Đêm qua toàn bộ hậu viện của phủ Lục hoàng tử, ngoài Mộ Tịch Dao là có thể chìm vào giấc ngủ, đám nữ nhân người nào người nấy ai chẳng trợn mắt đến tận hừng đông? Ban ngày đã nghe nói hành động kinh người của điện hạ, qua một lúc lại nghe nói, Lục Điện hạ vào Đan Như Uyển, cũng không ra ngoài. Ngay cả vị thứ phi khác là Đường thị, cũng chưa gặp mặt.
Càng làm cho người ta giật mình là, điện hạ thế mà lại ở chỗ của Mộ thứ phi nghỉ ngơi cả đêm. Có lời đồn đãi nói tối qua Đan Như Uyển nháo đến canh bốn, gọi hai lần nước xong mới yên tĩnh, sắc mặt mọi người liền càng khó coi.
Ngày trước mọi người đều giống nhau, không ai được điện hạ yêu thích, nên dĩ nhiên hậu viện có thể bình an vô sự. Ít nhất là có thể chứng minh Lục Điện hạ lạnh nhạt nữ sắc. Nhưng hôm nay Mộ thị mới vào phủ, liền cho mọi người một bạt tai, ai còn dám nói Lục Điện hạ nhạt nhẽo, rõ ràng là đám nữ nhân bọn họ không có năng lực, không được lòng nam nhân. Đây chẳng phải là phạm vào đại kị khiến nhiều người tức giận hay sao?
Khổng thị tức giận đến quăng đổ khay trà. Mới trước đây còn đang suy nghĩ, nếu có được sủng ái , bản thân cũng sẽ tốt hơn. Nhưng vấn đề là hiện nay người ta được sủng ái rất cao, căn bản không có cách so được. Bản thân thị ở hậu viện an phận đợi hai năm, đến bóng dáng con nối dòng cũng chả thấy tăm hơi . Mộ thị thì ngược lại, điện hạ không hề ban thưởng tị tử canh(canh tránh thai)! Chứng tỏ điện hạ muốn cho nàng con nối dòng, để Mộ thị ở trong phủ có chỗ dựa chắc chắn. Trong lòng Khổng thị càng trở nên hoảng loạn . Hiện nay hậu viện đã có người vừa ý điện hạ, vậy thì bao lâu mới đến lượt bản thân được thị tẩm?
Ngũ thị lại rất thành thật, không có lá gan đi tranh thủ tình cảm, nhưng vẫn không thể không cảm thấy xót xa, muốn rơi lệ. Ngũ thị toàn tâm toàn ý ngưỡng mộ Tông Chính Lâm, lại quá mức để ý và tự ti, ngược lại càng thêm khúm núm, khiến Tông Chính Lâm thấy không vừa mắt. Lúc này càng sợ hãi, chỉ sợ điện hạ không bao giờ đến sân thị nữa, ngay cả việc trông thấy người cũng là hy vọng xa vời.
Trương thị luôn luôn trầm kín, dù sao bản thân đến bây giờ cũng chưa được thị tẩm, tuy rằng không cam nguyện, nhưng cũng không vội đi tranh thủ tình cảm vào lúc này. Điện hạ đối với Mộ thị chắc là cảm thấy tươi mới , chờ ngày tháng đi qua, chắc chắn sẽ có cơ hội.
Về phần Tề thị đang bị giam kín, không hề hay biết chuyện này. Nàng còn ở trong sân nghỉ ngơi, im lặng tự thanh tỉnh bản thân. Nghĩ phải làm như thế nào mới khiến điện hạ để ý đến mình, như thế có thể khiến điện hạ có ấn tượng với thị, làm như thế nào... Đông Sơn tái khởi.(làm lại từ đầu)
Người duy nhất vững vàng, là Đường thứ phi đại khí đại lượng. Hôm qua đã bị kí©h thí©ɧ đủ, buổi tối liền bắt đầu điều chỉnh suy nghĩ bản thân. Biết nếu tranh với hồ mị tử (Hồ ly mê hoặc người)Mộ thị, không bằng tỏ ra bản thân càng đoan trang hiền thục, để điện hạ cảm thấy thị ta ở hậu viện là một bông hoa hiểu quy củ. Điện hạ là một nhân vật như thế, tất nhiên là rất coi trọng tiền đồ. Đương nhiên những nữ nhân có hiểu biết sẽ chiếm được sự coi trọng của điện hạ. Sau khi có được con nối dòng, đương nhiên là sẽ vững vàng , không có người động vào thị được.
