Hôm sau, Nguyên Thành đế triệu kiến Lục hoàng tử đến ngự thư phòng gần nửa canh giờ, sau đó gật đầu mỉm cười, tỏ ý cho hắn trở về tận tâm làm việc. Về sau tất cả coi như thuận lý thành chương, Mộ Tịch Dao truyền thụ kỹ thuật thủ công “Cách mạ hoa tươi” hoàn toàn mới, sau đó đem tất cả dụng cụ và quá trình chế tác tỉ mỉ giảng giải một phen.
Tông Chính Lâm nhờ việc này có được bao nhiêu ưu việt, Mộ Tịch Dao cũng lười hỏi đến, nhưng Giai Nghệ Phường của nàng thì thật sự thành danh trong một đêm, bên trong bày bán những món đồ nhỏ, chỉ cần có liên quan đến hoa mạ của Mộ thị, toàn bộ đều bị tranh mua hết. Các phu nhân tiểu thư ở Thịnh Kinh lại chạy theo xu thế, trong lúc nhất thời Giai Nghệ phường mặc dù dốc toàn lực sản xuất, cũng không thỏa mãn được những đơn đặt hàng ùn ùn kéo đến.
Lúc Mộ Tịch Dao gặp quản sự Giai Nghệ phường ở trong thư phòng , thấy nàng ta buồn bực kể khổ, dứt khoát ném lại một câu “Hạn chế đơn đặt hang lại” sau đó dứt khoát bỏ mặc.
Giai Nghệ phường vừa đưa ra quy định cổ quái này, số lượng khách hàng không giảm, mà ngược lại khiến cho trân phẩm của Giai Nghệ phường càng thêm cao giá, hơn nữa còn trở thành vật mà nữ quyến quý tộc tranh giành ngầm ganh đua so sánh với nhau.
Tông Chính Lâm thấy Mộ Tịch Dao lười biếng chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Nữ nhân này tự mình lười biếng, lần này lại gây ra động tĩnh lớn như vậy. Ngay cả Thục phi cũng đề cập đến Giai Nghệ phường của Trắc phi được săn tìm ra sao ở trong cung, Tông Chính Lâm nghe được âm thầm cảm thán. Tiểu nữ nhân tính toán thật là tỉ mỉ, khó trách lúc trước cầu hắn muốn đi Huệ Châu, thì ra là vì lúc này đây. Quả nhiên là người lanh lợi. Ngay cả thọ yến của Thái hậu cũng dám đánh chủ ý, cũng chỉ có nàng mới có tài làm được việc này.
Bên ngoài quản sự của Giai Nghệ phường cũng nghiêm túc chấp hành tất cả kế hoạch của Mộ Trắc phi, mở rộng Giai Nghệ phường tăng đến năm cửa hàng, sau đó cũng không mở rộng, quy định số lượng mỗi tháng ngặt nghèo, lại phải hẹn trước, thuận lợi vận chuyển, buôn bán vô cùng náo nhiệt.
Phương thức kinh doanh này rất đặc biệt nhưng lại rất hữu hiệu, ngay cả Nguyên Thành đế cũng tán thưởng. Chỉ có Tông Chính Lâm biết rõ, nàng đúng là lười biếng, quy mô lớn nàng không thích. Theo lời nàng nói thì là “Thϊếp có mấy cửa hàng này, tiêu dùng đã rất đầy đủ rồi.” Thần sắc dị thường thỏa mãn kia, Tông Chính Lâm nghĩ nghĩ lại thấy buồn cười.
Mộ Tịch Dao không có thời gian để ý đến những náo nhiệt bên ngoài, nàng hiện tại là Trắc phi, mỗi tháng có hai ngày phải vào cung thỉnh an Thục phi nương nương. Huống hồ hiện tại còn có đại sự chờ nàng làm. Sắp đến tết, những xã giao lớn nhỏ trong phủ đều chờ vị Mộ Trắc phi mới lên chức này quản lý. Mộ Tịch Dao nghĩ đến những sự tình rườm rà này, tinh thần liền mệt mỏi không dậy nổi. Cuối cùng Mộ Tịch Dao suy nghĩ, cảm thấy vẫn là nên đi ôm đùi Lục điện hạ.
Buổi chiều Tông Chính Lâm trở về phòng liền thấy Mộ Tịch Dao ân cần bưng trà đưa nước, hỏi han ân cần. Không cần nghĩ cũng biết nữ nhân này có việc muốn nhờ vả.
