Mộ Tịch Dao dẫ người đi đến phía trước, mới phát hiện Tông Chính Lâm đã chờ trong sân. Một thân bào phục màu thiên thanh, tư thế oai hùng, gò má góc cạnh rõ ràng, lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm túc.
Người đàn ông như thế, đầy đủ mọi thứ từ thân phận ,tướng mạo đến quyền thế, cũng khó trách được người nhớ thương. Mộ Tịch Dao bĩu môi.
”Điện hạ” đi đến gần, nhìn khuôn mặt nhu hòa của nam nhân, Mộ Tịch Dao mở miêng muốn xác nhận giải thích của Đường Tuệ Như.
”Điện hạ đêm hai chín hôm đó ngài chưa từng trở về phòng, có phải là chạm qua Đường Tuệ Như hoặc nhìn thấy thân thể của nàng?”
Ma ma nói tỉ muội Đường thị là bị khiêng trở về phòng, sau đó ngự y bắt mạch, không có khả năng từng tiếp xúc. Vậy là ở trước đó sao?
Mộ Tịch Dao nghĩ đến tình tiết kinh điển cô em vợ và anh rể, trong bụng thấy buồn nôn.
Vệ Chân vốn ở một bên, nghe thấy trắc phi hung hăng chất vấn như vậy, sợ đến mức không dám ở lâu, lui hai bước ra ngoài.
Chuyện buổi tối hôm ấy Vệ Chân vẫn nhớ rõ, lúc đó điện hạ cực kỳ tức giận.
Tông Chính Lâm vốn đang chờ nàng đến, nhưng không ngờ đến chậm chưa nói, còn nghênh đón hắn bằng lời chất vấn.
Đây có còn để mình vào mắt hay không? Trên mặt không nén được ý giận, thần sắc cũng không khá hơn là mấy.
Tuy rằng Tông Chính Lâm thích tính tình ngay thẳng của Mộ Tịch Dao, nhưng cũng không thích đến nỗi cam tâm tình nguyện bị nàng hạ thấp thể diện. Dù hắn có dung túng thế nào đi chăng nữa, hắn cũng đường đường là hoàng tử Đại Ngụy, sao có thể cho phép nữ nhân của mình khiến mình mất mặt.
Mộ Tịch Dao nhìn hắn biến sắc, cho rằng thực sự có chuyện này, liền tận lực thực hiện chức trách của trắc phi, đợi nghe chỉ thị của Lục điện hạ, quyết định nạp hay không nạp người.
”Điện hạ, chuyện hôm nay đã ầm ĩ đến mức mọi người đều biết, điện hạ có chủ ý gì?” Mộ Tịch Dao chăm chú hỏi.
Tông Chính Lâm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Tịch Dao nửa hoang mang, nửa chắc chắn, tức giận đến mức buồn bực trong lòng.
Mình rõ ràng đã cho nàng trưởng tử, sao có thể trong thời kì nàng mang thai mà gây thêm rắc rối?
Ngoại trừ Đan Như Uyển, hắn chưa từng đi đến đâu, dù vậy chỉ đổi lấy nghi ngờ, không thể để cho nàng toàn tâm tín nhiệm hắn sao?
Tông Chính Lâm mặt trầm như nước, giọng nói nghiêm khắc, lần đầu tiên ngay trước mặt hạ nhân, giáo huấn Mộ Tịch Dao một trận.
“Nàng đang nói những lời vô liêm sỉ gì? Bản điện làm hay không, đâu đến lượt nàng chất vấn?” Chạm phải điểm cường thế bá đạo của nam nhân, ngữ khí của hắn càng thêm cứng rắn.
Mộ Tịch Dao bị hắn đổ lửa giận xuống đầu, vẻ mặt khẽ biến, nhìn nam nhân trước mắt khí thế sắc bén, lúc này trầm mặc, không nói.
Nghe giọng nói lạnh lùng của hắn, lại nhìn sắc mặt của hắn nữa, hình như không phải thẹn quá hóa giận, mà là vô cùng bất mãn với mình?
Mộ Tịch Dao suy tư chốc lát, gật đầu nói : “Thϊếp đã hiểu.”
Cũng trách mình không cẩn thận, tùy tiện thành quen, đã quên thân phận của nam nhân này, bị đại boss cảm thấy nàng quản quá nhiều.
Từ nhận thức khác biệt của đôi bên, Mộ Tịch Dao căn bản không tìm được điểm chính, hiểu lầm nguyên nhân khiến Tông Chính Lâm tức giận, đem việc tín nhiệm quy kết thành quyền lực và trách nhiệm.
Ngẩng đầu mỉm cười, nỗ lực hòa dịu không khí: ”Bây giờ điện hạ có còn muốn đi ngắm ngự hoa viên không?” Nếu không có khả năng quản chuyện này, ta liền đổi đề tài?
