Chiều hôm đó , Mộ Tịch Dao thướt tha mang theo Huệ Lan đến thư phòng xin gặp Tông Chính Lâm.
Vệ Chân nhìn vị chủ tử này giống như nhìn thấy quỷ. Hôm nay thật sự là hiếm có, ngoại trừ một lần điện hạ tự mình mang vị này tới đây thì đã qua một khoảng thời gian dài như vậy nàng cũng chưa hề đến lần nào. Ngay cả khi đưa cơm cũng là sai hắn đến Đan Như Uyển lấy. Sao lúc này lại đến?
Tông Chính Lâm được tin, cũng có chút kinh ngạc, cho người đi vào, nhìn thấy Mộ Tịch Dao mặc một thân quần áo đỏ tươi, lồi lõm rõ ràng. Bởi vì đang mang thai, nên dây buộc bên hông rất cao, làm bộ ngực no đủ càng hiện lên một cách rõ ràng. Ngay lập tức hắn có chút không được tự nhiên, thay đổi dáng ngồi, mới mở miệng hỏi nàng, “Đã ngủ trưa rồi sao?”.
Mộ Tịch Dao cười duyên gật đầu, đi qua đỡ lấy bả vai Tông Chính Lâm cúi đầu ôn nhu hỏi thăm, “Điện hạ hôm nay có rảnh không?”. Trong mắt là cả một nỗi chờ mong.
“Chuyện gì?”. Tông Chính Lâm ngẫm lại, lúc này cũng không có chuyện gì quá khẩn cấp, xử lý chậm một chút cũng được.
Mộ Tịch Dao nhìn thần sắc hắn liền biết là có rảnh, cười tủm tỉm đưa sách đang cầm trong tay ra, “Đọc sách cho tiểu nhi tử”. Giọng nàng mềm mại dịu dàng, Tông Chính Lâm nghe thấy, thân thể như nhũn ra.
Vội càng sửa lại thần sắc, nhận cuốn “Khai ngôn vật ngữ” lật ra xem. Bên trên còn có chút chú giải linh tinh, rất đơn giản dễ hiểu, chắc đây là để khi đọc sách thì đọc để giải thích cho bào thai trong bụng nghe.
Cảm khái Mộ Tịch Dao thật dụng tâm, từ khi nàng mang thai tính tình càng ôn hòa nhẹ nhàng, quả nhiên là người sắp làm mẹ, toàn thân đều mang vẻ nhu hòa.
Tông Chính Lâm gật đầu đồng ý, dựa theo chỉ dẫn của Mộ Tịch Dao mở trang sách ra, ôm nàng tựa trên ghế mềm, một tay vuốt ve bụng nàng, một tay lật xem sách, giọng đọc trầm thấp chậm rãi vang lên.
Tông Chính Lâm đọc rất nghiêm cẩn, vẻ mặt ôn hòa, bàn tay đang vuốt ve bụng nàng cũng mang theo hơi thở ấm áp.
Mộ Tịch Dao ngẩng đầu nhìn sườn mặt nam nhân anh tuấn, nghe giọng hắn đọc một cách thuần hậu chậm rãi, cảm thấy nam nhân này cũng coi như là một phụ thân tốt, yêu thương đối với đứa nhỏ bộc lộ ngay cả trong lời nói. Nghĩ đến cùng với một người nam nhân như thế này dưỡng dục đứa nhỏ, trong lòng cũng không bài xích.
Tông Chính Lâm đọc khoảng một khắc, đang muốn uống ngụm trà nghỉ ngơi, thì thấy tiểu nữ nhân mà mình đang ôm phía trước , mắt đầy nhu tình nhìn mình, trong lòng lập tức căng thẳng. Nhìn nét dịu dàng trong mắt nữ nhân, trong lòng Tông Chính Lâm lập tức mềm xuống, chỉ cảm thấy tim đậpcó chút mất khống chế .
Mộ Tịch Dao cảm thấy khuôn mặt tuấn tú trước mắt càng lúc càng gần, sau đó môi nàng liền bị ngậm chặt, chiếc lưỡi nhẹ nhàng liếʍ lấy viền môi nàng . Nhắm hai mắt, đầu lưỡi của nàng cũng chậm rãi đáp lại hắn, đổi lấy kết quả là nam nhân kia xâm nhập vào càng nhiều.
Tông Chính Lâm buông Mộ Tịch Dao ra, nhìn tiểu nữ nhân dựa trước ngực mình thở dốc , cúi đầu cười rộ lên. Lại ngậm lấy chiếc tai đỏ hồng của nàng trong miệng, khẽ hôn, cắn.
