Mấy ngày sau, Đệ Ngũ Dật Triêu và người đúng đầu Thập công tử ©υиɠ Thư Dương hồi kinh. Sau giờ ngọ, hai người bái kiến Lục điện hạ Tông Chính Lâm. Ba người ở thư phòng mật đàm đến sáng sớm ngày hôm sau mới rời đi. Lúc Mộ Tịch Dao phân phó phòng bếp nhỏ ở Đan Như Uyển đưa cơm tối và đồ ăn khuya tới, Đệ Ngũ Dật Triêu khen không dứt miệng khi thấy Mộ Tịch Dao tỉ mỉ phối hợp cơm canh, Lục điện hạ cảm thấy tiểu nữ nhân này đúng là tri kỷ của mình.
Lần Đệ Ngũ Dật Triêu và Cung Thư Dương trở về này, được hậu thế nhận định là điểm bắt đầu cho thời kỳ phồn thịnh của Kiến An đế Tông Chính Lâm chấp chính .
Trong cung, Nguyên Thành đế được mọi người chăm sóc cũng dần dần khang phục. Sau khi khôi phục, vào ngày đầu tiên lâm triều liền triệu thái tử đến thái miếu nghiêm khắc răn dạy, phạt Thái tử Tông Chính Huy quỳ ở thái miếu hai ngày, thu hồi quyền tuần tra kinh đô và các vùng lân cận trong tay hắn.
Hành động lần này của Nguyên Thành đế làm cho phái Đại hoàng tử cực kỳ vui mừng, đánh mất quyền tuần tra kinh thành và các vùng phụ cận, chắc chắn thế lực của thái tử ở Thịnh Kinh sẽ suy yếu. Nhưng bọn người Đại hoàng tử vui mừng chưa được mấy ngày, Nguyên Thành đế đã tuyên bố, năm sau sẽ tiến hành điều chỉnh thế lực trong quân, lấy binh lực đóng quân biên phòng Mạc Bắc cùng ba châu ở Ký Bắc sẽ làm chủ quân, điều này làm cho phái Đại hoàng tử rất buồn phiền. Trước kia hao hết tâm lực lôi kéo tướng lĩnh trong quân, còn chưa kịp dùng tới, đã có nguy cơ bị Nguyên Thành đế đổi nơi đóng quân, tổn thất này so với thái tử qủa thật còn lớn hơn.
Thái tử và Đại hoàng tử bị Nguyên Thành đế thu thập trở nên thành thật hơn rất nhiều, rõ ràng Nguyên Thành đế đang ngăn cản và tạo sự cân bằng của hai phái.
Mộ Tịch Dao ở Đan Như uyển an phận dưỡng thai đủ ba tháng, Tông Chính Lâm ngồi ở một bên chờ ngự y bắt mạch. Kết quả rất khả quan, ngự y nói thân thể thứ phi rất tốt, lại chăm sóc thỏa đáng, thai nhi rất khỏe mạnh. Chỉ cần sau này lưu ý nhiều hơn, kiêng vật không tốt, thai nhi sẽ rất ổn định .
Tông Chính Lâm mừng rỡ, sai người thưởng ngự y, lại cẩn thận hỏi han lại một phen, mới dặn dò Mộ Tịch Dao phải chú ý chi tiết, đặc biệt kêu nàng tránh xa nữ nhân hậu viện một chút.
Sau khi bắt mạch một ngày. Mộ Tịch Dao sai người đưa tin về Thanh Châu. Về phần Mộ Cẩn Chi, Vu thị sẽ báo lại cho hắn biết.
Việc này trôi qua , lễ mừng thọ Thái hậu đã đến gần. Nguyên Thành đế giao cho Hoàng quý phi tận tâm tận lực chủ trì xử lý thọ yến, Quý phi phải toàn lực trợ giúp. Hai người không dám chậm trễ, lập tức nhận lệnh.
Từ hôm ấy các cung các phủ dồn hết sức thu thập kỳ trân dị bảo, mong có thể làm Thái hậu và Nguyên Thành đế vui lòng trên thọ yến.
Tông Chính Lâm vừa thương nghị chuyện lễ vật cùng phụ tá, vừa tiến cung gặp Thục phi thương lượng chuyện phong Mộ Tịch Dao làm Trắc phi.
Thục phi nghe tiểu nhi tử muốn nâng phân vị cho Mộ thị, vốn còn chần chờ, dù sao trước kia thứ phi của hoàng tử đều phải có công sinh dục mới được tấn chức Trắc phi. Giờ Mộ thi mới chỉ là có thai, nói chuyện tấn phong vẫn còn hơi sớm.