Tông Chính Lâm vừa mới bị nàng làm cho tức giận, không ngờ nữ nhân này đảo mắt liền thay đổi khuôn mặt tươi cười, hắn cũng không tốt tính như thế, phất tay áo vào thư phòng, không nói một lời.
Mộ Tịch Dao nhìn bóng lưng Tông Chính Lâm rời đi, ngưng mắt nhìn cửa lớn thư phòng đóng chặt trong chốc lát, rồi cũng mang người trở về.
Tâm trạng Mặc Lan lo lắng, sợ nàng vốn được sủng ái, không chịu nổi khi bị điện hạ quát lớn, lỡ nhưtức giận luẩn quẩn trong lòng, sẽ không tốt với đứa trẻ.
Đang muốn an ủi đôi câu, lại phát hiện chủ tửu hình như không có chuyện gì, lắc lư trở về Đan Như Uyển, vẫn đánh đàn đọc sách cho thỏ ăn như cũ.
Mộ Tịch Dao đương nhiên không có chuyện gì. Nàng với Tông Chính Lâm chỉ thỉnh thoảng có chút chuyện phong, cho rằng như thế là đương nhiên.
Hoàng đế nào mà chẳng có diễm phúc sâu, giai nhân vờn quanh?
Từ ngày đầu tiên quen biết Tông Chính Lâm, nàng liền hiểu rõ cuộc sống mình mà sau này nàng phải đối mặt. Hôm nay chỉ là một Đường Tuệ Như nho nhỏ, Mộ Tịch Dao không hề đặt ở trong mắt. Dù sao cho tới bây gờ điều nàng mong cầu cũng không phải toàn bộ là Tông Chính Lâm.
Nói khó nghe một chút, Mộ Tịch Dao coi như là mang theo tính toán cực mạnh, từng bước mưu kế đến hôm nay, được Tông Chính Lâm đặc sủng.
So với việc một đêm ân sủng, nàng còn quan tâm đến những mặt đối xử khác của Tông Chính Lâm hơn. Mà muốn cho một người nam nhân thấy mình độc nhất trong một đám nữ nhân , vậy thì càng phải phí công sức, trừ sủng ái ra, còn phải có tôn trọng.
Hôm nay xem ra, là bản thân nàng không nắm vững chừng mực cho tốt, đi quá giới hạn. Nếu muốn được người khác tôn trọng, đầu tiên cần phải tôn trọng ý nguyện của người đó.
Vừa rồi Tông Chính Lâm răn dạy mình, chắc là nói mình quản quá nhiều, vượt quá phận sự. Làm trắc phi tuy rằng phải ra mặt xử lí chuyện của hậu viện, nhưng không được quản lên đến tận trên đầu hoàng tử. Giống như lời hắn nói, làm hay không làm, đều là chuyện đương nhiên của hắn, người bên ngoài không có quyền hoài nghi.
Mộ Tịch Dao căn cứ vào lí giải của mình, trong nháy mắt liền thông suốt. Nếu boss đại nhân cho rằng như vậy là không được, vậy thì phải sửa. Tựa như boss nói bản kế hoạch này hắn không hài lòng, lập tức ngươi phải suy nghĩ lại, viết bản khác.
Mộ Tịch Dao căn cứ vào sở thích của Tông Chính Lâm, trong chớp mắt điều chỉnh con đường làm sủng phi. Lục điện hạ thích nữ nhân biết thủ bổn phận, từ nay về sau, đừng tỏ vè hưởng thụ quá mức, chung sống với nhau cũng phải có ý tứ, phải phân biệt với người nhà và họ hàng gần. Về phần hoa cỏ trong phủ, hay hoa cỏ dại ngoài phủ, đều là chuyện của chính phi, nàng không cần hỏi đến.
Nghĩ thông suốt, tâm trạng Mộ Tịch Dao buông lỏng, cảm thấy tiền đồ rõ ràng, cực kì tốt.
Tông Chính Lâm ở trong phòng đọc sách, ánh mắt dừng lại trên một tang giấy thật lâu, nửa canh giờ cũng không lật qua.
Thở dài, ném sách qua một bên, mới chợt nhớ lại nữ nhân gì đó mà Mộ Tịch Dao nhắc tới. Trong mắt phượng lập tức chỉ còn lại băng lãnh lạnh thấu xương. Là ai liều mạng dám chạy đến Đan Nhược Uyển nói huyên thuyên?
Dùng tay ra hiệu cho ám vệ đi thăm dò, Lục điện hạ cẩm lấy tuyên bút, tĩnh tâm tập viết.