“Nói đi, có chuyện gì”. Tông Chính Lâm nằm ở ghế mềm tùy nàng nịnh bợ xoa bóp bả vai mình. Thực ra nào có phải là xoa bóp, so với sự lão luyện của Đường thị, nữ nhân này đúng chỉ là sờ loạn, nhưng mà ai bảo hắn lại thích hưởng thụ điều này.
Mộ Tịch Dao bị vạch trần, cũng không xấu hổ, da mặt dày tiến vào trong lòng nam nhân , lấy lòng nói “Điện hạ, thϊếp muốn hỏi một chút, những năm vừa rồi khi đến tết ,trong phủ có chương trình gì? Thϊếp chưa xử lý cái này bao giờ.” Kiều Kiều ở trong ngực Tông Chính Lâm vặn vẹo, thỉnh thoảng còn lộ ra bụng dưới, nhắc nhở hắn nàng là phụ nữ có thai, không nên mệt nhọc nhiều.
Sao Tông Chính Lâm lại không hiểu tâm tư của nàng, nhéo mũi trêu chọc nàng. Những nữ nhân khác có ai là không muốn nắm quyền, hận không thể đem tất cả lợi ích ở hậu viện vào tay mình. Nàng thì ngược lại, hiện giờ là Trắc phi duy nhất trong phủ, phân vị cao nhất, chẳng những không muốn lôi kéo người khác kết thành bè phái, chọn chỗ tốt, còn chạy đến trước mặt mình chơi xấu muốn lười biếng, nữ nhân này thật sự là trái ngược với người khác.
“Nếu không thì điện hạ để đại quản sự cho thϊếp dùng?” Tông Chính Lâm nghe chủ ý hợp tình hợp lý của nàng, làm bộ tức giận cắn lỗ tai của nàng.
Mượn đại quản sự? Theo tính tình của nàng, cho mượn đại quản sự chẳng phải là đem mọi chuyện giao cho Điền Phúc Sơn hay sao? Nàng vừa hay chỉ cần vung tay chỉ chỏ, cuối cùng chỉ cần gật đầu là xong rồi? Có việc tốt như vậy sao?
Tông Chính Lâm nhướng mày, mắt phượng nhìn nàng chế nhạo, khóe miệng không đàng hoàng mà nhếch lên, thấy Mộ Tịch Dao ngượng ngùng, không được tự nhiên trốn trong ngực hắn.
“Kiều Kiều”, Tông Chính Lâm dán ở lỗ tai nàng thấp giọng kêu, “Muốn lười biếng, cũng không phải là không được.” Nghe giọng điệu này của hắn Mộ Tịch Dao thầm hận, xú nam nhân này lại đánh chủ ý xấu xa gì đây? Hôm nay mình có việc cầu hắn, chỉ đành nhẫn nhịn.
“Bản điện cũng cảm thấy Kiều kiều mang thai vất vất, để cho đại quản sự trợ giúp cũng đúng”. Quả nhiên thấy tiểu nữ nhân ngẩng đầu, hai mắt sáng long lanh nhìn mình, trong mắt tràn đầy vui mừng và ỷ lại. Nhưng mà, phải thu tiền lãi, sẽ không khách khí với nàng. “Tư thế buổi chiều hôm qua…”
Trên mặt Mộ Tịch Dao lập tức ửng đỏ, lỗ tai cũng nóng lên, đồ vô lại, hôm qua trở về phòng không biết lấy xuân cung đồ ở đâu ra, cứng rắn muốn mình thử cùng hắn. Chẳng hề có nửa điểm uy nghiêm nghiêm túc củaLục điện hạ? Hôm nay lại muốn, quả thực hoang da^ʍ vô đạo! Mộ Tịch Dao trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi, mắng đồ ngụy quân tử!
Tông Chính Lâm cười thầm trong lòng, nàng tưởng rằng chỉ cần nói mấy câu liền có thể rảnh rỗi hay sao, không cho hắn ngon ngọt, tiểu nữ nhân nghĩ cũng không cần nghĩ.
Cuối cùng Mộ Tịch Dao vẫn là có việc phải cầu người, bi phẫn để Tông Chính Lâm được như nguyện, hung hăng ép buộc một đêm. Lục điện hạ rất có uy tín, sáng sớm ngày thứ hai lúc xuất môn, liền phân phó Điền Phúc Sơn đến Đan Như uyển tìm Trắc phi,nếu nàng có lệnh, nghe lệnh làm việc.