“Điện hạ, ngứa.” Mộ Tịch Dao ngửa đầu, thoáng giận liếc hắn, nhưng trong mắt tràn đầy quyến rũ.
Không ngờ thần sắc này của mình hoàn toàn mê hoặc Tông Chính Lâm. Đã mấy tháng không gần nữ sắc, Tông Chính Lâm bình thường vất vả chịu đựng. Hôm trước bị Đường thị vuốt ve đã chọc hỏa khí, nhưng mạnh mẽ tự kiềm chế, không có phát tiết. Bây giờ trước mặt là nữ nhân mà mình động tâm, từ trên xuống dưới không chỗ nào mà không vừa ý. Đối mặt với loại dụ hoặc này, Tông Chính Lâm làm sao nhẫn nhịn được nữa?
Nhưng lại nhớ ra nàng đang có thai, không dám bừa bãi. Chỉ kéo người nhẹ nhàng cọ xát, muốn giảm chế ham muốn.
Mộ Tịch Dao thấy động tác của hắn, sao còn không biết có chuyện gì. Nghĩ tới từ khi nàng mang thai hắn cũng không chiêu tẩm, ngay cả thịt đưa tới cửa cũng cự tuyệt, cũng không phải không cảm động.
Tay nàng chậm rãi đưa lên l*иg ngực hắn, xâm nhập vào trong áo , nhẹ nhàng vuốt ve, thời điểm lướt qua đỉnh ngực, cố ý dùng móng tay cọ sát lên vài lần.
Tông Chính Lâm vốn đã khó chịu, bị nàng trêu chọc, lậu tức bùng lửa. Thật sự không chịu nổi nữa, kéo tay nàng đưa xuống dưới tìm kiếm.
Mộ Tịch Dao nghe lời đưa tay thăm dò, mới cầm lấy khúc lửa nóng của hắn, đã khiến hắn run lên. Tay nhỏ đưa lên dịch xuống, còn lấy tay câu vào viên cầu phía dưới, ngón cái vuốt ve ấn nhẹ.
Tông Chính Lâm bị Mộ Tịch Dao vuốt ve đến mức thở gấp, dù vây, cũng không có động tác khác, rất khắc chế.
“Điện hạ ~~”. Mộ Tịch Dao ngước lên nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ. Nam nhân này có thân phận cao quý , tương lai nắm quyền thế thiên hạ trong tay, hiện giờ nàng có thai, lại bận tâm chú ý như thế, không đám vọng động.
“Điện hạ nếu khó chịu, thϊếp giúp ngài”. Mộ Tịch Dao dán bên lỗ tai hắn, thổi một hơi khí nóng.
Tông Chính Lâm nghe được lửa tình, thở hổn hển. Bàn tay bé nhỏ ở phía dưới càng lúc càng nhanh, bụng dưới Tông Chính Lâm căng cứng, bàn tay to nhẹ nhàng nắm lấy nơi đẫy đà của Mộ Tịch Dao, vừa chạm vào nơi yêu kiều kia, yết hầu không nhịn được mà rên một tiếng.
Mộ Tịch Dao thấy hắn chấp nhận sự gợi cảm trêu chọc của tình ý, nổi lên ý xấu ngậm lấy hạt đậu trên ngực nam nhân, nhẹ nhàng cắn cắn. Hơi thở Tông Chính Lâm càng ngày càng không đều, kêu một tiếng yêu tinh, tay hắn cũng kẹp lấy đỉnh vυ" nàng, nhẹ nhàng vân vê.
Động tác ở phía dưới của Mộ Tịch Dao cũng không ngừng, đầu chậm rãi chuyển xuống, liếʍ cơ bụng rắn chắc, nhẹ nhàng đảo quanh. Tông Chính Lâm không nhịn được toàn thân run rẩy, tay vuốt ve tóc nàng, lực tay đã mạnh hơn. Đang lúc thoải mái, Mộ Tịch Dao đột nhiên buông tay, hai mắt long lanh nhìn hắn.
Tông Chính Lâm hai mắt đỏ bừng, bất mãn nhìn nàng, lại thấy nữ nhân nắm ngón tay hắn mà liếʍ , bộ dáng mị hoặc, mắt hắn bốc hỏa, tay còn lại siết chặt thành nắm đấm, hận không để đánh nàng. Cuối cùng nữ nhân kia vươn đầu lưỡi, chậm rãi mυ"ŧ ngón tay trước mặt hắn.
