Chương Hoà mùa thu năm thứ mười, còn sáu tháng là đến tổng tuyển tú, chiếu lệnh của triều đình cũng sẽ đưa đến các châu vào đầu năm sau.
Mộ Tịch Dao tự nhận không dám kháng mệnh, lại càng không muốn mình sau khi chết rơi vào cảnh vô pháp chuyển thế đầu thai, liền sớm chuẩn bị. Hai đại nha hoàn bên người Huệ Lan, Mặc Lan, được chủ tử tận lực bồi dưỡng, đối với y thuật có đọc lướt qua, phần lớn đều là thủ pháp cấp cứu, hiểu rõ trong lòng. Mặc dù y lý không tinh thông, cũng không thể xem mạch khai đơn thuốc, nhưng những thứ độc vật phổ thông đã biết bảy tám phần. Hai nha hoàn Hoa lan, Nhược lan biết chữ, thông sổ thuật, có thể xử lý tục vụ. Nha hoàn cấp hai trong Ánh Thủy Hiên con cái trong phủ, có ký khế ước, Tịch Dao liền đem bản trích của dưỡng sinh kinh để mọi người tập luyện, nhưng mệnh lệnh rõ ràng không thể ngoại truyền. Mọi người cũng có hơn nửa năm thời gian kiên trì tu tập, tay chân nhẹ nhàng, thân thể khoẻ mạnh. Tuyệt đối sẽ không trúng gió bệnh thương hàn này nọ.
Tịch Dao biết rõ, hậu trạch như chiến trường, minh soái trên cao cũng có lúc không quản nổi binh. Mà không thành kế, hiển nhiên không phải kiểu của Mộ Tịch Dao. Nàng ở hiện đại là yêu nữ có tiếng chiến lực cao. Lúc mới xuyên qua, liền trong chớp mắt, diệt cỏ tận gốc. Trực tiếp diệt trừ khiến tàn hồn không xuất hiện nữa, may mắn không xuất bản nữa vốn là đại thần, được một đoạn thời gian thở dốc, khả đúng là vẫn còn không tránh thoát đi. Này vẫn là cùng nàng không cừu không oán . Càng không nói đến không lâu tương lai, này cái nhất nhất gặt hái hắc danh, nhưng là chặt chẽ bị nàng nhớ thật lâu .
Mộ Tịch Dao sau khi dùng linh đan, lại có tất cả ưu việt dưỡng sinh kinh hỗ trợ, cảm giác phát triển sâu sắc, đặc biệt có một đôi mắt đẹp, chỉ thấy ngăm đen lóe sáng, rưng rưng tươi ngọt bộ dáng, câu người không khống chế nổi mà được tâm ngứa. Kiếp trước dáng người vốn đẫy đà, cho tới bây giờ mặt ngoài càng có trí, ấn theo lời nói của Tịch Dao, chính là có yêu khí
Đêm, trong hoàng cung, thư phòng của Lục Hoàng Tử.
Tông Chính Lâm xem xong hồ sơ, tựa vào gối mềm, tùy ý giãn hai chân thẳng tắp. Một tay xoa nhẹ mi tâm, một tay nhẹ vuốt mặt bàn.
Vệ Chân tùy thị ở bên, càng thêm trầm mặc. Thấy lãnh khí quanh thân điện hạ, chỉ biết là có người sẽ không hay ho.
Làm thị vệ tuỳ thân cho Tông Chính Lâm, từ khi lên sáu đã làm bạn bên cạnh, Vệ Chân tự nhiên biết rõ thói quen của vị điện hạ này, đang lúc đáy lòng vui sướиɠ khi người gặp họa , nghĩ xem sẽ là kẻ nào không may mắn, liền nghe tiếng trầm thấp nam vang lên: "Phân phó cho Diệp Khai, ba ngày sau, khởi hành đi Thanh Châu."
Đang muốn trả lời, đại quản sự Điền Phúc Sơn từ gian ngoài đi vào.