Lúc Điền quan sự đến Đan Như Uyển, nghe Mộ Trắc phi nói đầu đuôi, vẻ mặt cổ quái bẩm báo lại, nói là điện hạ đã chuẩn bị từ sớm, ba ngày trước đã sai hắn chuẩn bị, chỉ đợi đến lúc, đem ra trình Trắc phi xem xét là được.
Mộ Tịch Dao nghe được nghẹn họng trân trối, không thể tin được mình bị cái tên nghiêm túc đoan chính Lục điện hạ đùa giỡn. Xú nam nhân kia, rõ ràng đã thu xếp hết thảy, lại gạt mình không nói một tiếng, còn da mặt dày đòi hỏi , quả thực là vô sỉ cực điểm! Mộ Tịch Dao hung hăng trừng mắt nhìn Điền Phúc Sơn, tòng phạm!
Đại quản sự không hiểu ra làm sao bị Mộ Trắc phi giận chó đánh mèo, đành phải hậm hực lui xuống. Chỉ có Triệu ma ma luôn ở bên cạnh biết một chút, mới hiểu thì ra điện hạ cũng có thể… có lúc không đứng đắn. Cố nén cười, đứng một bên nhìn Dao chủ tử phát tiết .
Chạng vạng lúc Tông Chính Lâm trở về dùng cơm, đột nhiên phát hiện, nàng bình thường ăn uống thanh đạm nay lại chuẩn bị cả một bàn thức ăn màu đỏ tươi. Không khỏi buồn cười trong lòng, chắc là tức giận. Nhưng mà, chẳng lẽ nàng không biết, mình đã từng luyện binh ở Thực Châu?
Ban đầu Mộ Tịch Dao còn ân cần gắp thức ăn, thêm cơm, mặt mũi tràn đầy chờ mong nhìn chằm chằm Tông Chính Lâm, ánh mắt kia rõ ràng là giục hắn nhanh chóng ăn. Tông Chính Lâm nhàn nhã gắp đồ ăn bỏ vào miệng, biểu cảm cũng không có gì thay đổi, lễ nghi chu toàn không thể bắt bẻ.
Mộ Tịch Dao ngơ ngác há mồm nhìn, trong lúc nhất thời cảm giác là mình đang nằm mơ. Trong trí nhớ Tông Chính Lâm không ăn cay, về sau lúc làm hoàng đế, Hà Tú Viện một lần thất thần gắp cho hắn đậu ván cay làm long nhan giận dữ, giáng Hà Tú Viên xuống làm mỹ nhân. Về sau lại chặt đứt ý niệm hồi kinh của ca ca nàng ấy, sai hắn đến nơi khác. Chẳng lẽ… đây chẳng qua là hắn tìm cớ?
Mộ Tịch Dao lập tức hiểu ra, người nam nhân này lòng dạ thật sự đáng sợ. Ngay cả một ít thói quen cũng là tỉ mỉ ngụy trang cho người ta xem. Người trong hoàng gia quả nhiên không giống người thường.
Hắn hôm nay có cũng không qua loa với mình, lúc này đây Tông Chính Lâm mới là chân thực. Nỗi tực giận lúc trước của Mộ Tịch Dao đều tiêu tán không còn, chỉ còn lại một chút chua xót.
“Điện hạ, thϊếp rất vui.” Mộ Tịch Dao buông bát đũa, đi đến phía sau Tông Chính Lâm nhẹ nhàng ôm cổ hắn, gò má dán bên má hắn, chỉ nói câu này, sau đó không nói nữa.
Vừa rồi Tông Chính Lâm còn thấy nàng bị mình làm ngạc nhiên sủng sốt, sau một lát, trong mắt tràn đầy nhu tình. Cuối cùng còn rất cảm động nói…, rồi giờ lạiôm mình bất động. Đang định quay đầu chê cười hai câu, thoáng nhìn trong chén có một nửa quả ớt, chợt cứng đờ.
Ở trước mặt nàng, mình lại vô thức vứt bỏ ngụy trang. Như vậy, câu nói kia ý tứ là…
Nữ nhân này… trực giác thật sự là, quá đáng sợ.
Trong lòng Tông Chính Lâm nao nao khó tả. Nếu không phải nàng như thế, chắc bản thân hắn sẽ không động tâm vướng bận lo lắng. Mà thôi, tùy nàng là được rồi. Nữ tử trên thế gian này, cũng chỉ có một mình nàng, vì nàng mà phá lệ, cũng không khó chịu.
Trở tay cầm lấy tay nàng đang ôm mình, mười ngón tay hai người đan xen vào nhau, thật lâu không nói gì.