Edit: Linh Sờ Tinh
“Dao chủ tử, ngài tới thật đúng lúc , điện hạ vừa sai tiểu nhân qua mời”.
Điền Phúc Sơn mang một vẻ mặt được giải thoát, Mộ Tịch Dao nhìn mà
không khỏi buồn cười. Người này coi mình như yêu quái vậy, nếu không
phải có chuyện quan trọng tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt
mình. Đại tổng quản là người có kiến thức nhưng lại không thường bị
nàng giày vò như Vệ thống lĩnh. Mới mấy lần mình chọc chút phiền
toái cho ông ta, mà trong lòng ông ta đã sợ hãi, lúc nào thấy nàng
cũng muốn đi đường vòng?
“Vậy thì tốt quá, nhưng thϊếp cứ đi vào như thế này được không? Đại quản sự không cần thông báo một tiếng sao?”
Điền Phúc Sơn đang muốn cáo lui lại bị Mộ Tịch Dao trêu chọc một câu,
trong lòng kêu khổ nhưng lại phải liên tục cười ha ha , “Chủ tử ngài tùy ý, tùy ý”. Dao chủ tử có bao giờ đợi người thông truyền rồi mới đi
vào, vị này từ trước đến giờ đều xông thẳng vào rồi chỉ cần đứng đó thì có nghĩa là nàng đã đến.
Phe phẩy chiếc quạt long vài cái, Mộ Tịch Dao cho ông ta lui, tự vào phòng, để Triệu ma ma và Mặc Lan ở ngoài cửa chờ.
Thản nhiên lướt qua bình phong, còn chưa nhìn rõ bên trong thì trước
mắt đã tối sầm, bị Tông Chính Lâm đang chờ nàng , kéo vào trong ngực.
“Bỏ cái quạt quỷ quái kia đi”. Khuôn mặt tuấn tú của Tông Chính Lâm như
được phóng đại trước mặt Mộ Tịch Dao, trong mắt hắncó lửa giận.
“Đây là đồ lần trước điện hạ thưởng cho thϊếp mà ?”. Mộ Tịch Dao chu
môi, không tình nguyện đặt quạt lông lên bàn nhỏ bên cạnh, ủy khuất nhìn Tông Chính Lâm, đôi mắt mông lung sóng nước mênh mông.
Tông Chính Lâm bị nàng nói mà á khẩu , lửa giận càng lớn hơn. Nếu
biết có ngày nàng sẽ “chơi” cacis quạt này trước mặt nhiều người như vậy thì cái quạt sẽ bị hủy ngay lập tức, chắc chắn nó sẽ chẳng
bao giờ đến tay nàng.
“Còn không thay quần áo”. Từ lúc thấy bộ quần áo này, tâm tình Tông
Chính Lâm rất không thoải mái. Bộ quần áo màu mực điểm màu đỏ, mặc dù chỉ liếc nhìn một lần Mộ Tịch Dao, nhưng Tông Chính Lâm vẫn biết
màu sắc này cực kỳ hợp với nàng, khiến cho dáng vẻ lung linh của
nàng càng thêm nổi bật.
Tông Chính Lâm đến nay vẫn không quên được Mộ Tịch Dao từng mặc một bộ
đồ lót , nó cũng có màu sắc và hoa văn như bộ váy hôm nay. Đêm đó Mộ
Tịch Dao như yêu tinh câu hồn hắn, khi ở trên thân thể nõn nà trắng
hồng đó, tất cả mạch máu của hắn căng lên mãnh liệt vô cùng, không thể kiềm chế được.
Người phụ nữ khiến người khác xiêu hồn lạc phách như vậy thì
làm sao hắn có thể đồng ý cho người khác nhìn đây. Nhưng hắn không
thể lay chuyển được tính quật cường của nàng, cuối cùng vẫn phải tùy ý
nàng.