Điền Phúc Sơn, là con thúc bá, bà con xa của mẫu phi của Tông Chính Lâm, Điền Thục phi, lúc Lục hoàng tử bảy tuổi được Thục phi đặc ban thưởng, chuyên môn xử lý sự việc tại trạch nội. Điền Phúc Sơn bổn phận trung hậu, khôn khéo giỏi giang, lại là người bên ngoại có thể tin dùng, vì vậy được Tông Chính Lâm trọng dụng.
"Bẩm điện hạ, muốn bầy cơm nơi nào?"
Lại bổ sung thêm: "Ban ngày thị thϊếp Khổng thị có đưa canh đến tiền viện."
Tông Chính Lâm trên mặt không hiện vẻ gì, nhưng Điền Phúc Sơn dám khẳng định, điện hạ đang mất hứng .
Quả nhiên nghe được: "Đặt tại gian ngoài thư phòng. Kêu Khổng thị hảo hảo học quy củ, chưa được phép thì không được ra khỏi viện môn."
Trực tiếp bị giam cầm .
Khổng thị xinh đẹp, cũng không được sủng ái. Trong ngoài hai viện của Lục hoàng tử đều biết. Khổng thị vốn là thông phòng thị thϊếp mà Thục phi an bày khi Tông Chính Lâm mãn mười lăm tuổi,. Đến đã mấy tháng, mỗi tháng chỉ thị tẩm hai ba lần, cũng không lưu tử. Thường chỉ có thể một mình trông phòng.
Một vị khác được ban tặng cùng lúc là Ngũ thị, nhưng luôn theo khuôn phép cũ, làm người chất phác, không hề phong tình. So với Khổng thị còn không bằng, qua mấy tháng tổng cộng mới thị tẩm hai lần, trong phủ trạch ai cũng chỉ cho là người vô hình, có cũng như không.
Tất cả đám huynh đệ của Tông Chính Lâm, thấy hắn lúc nào cũng mặt lạnh lãnh tình, không ý giai nhân, đều cười nhạo hắn không biết thú vị trong đó. Sau khi bị lãnh khí cường đại của hắn áp bức, ào ào phân bua, cũng không đề cập đến việc hậu viện của hắn nữa.
Trên quan đạo hướng đến Thanh Châu, tùy tùng Diệp Tự đánh xe ngựa an ổn đi trước. Thị vệ thống lĩnh Nghiêm Thừa Chu mang theo hai gã hộ vệ cưỡi ngựa đi theo.
Vệ Chân đã đi trước một bước, cưỡi ngựa đến thành Thanh Châu dàn xếp chuẩn bị mọi việc.
Lần này tới Thanh Châu, đoàn người đều hoá trang phổ thông, chỉ có vẻ hơi có thể diện, giống như phú gia công tử đi du lịch.
Tông Chính Lâm ngồi dựa vào trong xe ngựa, tay trái cầm một quyển sách, nhàn nhàn lật xem. Tay phải nâng chén trà Quân Sơn Ngân Châm đưa tới bên môi, nhấm một ngụm nhỏ, liền dời thưởng thức.
Hay cho một cái Tuần Phủ Thanh Châu. Khi ở kinh, thu nhận hối lộ lộ; đến địa phương nhận chức, lại chèn ép khắp nơi, tư thông với tổng binh, cấu kết tao vận.
Tự cho là làm việc kín đáo, không biết rằng Thái tử sớm đã phát hiện, lúc trước chẳng qua là cố ý buông tha, chỉ đợi nhân chứng vật chứng đều đã lấy được, chỉ cần kéo dây là tóm được cả đống châu chấu. Đại Hoàng Tử là cái đinh trong mắt , cái gai trong thịt của Thái Tử, trên triều đình hai người đối chọi gay gắt, ngấm ngầm cũng không thiếu giao phong. Lần này tìm được cơ hội, Thái Tử nhất định là muốn đánh áp Đại Hoàng Tử cùng Lí quý phi, thuận tiện chặt đứt tài lộ của vị hoàng huynh mắt cao hơn đầu kia, khiến hắn ta không còn nhiều tiền nhàn rỗi để đấu với bản thân.