Giờ Ngọ tự dùng cơm canh xong, Mộ Tịch Dao liền đi nghỉ tạm. Tông Chính Lâm ở thư phòng nhìn báo cáo của ám vệ, thực sự rất đặc sắc.
Dựa theo tập tục của Đại Ngụy, nếu cứng rắn muốn dính líu, Đường Tuệ Như cũng coi như thất tiết. Có điều người biết việc này cũng chỉ giới hạn trong hai nhà, trực tiếp ngậm miệng là được. Tông Chính Lâm để cho Điền Phúc Sơn truyền lời tới Đường gia, nghiêm lệnh không được tiết lộ chuyện này. Về phần nữ nhân kia, tự mình cưới gả, không liên quan đến nhau.
Lại hồi tưởng đến sáng sớm Mộ Tịch Dao chất vấn mình, chẳng lẽ nàng cho là mình thừa dịp nàng mang thai, ngủ với nữ nhân khác?
Lục điện hạ cho rằng Mộ trắc phi là ghen tuông, chợt cảm thấy về tình thì có thể lượng thứ, hắn hình như đã quá nghiêm khắc.
Nhưng Tông Chính Lâm cũng thấy tức giận, nếu muốn ngủ với nữ nhân khác, hà tất phải đợi đến hôm nay? Nhưng mà hành động lần này cũng không được. Ngày sau nữ nhân trong phủ càng ngày càng nhiều, nàng lỗ mãng như thế, nếu bị chính phi xử lí, chẳng lẽ hắn còn phải tìm cách che chở, không cho chính phi thể diện?
Tông Chính Lâm thấy vẫn nên nói chuyện với Mộ Tịch Dao một chút, dựa theo trí tuệ của nàng, chắc cũng không đến nỗi không hiểu ý tốt muốn nhắc nhở của mình.
“Điện hạ?” Mộ Tịch Dao thấy Tông Chính Lâm vào phòng, mặt mang ý cười kêu Huệ Lan dâng trà: ”Hôm nay điện hạ đến sớm vậy?”
Tông Chính Lâm vốn tưởng rằng tiểu nữ nhân sẽ dỗi, không ngờ sự tình hoàn toàn không như vậy, nàng vẫn như cũ yêu kiều mềm mại, trả lời cũng êm ái ôn nhu nghe rất hay, thái độ rất nhu hòa, tựa như sánh sớm nay chưa hề xảy ra chuyện gì.
“Nàng…” Tông Chính Lâm muốn nói lại thôi.
”Điện hạ, có chuyện gì?” Mộ Tịch Dao nhìn thái độ hơi chần chừ của hắn, âm thầm suy đoán: Chẳng lẽ là chờ mình cho hắn bậc thang bước xuống, xóa cảm giác buổi sang nay tan rã trong không vui?
Trong lòng cười thầm, chút chuyện nhỏ này còn khó chịu như thế, nam nhân này thật đúng là cao ngạo.
”Điện hạ có phải muốn nói chuyện lúc sáng ? Thϊếp đã nghĩ rồi, là thϊếp không phải. Thϊếp cam đoan, tuyệt đối không có lần sau.” Mộ Tịch Dao thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình, thái độ thành khẩn chỉ thiếu nước vỗ ngực mà thề.
Tông Chính Lâm bị thái độ bình thản của nàng khiến cho chẳng biết mở miệng ra sao, đành không thể làm gì khác là buông tha không đề cập tới. Nhưng mà trong lòng hắn ẩn ẩn có loại cảm giác hình như có chỗ nào không đúng.
Mộ Tịch Dao nhận sai, hai người vẫn hòa thuận như ngày thường, thỉnh thoảng luyện chữ chơi cờ, câu cá dạo vườn. Lúc này đám người trong Đan Như Uyển mới yên lòng. Thầm nghĩ chủ tử anh minh, biết chịu thua trước, không vì nhỏ mà mất lớn.
Thế nhưng tất cả mọi người đều không biết là, Mộ Tịch Dao đã đi càng ngày càng xa trên một con đường cực kì quỷ dị. Nàng dựa theo lí giải của mình một lòng hùa theo tâm tính của boss, vững bước tiến về phía trước trên con đường sủng phi.
Những kết hợp tốt đẹp mà hai người có trước kia, bị Mộ Tịch Dao bỏ quên hoàn toàn, chỉ cho rằng đó biểu trưng cho tâm tình tốt của boss. Cái này cũng làm cho nàng hoàn toàn quên mất còn có một thứ gọi là tình cảm, khiến cho chút tình ý và thấu hiểu đối với Tông Chính Lâm hoàn toàn biến mất
Sau đó Mộ Tịch Dao và Lục điện hạ sớm chiều ở chung, giống y như dự tính, không tệ chút nào, càng ngày càng thấy hòa thuận.