tâm nguyện, nhất thời vui vẻ, hiển nhiên muốn đến xem, xem hoàng tôn mà ông thật sự chờ mong đã lâu.
Tiện đường mượn chuyện tắm ba ngày, thử đám nô tài kia một chút, kẻ được việc thì sớm an bài vị trí thích hợp, chuẩn bị đủ cho chiến sự Tây Bắc năm sau.
Khi Mộ Tịch Dao tỉnh lại, đã là trưa ngày hôm sau.Mới mở mắt ra, đã nhìn thấy Tông Chính Lâm ngồi dựa ở một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bên cạnh giường là chiếc nôi trẻ em nàng đặc biệt cho người làm ,không nhìn thấy đứa bé, chỉ thấy bàn tay của Tông Chính Lâm đang đặt ở trên đó.
“Tỉnh rồi?” Tông Chính Lâm nghe động tĩnh của Mộ Tịch Dao, mở mắt nhìn nàng, trong mắt đầy vẻ vui mừng và ôn nhu.
“Điện hạ.” giọng nói của Mộ Tịch Dao hơi khàn, nhìn ánh mắt chuyên chú của hắn, khóe môi nhếch lên.
Cùng nuôi dưỡng con cái với một người đàn ông như thế này, cũng không quá tệ.Chí ít ở thời đại Đại Ngụy này, có thể có một phu quân luôn quan tâm đến mình, đã không dễ. Bao nhiêu nữ tử thế gia, suốt đời không được nam nhân thương yêu cưng chiều, chỉ có thể sống nhạt nhẽo, phù phiếm suốt đời, bi ai vô cùng.
Tông Chính Lâm nhẹ nhàng đỡ Mộ Tịch Dao dậy, gọi người tiến đến hầu hạ rửa mặt, lại đút canh cá còn ấm cho nàng,sau đó mới bế đứa bé cho nàng xem.
“Con trai hay con gái?” Nàng ầm ĩ quá mức, sau khi ngất đi thì chẳng biết gì nữa .
Lông mày Tông Chính Lâm nhếch lên, cười nhìn nàng: ”Dĩ nhiên là con trai.”
Nàng luôn khẳng định là con gái, làm đồ vật đều chọn màu hồng hoặc vàng nhạt, hoàn toàn không nghe lời hắn khuyên nhủ. Hôm nay xem nàng thu dọn ra sao.
Mộ Tịch Dao ngơ ngác nhìn chiếc tã lót được bọc kín, gương mặt đau khổ. Chủ nghĩa kinh nghiệm hại chết người a!
Nàng cũng không nghĩ lại coi, nàng vào phủ được sủng ái, rất nhanh đã có thai, điều này khác hẳn với kiếp trước?
Mộ Tịch Dao cẩn thận tiếp nhận khối tã lót, tỉ mỉ quan sát tiểu tử béo tròn ở trong lòng, cảm thấy giống Tông Chính Lâm như đúc, chu mỏ không vui. Dựa vào cái gì mình vất vả hoài thai mười tháng, nhận hết dằn vặt, lại sinh ra một nhi tử giống Tông Chính Lâm như vậy chứ?
“Vì sao đứa bé lại giống điện hạ như vậy, không có điểm nào giống thϊếp?” Mộ Tịch Dao ủy khuất nhìn Tông Chính Lâm, đôi mắt đẹp đầy nước, thực đáng thương.
Mặt của Lục điện hạ co rút, nữ nhân nhà ai mà chẳng mừng rỡ như điên bởi vì sinh con trai giống cha sẽ càng được sủng ái, chỉ có nàng lại muốn tranh cãi, thật sự giày vò.
Tông Chính Lâm nhớ đến nỗi vất vả khi nàng sinh sản, cảm thấy thật bất đắc dĩ, chỉ đành an ủi: “Vành tai nhi tử mượt mà, có phúc tướng giống nàng.”