L*иgngực hắn phập phồng, không chịu nổi muốn kéo tay nàng. Lại bị Mộ Tịch Dao đẩy ra, yêu mị lườm một cái, cởi tiết khố của hắn.
Nhìn nữ nhân đang dán hai mắt dò xét nơi kiêu ngạo của mình, Tông Chính Lâm không chịu nổi khi thị giác bị kí©h thí©ɧ, một tay nắm nơi đầy đặn của nàng, một tay nắm thứ nóng rực bản thân, trước mặt Mộ Tịch Dao bắt đầu thủ da^ʍ , mắt phượng tà tứ nhìn nàng.
Mộ Tịch Dao đỏ mặt tức giận liếc hắn một cái, bản thân liền nghiêng người nằm xuống cúi miệng dán sát hạ thân hắn.
Tông Chính Lâm luôn chăm chú nhìn nàng, hai mắt càng thêm đỏ bừng, gần như kích động.
Chỉ thấy miệng nàng khẽ nhếch, hơi thở mang mùi đàn hương phả ra, đầu lưỡi nhẹ cuốn lấy thứ của hắn, đầu tiên là đỉnh đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt mang xuân ý mông lung.
Tông Chính Lâm chỉ cảm thấy trong đầu “Bang~”một tiếng như sợi dây đàn bị đứt, thân thể trở nên nóng rực, hưng phấn vô cùng nhìn nàng, thanh âm khàn khàn mang theo chút khẩn cầu, “Kiều Kiều.”
Mộ Tịch Dao cũng không chần chờ nữa, cúi đầu ngậm thanh lửa nóng vào miệng, ngậm vào lại nhả ra. Tông Chính Lâm chỉ cảm thấy bản thân rơi vào một nơi đẹp đến không thể nói nên lời, cúi đầu nhìn nữ nhân đang ở dưới thân hắn phập phồng, cái miệng nhỏ nhắn làm càn đang phun ra nuốt vào, âm thanh chậc chậc vang lên.
Tiểu nữ nhân mặt đã đỏ bừng, ánh mắt mềm mại đáng yêu, ngực lớn hạ xuống, kiều mông cao thẳng, Tông Chính Lâm thật sự không chịu nổi, chỉ kêu một tiếng “Kiều Kiều”, đè đầu Mộ Tịch Dao lại, sau đó điên cuồng đỉnh vào. Mộ Tịch Dao nhìn hắn gấp gáp, một tay tìm kiếm phía dưới, vuốt ve quả cầu, răng nanh có ý nhẹ hàng cọ sát khi hắn vào. Quả nhiên, Tông Chính Lâm gầm nhẹ, ôm đỉnh đầu nàng ,thúc vào sâu trong miệng nàng rồi tiết ra
Đây là một lần thoải mái vô cùng, lần đầu tiên Tông Chính Lâm biết cái miệng nhỏ của Mộ Tịch Dao lại lợi hại như vậy. Nhớ tới sự sung sướиɠ run cả da đầu, hai mắt như sói, Mộ Tịch Dao nhìn có chút lạnh người.
Sau chiều hôm đó, Tông Chính Lâm đè Mộ Tịch Dao ở thư phòng ép buộc giằng co hai canh giờ. Sau đó mới hoàn toàn giải phóng dục hỏa tích tụ trong hai tháng, lửa nóng toàn thân được Mộ Tịch Dao dùng tay và miệng hầu hạ cho bình thản lại.
Vệ Chân ở bên ngoài, sắc mặt tím xanh. Điện hạ vậy mà không nhịn nổi, ở thư phòng cùng Dao chủ tử đang có thai làm việc như vậy. Hiển nhiên hắn khϊếp sợ khi thấy Tông Chính Lâm không khống chế được. Dù sao thư phòng là nơi trọng địa, điện hạ chưa bao giờ làm việc gì khác. Ngay cả lần trước Đường thứ phi trắng trợn câu dẫn, cùng không thấy điện hạ có hành động gì. Nhưng bây giờ thì … ai, Dao chủ tử thật ....
Lúc Tông Chính Lâm nắm tay Mộ Tịch Dao từ thư phòng đi ra, vẻ mặt không hề khác thường, vẫn là vẻ đoan chính nghiêm túc như thường. Chỉ là ảnh mắt nhìn Mộ Tịch Dao rât là dịu dàng. Mộ Tịch Dao âm thầm thở dài vô số lần trong lòng, quả nhiên không thể kí©h thí©ɧ nam nhân được, nếu không bị thương vẫn là chính mình. Nhất là tên cầm thú Tông Chính Lâm này.