Nhưng Tông Chính Lâm lại nói, trên thọ yến thái hậu, phủ Lục hoàng tử không có nữ quyến tham dự, có chút quạnh quẽ, nên thêm chút không khí vui mừng. Huống hồ Mộ thị có thai, cũng là một việc vui, nếu có thể dính không khí vui mừng của thái hậu, chẳng phải rất tốt sao.
Thục phi cảm thấy có lý, liền cầu Nguyên Thành đế thêm một chuyện vui, sớm tấn phong Mộ thị, đối với bào thai trong bụng nàng cũng tốt, dù sao cũng có thể được phúc khí thái hậu che chở.
Nguyên Thành đế vốn rất coi trọng sinh thần của Thái hậu, chi tiết bên trên cũng lưu ý nhiều hơn. Nghĩ nếu đến lúc đó Tông Chính Lâm lại tham dự một mình, trường hợp đó… nghĩ cũng cảm thấy khó chịu. Đại thọ thái hậu, náo nhiệt vẫn là tốt hơn, huống chi Mộ thị cũng là không chịu thua kém, lại do ông ngự chỉ ban cho nhập phủ, thêm chút thể diện cũng không sao. Vì vậy gật đầu đáp ứng, lệnh cho Lễ bộ nhanh chóng hoàn thành việc tấn phong.
Ngày hai mươi ba tháng một năm Nguyên Thành đế thứ mười hai, Lục hoàng tử Tông Chính Lâm thượng tấu thỉnh phong thứ phi Mộ thị làm Trắc phi, hoàng đế ân chuẩn.
Ngày hai mươi lăm,thái giám tổng quản phủ nội vụ mang theo thánh chỉ cùng lễ phục thụ ấn Trắc phi của Hoàng tử đến phủ Lục hoàng tử, còn mang theo một chuỗi bảo ngọc do Hoàng quý phi ban thưởng và châu báu đồ sứ, lụa gấm của các vị nương nương khác ban cho.
Mộ Tịch Dao không biết chuyện Tông Chính Lâm thỉnh phong hào, lúc thánh chỉ đến vẫn còn ở trong phòng chăm sóc bồn hoa cảnh. Được tin vội rửa tay thay quần áo, mang người ở Đan Như Uyển vội vàng chạy tới tiền viện.
Trên đường đến tiền viện Mộ Tịch Dao còn rất nghi hoặc, sao đột nhiên lại có thánh chỉ, trước kia cũng không có dấu hiệu gì, hơn nữa gần đây trong phủ có chuyện gì để có được thánh chỉ liên quan đến hậu viện?
Khi nàng đến nơi, thấy thái giám tổng quản đang rất khách khí nói chuyện với Tông Chính Lâm. Đợi toàn bộ người trong hậu viện đến đông đủ, ấn theo phân vị mà đứng thứ tự, thái giám mới mở thánh chỉ, bắt đầu tuyên đọc.
Mộ Tịch Dao đang quỳ ở dưới đất, đầu óc như lọt trong sương mù, khϊếp sợ khi biết được mình được thăng chức! Nguyên Thành đế lại tự mình hạ chỉ tấn vị nàng. Từ nay về sau, Mộ Tịch Dao là Trắc phi của Tông Chính Lâm, thân phận vĩnh viễn được nhập tông điệp (gia phả), đương nhiên nàng không thể phạm sai lầm đế mức bị xóa tên.
Mộ Tịch Dao vô cùng vui mừng, cẩn thận tiếp chỉ, lại mang theo toàn bộ hậu viện tạ ơn, mới tư thái đoan trang đứng dậy, gọi Triệu ma ma tiếp đón những người tới dùng trà, điểm tâm, còn trọng thưởng.
Mộ Tịch Dao nhìn thái giám tổng quản đang nói chuyện với Tông Chính Lâm, trong lòng cảm khái, quả nhiên là có tố chất làm hoàng đế, tác phong làm việc quả thực là rất chắc chắn, mạnh mẽ vang dội, hiệu suất thật cao, ngay cả thời gian thông báo cho mình cũng bỏ qua.
Có một người nam nhân như vậy che chở, Mộ Tịch Dao tỏ vẻ tương đối hài lòng. Tuy rằng không phải thời đại một vợ một chồng, nhưng có thể được phu quân thương yêu, sủng ái đã là không tồi. Nhưng mà điều này đối với Chính phi của Tông Chính Lâm sau này sẽ không phải là tin tức tốt gì, đến lúc đó Mộ Tịch Dao liệu có bị chán ghét hay không quả thực không cần phải nói cũng biết.