Tông Chính Lâm biết rõ những ngoắt ngéo bên trong, cũng rõ ràng lần này hắn chính là bị lấy ra làm bia đỡ đạn. Thái Tử không muốn nhảy ra đắc tội với người sớm như vậy, lại sợ việc này lớn như vậy, rất dễ lộ dấu vết, khiến cho chúng huynh đệ chú ý, và công kích. Giờ đây, Hoàng Tử mặt lạnh là hắn phải xuất mã phân ưu . Làm phe cánh bên ngoài của Thái Tử, đương nhiên phải nghe lệnh làm việc. Nguyên Thành hoàng đế chẳng phải là bồi dưỡng bản thân hắn để làm việc giúp đỡ Thái Tử hay sao?. Vậy phải làm người con tốt, ngoan ngoãn nghe lời. Lần này tiến đến Thanh Châu, là vì Thanh Châu Tuần Phủ Quách Kiến Bình.
Xe ngựa đến Thanh Châu, mấy người đều tự động làm việc.
Tông Chính Lâm ở trong sân của chỗ nghỉ tạm được chuẩn bị trước,rửa mặt chải đầu, chỉ chờ ngày mai làm việc.
Buổi chiều nhàn hạ, hắn dẫn theo Vệ Chân đến Tụ Tiên Lâu trong thành dùng cơm, thuận đường thể nghiệm và quan sát dân tình.
Hôm nay Mộ Tịch Dao theo mẫu thân là Vu thị, nhận lời mời của Phu Nhân Bị Phủ Thanh Châu, đến phủ Thủ Bị làm khách. Mộ Tịch Trừng có hôn ước trong người, là đang đợi gả, Mộ Tịch Đình tự biết thân phận, rất ít theo mẹ cả ra ngoài. Tịch Dao mừng rỡ vô cùng, ở trước mặt các vị tiểu thư như cá gặp nước. Lại nhân năm nay vừa mới mười ba, nhỏ hơn phần lớn thế gia tiểu thư ở đây, diện mạo ngây thơ tươi ngọt, thanh âm tô mềm yếu nhuyễn, gọi tỷ tỷ này tỷ tỷ kia, khiến người yêu thích. Nữ nhân này đúng là chưa bao giờ giác ngộ tâm lý ở tuổi ba mươi cả. Chỉ biết có lợi ích, mặc kệ là minh , hay là ám , đều phải vớt hết vào mình. Một cái thanh danh tốt đương nhiên không có nhiều người ghét bỏ.
Yến hội qua đi, Tịch Dao lại bắt đầu quấn quýt si mê Vu thị muốn ăn bánh sữa da giòn của Tụ Tiên Lâu. Thực ra chính là nhớ mong thấy cảnh náo nhiệt bên ngoài, nhớ những đoạn đường nhiều đồ hay . Vu thị làm sao không biết nàng suy nghĩ gì, điểm lên cái trán nàng, liền đáp ứng lên kiệu, đi về hướng thành tây.
Tông Chính Lâm ngồi trên ghế ở lầu hai , vị trí dựa vào cửa sổ, tùy ý để chân, cầm tách trà dưỡng thần.
Vệ Chân trước sau như một đóng một bộ mặt lạnh băng, đứng sau chỉ khoảng một bước không nói lời nào.
Chủ tớ hai người đã có cái thói quen này khi ở chung. Chỉ là nếu người khác nhìn vào, không khỏi sẽ cảm thấy quạnh quẽ.
Dưới lầu vang lên tiếng nói mềm mại của nữ tử, rõ ràng cho thấy chủ nhân rất là vui sướиɠ. Ở trong buổi tối cuối mùa thu, giọng nữ ngọt ngấy, mang theo hơi thở ấm áp, rất là dễ nghe.
Tông Chính Lâm đảo mắt nhìn xuống, chỉ còn kịp thấy một cánh tay trắng thuần nhỏ bé buông màn che, kiệu nhỏ hướng về phía nam.
Lại qua nửa tháng, chính sự trên tay Tông Chính Lâm đã hoàn thành, chỉ đợi hồi kinh báo cáo công việc.
Từ nay đợi đến lúc khởi hành hồi kinh. Thủ hạ của Tông Chính Lâm , đều có tố chất, được huấn luyện, năng lực bất phàm. Toàn bộ Thanh Châu, không một người nào biết được, Lục Hoàng Tử điện hạ của Đại Ngụy đích thân tới mấy ngày nay, sắp liên lụy cả một sự việc lớn sắp sảy ra.