Bên trong Đan Như Uyển, Tông Chính Lâm đã tỉnh, nhẹ nhàng đứng dậy mặc áo khoác, liền ra phòng ngoài để Mặc Lan và Huệ Lan tiến vào hầu hạ Mộ Tịch Dao rửa mặt chải đầu.
"Điện hạ." Mộ Tịch Dao ra đến sảnh chính, Tông Chính Lâm đang đọc sách.
"Ừ. Hai con thỏ đã được đưa vào phòng sủng vật, có muốn đi xem không?" Thấy Mộ Tịch Dao đi ra, Tông Chính Lâm buông sách, đỡ tay nàng ngồi xuống, lại đưa qua đi một ly nước ấm.
Mộ Tịch Dao chậm rãi uống nước, cảm thấy thân thể rốt cục cũng có chút khôi phục sức lực, thư thái hơn."Muốn đi . Điện hạ đã nhìn bọn chúng chưa ?"
"Chưa, chờ ngươi cùng đi." Mộ Tịch Dao liền khẽ cười đứng lên, tặng một nụ hôn ngọt như mật cho Tông Chính Lâm. Hai người đứng dậy vừa đi tới cửa, chợt nghe Triệu ma ma nói đại quản sự có việc cầu kiến.
Tông Chính Lâm gật đầu, trực tiếp sai Điền Phúc Sơn đi đến phòng sủng vật phòng, còn mình thì tiếp tục đưa Mộ Tịch Dao chậm rãi đi qua.
"Điện hạ, sách ngài vừa xem là từ đâu mà có? Trong viện có thư phòng ư?"
"Ừ, chuẩn bị cho ngươi. Chắc sách bên trong ngươi sẽ thích. Nếu như còn muốn , nói cho đại quản sự biết."
Mộ Tịch Dao được thứ yêu thích, liền hớn hở, mặt mày đều là vẻ hưng phấn, kéoTông Chính Lâm nói câu tán thưởng "Điện hạ thật tốt."
Tông Chính Lâm nổi lên tâm tư trêu đùa nàng, "Tốt ở điểm nào?"
Mộ Tịch Dao không cần nghĩ ngợi nịnh hót, "Đều tốt hết, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài." Còn nịnh nọt liên tục gật đầu.
"‘ từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài ’? ... Thì ra là thế. Đêm nay bản điện sẽ càng thêm nỗ lực, không phụ lời khen tặng của giai nhân."
Mộ Tịch Dao ngây người. Thằng nhãi này quả thực càng ngày càng không đứng đắn ! Cái gì cũng có thể kéo sang chuyện đó, chỉ biết đùa giỡn nàng. Tròng mắt nàng giảo hoạt, "Khắp Đại Ngụy ai ai cũng biết , Lục Điện hạkhông nặng nữ sắc ~~" nói ngươi quân tử, giờ thì nhìn vẻ đùa giỡn lưu manh của ngươi xem!
"À, đó là bắt ~ yêu." Nói xong còn ngắm nàng vài lần, ý tứ không cần nói cũng biết.
Mộ Tịch Dao không chiếm được tiện nghi, còn bị chê cười, lập tức dựng lông, khéo léo dẫm một cước lên lưng bàn chân Tông Chính Lâm, còn nhảy lên nhẹ nhàng mà di di vài cái. Vừa di chân vừa nhíu mày, ngang ngược là đặc quyền của nữ nhân, ngươi làm khó dễ được ta sao?
Tông Chính Lâm nhìnMộ Tịch Dao nho nhỏ nhảy tới nhảy lui phái trước, còn không thành thật, lại sợ nàng bị ngã, vội đưa tay nắm lại, dán lên bên tai nàng nhẹ nhàng nói, "Dẫm rất hăng hái, hử?", nhìn nàng trừng mắt khıêυ khí©h, rất là sung sướиɠ bỏ thêm câu "Bản điện đãbiết thể lực của Kiều Kiều rất tốt." Ánh mắt đầy ngụ ý sâu xa, đáng sợ tới mức Mộ Tịch Dao run lên.
Đại quản sự mới từ góc đi ra, liền thấy Dao chủ tử ở bên kia chơi đùa hăng hái, điện hạ thì mộtbộ nhàn nhã, khóe môi mang nét cười. Sau đó hai người lại cắn lỗ tai nói chuyện, thật là xấu hổ . Ông ho nhẹ một tiếng, chờ chủ tử trong chớp mắt thay đổi một bộ dạng dịu dàng, mới nén cười đi qua thỉnh an với hai người.