Tiễn người trong cung đi, Tông Chính Lâm chỉ liếc nhìn Mộ Tịch Dao một cái, liền vội vàng trở về làm việc. Chỉ là ánh mắt mang theo sự ám chỉ kia, làm cho Mộ Tịch Dao mặt đỏ tim đập.
Để lại một đám nữ nhân hậu viện, đang tức giận đến đảo lộn cả lục phủ ngũ tạng ,nhưng trên mặt vẫn phải cười nói, nịnh nọt nói lời chúc mừng. Không còn cách nào khác, hiện giờ Mộ thị đã là Trắc phi được hoàng gia chấp nhận, xưa đâu bằng nay, mặc dù sau này chính phi nhập phủ, nàng vẫn có chỗ đứng. Huống chi danh phận Trắc phi này lại là Nguyên Thành đế đích thân sắc phong, so với việc nương nương ban thưởng còn tôn quý hơn vài phần.
Đường Nghi Như nhìn Mặc Lan bưng lễ phục Trắc phi đi sau lưng Mộ Tịch Dao, trong lòng ghen tị muốn chết. Không ngờ điện hạ lại vì nàng ta mà làm đến mức như thế. Bây giờ muốn vượt qua nàng ta, quả thực là chuyện viển vông. Xem ra sau này chỉ có chính phi mới có thể cùng nàng ta âm thầm phân cao thấp.
Trong lòng mấy thị thϊếp cũng cực kỳ khó chịu, hiện giờ xem ra chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn. Nói không chừng còn phải theo phe Mộ thị này, nếu như nàng thật sự sinh ra trưởng tử, thế cục hậu viện lại càng phức tạp hơn. Nhưng mà tất cả còn phải xem thủ đoạn của chính phi trong tương lai, bây giờ vẫn nên yên lặng xem xét.
Đêm nay lúc ở trên giường, Mộ Tịch Dao tất nhiên là thể hiện theo ám chỉ của Tông Chính Lâm lúc ban ngày, nhu tình mật ý hầu hạ, ngọt ngào ướŧ áŧ gọi một tiếng “Điện hạ”, đôi mắt mềm mại đáng yêu như chất chứa nước xuân. Tông Chính Lâm được mỹ nhân ngã vào lòng, không hề khách khí, huống chi bây giờ đã qua ba tháng, hai người một phen uyên ương, liều chết triền miên. Lục điện hạ giải lệnh cấm, quấn quýt lấy Mộ Tịch Dao đến canh ba mới nghỉ, đó là còn nhớ đến nàng thân mình không tiện, nếu không Mộ Tịch Dao chỉ sợ là mấy ngày nữa cũng không xuống giường được.
Hai người ở trong phủ náo loạn bao nhiêu thì bên ngoài cũng một phen oanh động. Vô số thế gia Thịnh Kinh thở dài, Mộ thị này cũng thật quá nhanh. Nữ nhân hậu viện của các hoàng tử nhiều không kể xiết, cũng chưa từng thấy nữ nhân nào như nàng, mới nửa năm đã từ thứ phi biến thành Trắc phi, thật sự là người có mệnh tốt.
Vu phủ ở Thịnh Kinh còn vui sướиɠ hơn , vội vàng phái người đến tặng lễ. Mộ Tịch Đình sau đó cũng phái Nhụy Châu đến bái kiến, đưa lễ, còn có các loại quần áo trẻ con nàng ta tự tay may. Mộ Tịch Dao lật xem những thứ mềm mại nhỏ bé, cảm thấy rất đáng yêu, mang đến trước mặt Tông Chính Lâm như hiến vật quý, bị hắn trên đùa một phen.
Sau khi tin tức truyền đến Thanh Châu, Vu thị vui đến phát khóc, lúc này mới nhớ gửi tin cho Mộ Cẩn Chi. Mộ đại nhân một phen than ngắn thở dài, nói thẳng tiểu nữ nhi nếu có thể luôn luôn như vậy là tốt rồi.
Trong phủ hoàng tử ở kinh thành, Tông Chính Lâm đang cùng bọn người Đệ Ngũ Dật Triều toàn tâm chuẩn bị chuyện thọ yến thái hậu. Mộ Tịch Dao lại một mình ở trong Đan Như Uyển thần thần bí bí, nàng đã sớm chuẩn bị tốt đại lễ, trên mặt rất đắc ý, nhưng trong lòng lại chảy máu. Đây quả thực là dùng thứ vô cùng trân quý để đổi thứ chẳng bằng gì.