Mộ Tịch Dao mang theo Mặc lan và hai tiểu nha đầu ở Thúy Trúc Trai lật xem cầm phổ.
Chọn một cái sáo màu xanh trúc, chuẩn bị đợi đến ngày tết khi Mộ Cẩn Chi về nhà sẽ đưa hắn làm quà đáp lễ.
Được hắn tặng rất nhiều đồ chơi, nữ nhân này mới bất tri bất giác nhận ra, nhất định phải bồi dưỡng tình cảm huynh muội sâu sắc , phải củng cố chiến tuyến cách mạng. Tịch Dao tập đàn, Cẩn Chi lại yêu sáo. Cũng không phải chỉ là nói suông thôi, bào huynh nhà mình tòng quân, khó nói về sau có thể chính là quan to một phương. Còn nữa, người nhà mẹ đẻ là sống yên ở hậu viện giai cấp tư bản. Bởi vậy thường thường biểu đạt một chút loại tình cảm ngưỡng mộ của bản thân, lại dùng chiêu thức cũ, chớp chớp ánh mắt, triệt để khống chế trái tim huynh trưởng tù binh kia, việc này quả thực rất có tính tất yếu ! ! !
Mộ Tịch Dao ra khỏi Thúy Trúc Trai, liền thấy phía trước mấy trượng có một bóng lưng nam tử khoác thanh sam.
Trong lúc nhất thời như bị sét đánh. Đương nhiên không phải nàng nằm mộng, mà là chấp niệm của tàn hồn phản ứng quá mức kích động.
Mộ thị Tịch Dao dữ dội mang theo hận thù, lập tức hiểu rằng nam nhân kia là ai, thật sự là đã chết cũng quên không được.
Híp lại hai mắt, chỉ đình trệ một lát, ngay cả Mặc Lan ở phía sau cũng không phát giác có gì không thích hợp. Mộ Tịch Dao phân phó Mặc Lan một tiếng, liền xoay người hướng về chiều ngược lại mà đi, bước đi là vẻ thướt tha đa dạng, nhận được ánh mắt người đường. Vào cửa hàng son phấn, trên mặt cao hứng, cho Mặc Lan và nhóm tiểu nha hoàn tuỳ ý chọn. Trong lòng suy nghĩ lại hoàn toàn bất đồng, âm thầm nảy sinh ý nghĩ ác độc muốn cho Tông Chính Lâm đẹp mắt, muốn mê đảo hắn hồn phách điên đảo, muốn đem nữ xứng bi thôi kia xoá bỏ thay thành nữ chính được sủng ái. Muốn sinh hơn ba đứa nhỏ, toàn bộ nuôi lớn, muốn triệt để hoàn thành tâm nguyện của Mộ Tịch Dao đời trước. Cứ như vậy đời này nếu làm không xong sủng phi, nàng liền bồi thường cho chủ cũ thân thể này một cái mệnh! Cũng không chỉ thế thôi đâu, nếu không hoàn thành tâm nguyện, không được đầu thai, thành cô hồn dã quỷ, đây không phải chỉ là một cái mạng người? ? ? Cho nên, kiếp này ai đui mù, tìm đến nàng chuốc lấy phiền toái, chọc nàng thấy không được tự tại, làm chậm trễ con đường thành sủng phi của nàng, thì sẽ thành mối hận sinh tử, không chết không xong! ! !
Tông Chính Lâm mang theo Diệp Khai, tựa như nghe thấy một giọng nữ rất quen tai, đột nhiên quay đầu, chỉ nhìn thấy một bóng lưng nữ tử, ý vị độc đáo, liễu yếu đu đưa theo gió , đảo mắt liền vào cửa hàng.
Diệp Khai thấy điện hạ chuyển hướng , mặt không biểu cảm mặt, không biết vài giây vừa rồi điện hạ nhìn gì ?????, cũng không dám mạo muội mở miệng hỏi. Chỉ đi theo phía sau Tông Chính Lâm nửa bước, tùy thân luôn theo sau.