Mộ Tịch Dao đang ngồi nói chuyện với Mặc Lan, liền thấy một nữ tử dáng vẻ chật vật nhưng lưu loát chạy đến quỳ trước mặt, dập đầu, miệng không ngừng cầu xin.
"Cầu tiểu thư cứu ta, có tặc nhân ở giữa ban ngày cướp đoạt dân nữ, quan sai lại làm như không thấy, đuổi ta khỏi nha môn. Cầu tiểu thư che chở." Nữ tử không ngừng dập đầu, trán đã đỏ ửng .
Nữ tử này thực biết nhìn hoàn cảnh. Trực tiếp bỏ qua vừa nhìn đã biết là đầu lĩnh Tông Chính Lâm, chọn Mộ Tịch Dao làm bạn bên người hắn. Vừa hay nàng là nữ tử, mà đã là nữ tử đều dễ dàng mềm lòng. Thứ hai là tránh sinh ra việc hiểu lầm, khiến cho Mộ Tịch Dao chán ghét.
Mộ Tịch Dao cúi đầu vừa nghĩ liền sáng tỏ dụng ý của nữ tử. Thấy Tông Chính Lâm thản nhiên phẩm trà, liền sai Huệ Lan giúp đỡ nàng ta đứng lên, lui sang một bên. Nhẹ nhàng phe phẩy quạt tròn, chờ truy binh đến.
Chỉ trong chốc lát, liền thấy hai gã nam tử mang theo bảy tám tên tùy tùng chạy tới, kẻ nào kẻ nấy hung hùng hổ hổ, to tiếng ồn ào vào cửa. Vị công tử trẻ tuổi hơn một chút, khuôn mặt ngay ngắn, nhưng vẻ mặt âm lãnh. Phía sau nửa bước có một nam nhân tầm trung niên , mặt mũi nhẵn nhụi. Đám người phía sau ai ai cũng có tướng mạo hung hãn, vừa nhìn là biết kẻ thường động tay chân.
"Chạy đi, tiểu tiện nhân, xem ngươi còn có thể chạy đi đâu! Đúng là kẻ không thức thời, có thể được quý nhân trong kinh nhìn trúng, là phúc khí mà ngươi tám đời đã tu luyện được. Bây giờ lập tức theo chúng ta đi, nếu không tên đệ đệ đang đọc sách trong thư viện kia của ngươi không biết chừng sẽ thiếu cánh tay hoặc thiếu chân đó , đừng để đến lúc đó khóc cũng không kịp khóc!"
Tên đàn ông tầm trung niên không coi ai ra gì kêu gào, lại quay đầu hung tợn cảnh cáo đám người Mộ Tịch Dao Một , "Vị tiểu nương tử này, không cần xen vào việc của người khác, tránh cho bản thân mình gặp hoạ." Hắn vậy nhưng nhìn ra được Tông Chính Lâm đang ngồi kia không dễ dây vào, thay đổi câu chuyện liền chỉ vào Mộ Tịch Dao, gián tiếp biểu lộ thái độ.
"Hả?" Mộ Tịch Dao nhíu mày, " Trong Thịnh Kinh cũng chỉ có mấy người bổn tiểu thư không thể chọc, ngươi liệu là người nào?" Thái độ vô cùng cao ngạo, thưởng thức bức vẽ thủy mặc trên quạt tròn, khóe mắt cũng chưa thèm liếc một cái.
"Không phải nói dọc đường đi tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng hay sao? Đám chó không có mắt nhìn này từ đâu đến vậy ?" Mộ Tịch Dao nâng bàn tay lên, tinh tế xem xét bộ móng tay mới vẽ, ngữ khí vô cùng chán ghét và không kiên nhẫn, lộ ra một cỗ nồng đậm kinh thường .
"Tiểu thư, nô tì sẽ cho người đuổi bọn họ ra ngoài ." Mặc Lan rất cơ trí, vội phối hợp theo ý Mộ Tịch Dao diễn trò, cũng không biết sợ, ánh mắt kiêu ngạo cao quá đỉnh đầu, y hệt Mộ Tịch Dao.
"Vài con quỷ nhỏ, không biết trời cao đất dày, các ngươi cũng không biết ta là người phương nào sao? Ở Lâm Thành này, không đến lượt đám nữ tử các ngươi làm càn." Tên công tử trẻ tuổi âm u nhìn chằm chằm Mộ Tịch Dao.
Trong phút chốc,vang lên một tiếng "Phách", khiến mọi người trong khách điếm giật nảy mình.
Một khi đã diễn thì Mộ Tịch Dao sẽ diễn cho đủ bộ, bị tên công tử kia vũ nhục, cũng hoàn toàn không quan tâm, ngồi nguyên tại chỗ, thuận tay nâng ấm nước lạnh lên, mặt không đổi sắc liền ném xuống. Vẻ mặt lạnh như băng, ngữ thanh nhu hòa, quạt tròn trong tay cũng chưa hề dừng lại, nhưng lời nói nàng phát ra lại vô cùng tàn nhẫn.