Mộ Tịch Dao nìn vị đại quản sự, cảm thấy trẻ tuổi hơn so với mình tưởng tượng, lại nhìn hắn có vẻ dễ nói chuyện, liền hơi hơi gật gật đầu, cười cười tiếp đón. Nghe nói Điền quản sự có việc muốn bẩm báo, liền nói mình đi xem hai con thỏ con, rồi nhấc chân vào cửa, để hai người ở ngoài nói chuyện, nàng lười nghe.
Lúc này Mộ Tịch Dao cảm thấy mình xuyên qua không bằng thành con thỏ trước mặt. Nhìnhai con vật này xem, đồ ăn, đồdung, rồi cả chỗ ở, còn tốt hơn cả hoàn cảnh của gia đình bình thường, đây đâu phải là phòng sủng vật chứ, phải nói đây chính là phòng tổng thống của các khách sạn mới đúng. Nhìn đi, có mỗi hai con thỏ sao lại ở trong phòng lớn như vậy chứ? Khoa trương hơn là bên cạnh còn có bồn băng! Tuy rằng chỉ có một cái, nhưng cái bồn băng kia còn lớn hơn cả hai con thỏ gộp lại. Kiểu đãi ngộ này thậm chí còn vượt cả đãi ngộ của thị thϊếp trong hậu viện củaTông Chính Lâm.
Mộ Tịch Dao thật sự ghen tị . Hai con thỏ này chẳng phải làm gì, mà đãi ngộ còn tốt hơn so với Mộ Tịch Dao ở đời trước. Đời này tuyđã thành thành một thứ phi có chút địa vị, nhưng lại có số lao lực. Ngày ngày còn chẳng thoài mái bằng hai con thỏ này. Chẳng lẽ đây là sự khác biệt của số mệnh sao?
Tông Chính Lâm mang theo Điền Phúc Sơn đi vào, liền thấy Mộ Tịch Dao ngồi ở nơi đó, ánh mắt u oán nhìnhai con thỏ bảo bối của nàng, vẻ mặt kia, nhìn kiểu gì cũngcảm thấy quỷ dị. Có chút giống... Hâm Mộ ? Lại thấy nàng chọc chọc mông con thỏ, xoa xoa lỗ tai của con thỏ, còn lẩm bẩm nhỏ giọng nói chuyện.
Tông Chính Lâm là người tập võ, tai thính mắt tinh, căn bản không cần phải dùng đến nội lực đã có thể nghe thấy nữ nhân kiađang lẩm bẩm "Làm con thỏ thật tốt, sao lại có thể hạnh phúc như vậy chứ" .
Khóemắt Tông Chính Lâm giật giật, gò má của đại quản sự thì run rẩy. Nữ nhân này đúng là người không biết điều. Ngay cả hai con thỏ cũng có thể sinh ra hâm mộ , xem ra đúng là thiếu dạy bảo rồi.
"Hâm mộ con thỏ hử?" Tông Chính Lâm chụp đầu nàng.
Mộ Tịch Dao xuay đầu, có chút oán hận những cũng có sự ngưỡng vọng nhìnTông Chính Lâm, "Điện hạ, ngài còn phát tiền tiêu vặt hàng tháng cho con thỏ sao?"
Đại quản sự nghe xong lời nói Dao chủ tử, xém chút thì đứng không vững. Cái này, nhà ai còn phát tiền tiêu vặt hàng tháng cho cả con thỏ?
Tông Chính Lâm nhìn vẻ nàng ủy khuất, bị chọc cười ."Không hề. Lại muốn chuyện kỳ quái gì đây?"
Mộ Tịch Dao lập tức có ý cười, "Vậy còn được. Cuối cùng thì thϊếp vẫn được sủng ái hơn con thỏ kia."
Tông Chính Lâm đưa tay kéo nàng vào trong lòng, cúi người bên taiMộ Tịch Dao nhỏ giọng, "Xem ra đêm qua có người không dụng tâm. Đêm nay, Kiều Kiều cần phải thể hiện một chút rồi." Lời nói vừa dứt, là một nụ hôn nóng bừng.
Đại quản sự vội lui ra ngoài canh cửa . Lau lau mồ hôi. Dao chủ tử thật sự là cao minh a, lí do tranh thủ tình cảm mịt mờ như thế mà cũng nghĩ ra. Giờ đang là ban ngày ban mặt , tìm cơ hội cùng điện hạ tán tỉnh. Hiệu quả thật là... Thật kịch liệt.
Nếu Mộ Tịch Dao biết Điền Phúc Sơn đang nghĩ gì, khẳng định tà tức đến giậm chân. Ai tán tỉnh hắn giữa ban ngày ban mặt chứ? ? Chị đây là cảm than sự gian khổ của việc xuyên không, xuyên không hợp thời đó! !