"Đánh thật nặng cho ta! Hôm nay nếu để bị mất thể diện thế này, Chu gia ta sao còn có thể thay điện hạ làm việc? Tỷ tỷ ta ở hậu viện của điện hạ chẳng phải sẽ bị người ta chê cười hay sao?"
Vệ Chân nhận được ám chỉ của Tông Chính Lâm, “Oành “ một tiếng đứng lên cùng đám thị vệ, rút đao chuẩn bị một trận lớn.
"Chậm đã chậm đã, hiểu lầm là hiểu lầm thôi!" Nam tử trung niên nào ngờ nhóm người này là một dám hung thần không dễ chọc vào, chỉ một câu không hợp liền động đao động thương, còn to gan hơn cả đầu xà bên mình.
Hắn vôi cao giọng la lên, "Vị tiểu thư này, có chuyện gì đều có thể thương lượng mà." Sau đó vội kéo tên công tử kia một phen, nhanh miệng nói rõ, " Thiếu gia nhà ta làm việc cho Dương Đại nhân tri phủ Lâm Thành, cũng là có ý chỉ của quý nhân trong kinh. Có khi vị quý nhân kia cũng có vài phần tình cảm với vị điện hạ của tiểu thư cũng không chừng." Lời nàyrõ ràng ẩn chứa ám chỉ.
Người đàn ông trung niên thấy Mộ Tịch Dao tuy chỉ là một nữ tử, nhưng lại có khí thế vô cùng, thị vệ theo sau đều là được tuyển chọn , làm việc kiêu ngạo không coi ai ra gì, vô cùng khí thế. Sợ chọc phải người không nên chọc, lại nghe nàng nhắc đến hai chữ "Điện hạ", liền không dám vọng động, đành phảimềm mỏng trước , về nhà bẩm báo rồi tính sau.
Không biết là có liên lụy đến oai phong của vị điện hạ nào đó không? Mộ Tịch Dao nhìn Tông Chính Lâm, thấy vị kia vẫn vững vàng thản nhiên uống trà, không thèm quan tâm. Hừ, nàng nghĩ thầm, để cho ngươi giả vờ, đồ mặt than.
Mộ Tịch Dao thu lại vẻ kiêu căng, nhưng lời nói không hề mềm mỏng, "Đừng mong kiếm cớ thân cận, hôm nay các ngươi không thể đưa nữ tử này đi. Muốn người, cũng được, kêu vị Dương đại nhân của nhà ngươi đem theo bái thϊếp của vị quý nhân kia đến đây bái kiến."
Sau đó nàng nâng chung trà lên, mở nắp chén gạt gạt lá trà bên trong."Thế nào, còn muốn bổn tiểu thư tiễn ngươi hả?"
Tên trung niên vội trưng ra một khuôn mặt tươi cười, "Tiểu thư, hôm nay mạo phạm, còn mong ngườichớ để ở trong lòng. Ta đây xin cáo từ, xin cáo từ." Sau đó hắn nghiêm mặt âm trầm kéo tên công tử kia đi, lại kín đáo liếc mắt nhìn Mộ Tịch Giao một cái. Tạm thời không bắt được người , đành phải mặt xám mày tro dẫn ngườicủa hắn rời đi.
Đợi đợi việc xong suôi, Mộ Tịch Dao liền chờ đồ ăn đưa lên, không chút khách khí tự mình động đũa trước, may mà còn nhớ rằng phải thường gắp vài đũa cho Tông Chính Lâm. Tông Chính Lâm vô cùng chú trọng lễ nghi trong khi dùng cơm, nhưng việc hắn bóc vỏ tôm cho Mộ Tịch Dao khiến cho tròng mắt của đám hạ nhân như rớt xuống .
Cơm xong, Mộ Tịch Dao vào phòng khách trên lầu hai nghỉ ngơi. Cô gái kia còn chưa kịp hiểu gì đã bị Mặc Lan dẫn theo, dè dặt cẩn trọng đứng ở trong phòng.
"Ngươi có liên quan đến người quyền quý trong kinh thành?" Mộ Tịch Dao khôi phục vẻ lười nhác thường ngày, giọng nói mềm yếu yêu kiều, không hề có chút cường thế nào.
"Hồi bẩm tiểu thư, dân nữ từ nhỏ đã sinh trưởng ở Lâm Thành, trong nhà cũng chỉ là gia đình bình thường phổ thông, cũng chưa từng nhìn thấy vị đại nhân vật nào cả. Càng không có cơ hội có liên quan đến người quyền quý trong kinh ." Nàng kia mặc dù bị dọa sợ hãi, nhưng đáp lời rất rõ ràng rành mạch.
"Nữ tử trong Lâm thành nhiều như vậy, vì sao chỉ cần bắt có mình ngươi?"
"Không chỉ một mình dân nữ bị Dương gia âm thầm bắt đi. Trước kia đã có tin đồn, những cô nương mất tích trong thành là do Dương gia âm thầm xuống tay, nhưng không có bằng chứng, cũng không có người dám can đảm đứng ra chống đối. Dân nữ may mắn phát hiện sớm, mới có thể thoát thân. Không ngờ khi tới phủ nha báo quan, lại bị đuổi ra, sau đó thì bị hai người kia phát hiện, mới đuổi theo đến nơi này." Nàng ta nói xong, trong mắt đã ẩn ẩn lệ quang .
Mộ Tịch Dao nhíu mày, "Không chỉ một người?" Vậy tức là không phải nhất thời gặp người có nhan sắc mới nảy ra ý chiếm bắt.
"Những nữ tử biến mất đó, có người nào xuất hiện sau khi bị mất tích hoặc có tin tức gì khác không?"
"Chưa từng. Những người mất tích không hề có tin tức gì, ngay cả những gia đình từng báo án, sau này cũng nói năng thận trọng hoặc là dần dần cũng không có tung tích." Cô ta vừa nói vừa như nghĩ đến cái gì đó rất đáng sợ, thân thể run run.
Mộ Tịch Dao nghe xong, cảm thấy chuyện này nàng không thể quản được, liền nhìn chằm chằm Lục Điện hạ, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ và hưng phấn. Vốn tưởng rằng trên đường sẽ gặp cảnh "Bán mình chôn cha ", không ngờ lại là "Cường đoạt dân nữ" . Định luật của xuyên không thật đúng là vô cùng ngoan cố.
Tông Chính Lâm luôn khoanh tay đứng nhìn, bây giờ cũng chỉ đành cảm thán, may mà Vu thị giáo dưỡng tốt, nếu không với tính khí của nàng, không biết sẽ thành cái dạng gì.
Tiểu nữ nhân này đúng là lừa người chết cũng không đền mạng, liền vài câu không yên , nói mò cũng dám chụp mũ đối phương. Mệt nàng vậy cũng diễn được khá giống, mười phần tụa như một người đàn bà chanh chua. Tông Chính Lâm nghĩ đến cảnh con thỏ có bộ lông hổ, liền cảm thấy thật sự buồn cười.
Tông Chính Lâm cho người dẫn cô nương kia đi xuống, lại phân phó Nghiêm Thừa Chu vài câu, sau đó liền cho mọi người lui xuống.
"Sao nào, tỷ tỷ của ngươi là sủng thϊếp của vị huynh đệ nào của bổn điện hạ?" Tông Chính Lâm cố ý chế nhạo.
Cái đầu nhỏ của Mộ Tịch Dao ngẩng lên, cười tủm tỉm ôm lấy cánh tay Tông Chính Lâm, "Cái đó thì có gì hiếm lạ ? Thϊếp đây còn là đầu quả tim của Lục Điện hạ của chốn kinh thành đó, chẳng phải càng như ý hơn sao?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn là sự kiêu ngạo và phô trương không hề che dấu, khiến cho khuôn mặt nàng thêm vài phần sáng chói.
Tông Chính Lâm mang theo nét cười, nhéo nhéo lòng bàn tay nàng, trong lòng rất là hưởng thụ.
Ánh mắt Mộ Tịch Dao lóe sáng, hừ, chị đây chỉ biết, ngươi đúng là thích được tâng bốc!
Lúc này ở một nơi khác, tên kia trung niên lúc chiều đang bẩm báo lại với Dương đại nhân việc đột nhiên xuất hiện đoàn người của Mộ Tịch Dao. Vị đại nhân kia cân nhắc một lúc lâu, xác định trong kinh cũng không có vị hoàng tử nào có chính phi hoặc tiểu thϊếp họ Chu. Nếu là thứ phi hoặc thị thϊếp, quả thực cũng không đáng lo. Nhưng những gia thế hào môn ở Thịnh cũng không có Chu gia nào cả, hắn liền chắc chắn là Mộ Tịch Dao phô trương thanh thế, vì cứu người mà lừa gạt một phen thôi.
"Nàng ta chẳng qua là gạt ngươi thôi, quyền quý trong kinh cũng không có Chu gia nào cả. Chú ý theo dõi bọn họ, không thể để lộ tin tức. Nếu như khi cần..." Dương đại nhân lúc vô cùng hăng hái, nhưng lại không biết răng những bí mật đen tối tại Lâm thành, đang bị Lục Điện hạ đào ra từng cái từng cái một. Cũng không cần hắn phải ra tay trước, sẽ có người tự tìm tới cửa, mời hắn về kinh uống trà.
Tông Chính Lâm ở lại Lâm thành một ngày, xem báo cáo của ám vệ, mắt phượng sáng rạng rỡ. Đệ Ngũ Dật Triều ở bên cạnh đang chậm rãi xem sách ,đánh cờ, nhưng trong miệng lại đang hứng trí khen ai đó, "Không ngờ tới vị thứ phi này của điện hạ lại là chó ngáp phải ruồi, câu được cá lớn."
Tông Chính Lâm nghe Đệ Ngũ Dật Triều vô ý nhắc đến hai chữ "Câu cá", liền nhớ tới có một cái nữ nhân nào đó nghich ngợm ở biệt viện hôm nào, trong mắt hơi lộ ra ý cười.