“Kiều Kiều có ý muốn hời dỗi với bản điện hạ đúng không, hôm nay đã vừa lòng chưa? Còn không chịu đi đổi một bộ quần áo khác?”. Tông
Chính Lâm ôm nàng đi vào phía trong, khóe mắt thoáng rơi vào nơi đầy
đạn của nàng, trong lòng hơi rung động. Cố lạnh nhạt dời mắt, thả nàng lên giường, hắn ngồi xuống ghế dựa, tiện tay cầm một quyển sách lên,
tránh không nhìn trực Mộ Tịch Dao thay quần áo.
Hắn ngồi một cách quá yên tĩnh, trên mặt lại là có vẻ đứng đắn,
Mộ Tịch Dao hơi do dự, không biết có nên mời hắn ra ngoài để mình thay đồ không, nhưng khi nhìn vẻ chỉnh tề của boss nàng lại muốn lùi
bước.
“Kiều Kiều cảm thấy một người thay quần áo quá cô đơn sao? Cần bản điện cùng làm?”. Tông Chính Lâm chu đáo suy nghĩ cho nàng . Chỉ cần bộ
quần áo này hôm nay bị cởi ra, sẽ không có lần thứ hai xuất hiện trên
người nàng.
Rõ ràng là tay cầm sách, dáng vẻ nhã nhặn lịch sự nhưng sao khi nói
chuyện lại như thế? Mộ Tịch Dao trừng mắt nhìn sang, thấy hắn vẫn giữ
vẻ mặt đoan chính, còn vờ vịt lật sách.
Boss ơi, ngài xem tạp văn cũng có thể xem đến xuất thần như thế
sao? Mộ Tịch Dao cười thầm. Sao có người lại có vẻ mặt nghiêm
túc như nghiên cứu binh thư khi đọc thoại bản nhỉ?
Con mắt của Mộ Tịch Dao đảo nhanh, khi nhìn sang cũng không còn vẻ
ngượng ngùng. Trong mắt hiện lên vẻ tính toán, vẻ mặt bỗng trở nên
rực rỡ.
Thì ra là thế. Người ngượng ngùng không phải chỉ một mình mình. Người
kia chẳng qua chỉ là chủ động ngồi xa một chút, vẫn không bỏ được vẻ ngụy trang, nhưng thực ra trong lòng hắn có mưu tính.
Boss đại nhân có sắc tâm, nhưng không thể làm gì ở đây nên chỉ có thể
dọa nạt mình thôi. Suy nghĩ cẩn thận xong thì Mộ Tịch Dao như nở
ruột nở gan, khí chất toàn thân thay đổi trong chớp mắt, biến thành
yêu tinh câu hồn đoạt phách như trong điện lúc nãy.
“Điện hạ, quần áo mà ngài muốn thϊếp thay đâu?”. Mộ Tịch Dao chu
cánh môi hồng, tay chầm chậm nâng cổ áo, ngón cái đè lên cúc áo, từ
từ cởi ra.
Tông Chính Lâm hạ mắt che giấu chút ánh sáng đang từ từ lụi tàn, tâm tư hắn vỗn cũng không để ý vào trong sách, sớm đã bị Mộ Tịch Dao
hấp dẫn rồi.
“Ghế nhỏ phía sau lưng”.
Mộ Tịch Dao ngoảnh đầu lại, quả nhiên thấy một bộ váy dài màu đỏ nhạt.
Được , hắn đã sớm dự mưu, chỉ đợi nàng đến là lột sạch bắt trang điểm
lại. Đồ nhỏ mọn, kiếp trước ngài làm thế nào để trở thành hoàng đế,
đều đổ sông đổ biển rồi?
“Đa tạ sự suy nghĩ chu đáo của điện hạ cho thϊếp ”. Ngón trỏ lại
nhẹ nhàng đặt lên gần ngón cái, một cúc áo nữa đã bị cởi bỏ, cổ áo hơi mở rộng sang hai bên, cái cổ trắng muốt càng nổi bật trên nền vải
đen.
Tông Chính Lâm tùy ý đổi tư thế, nằm trên ghế dựa nhưng ánh mắt lại không tự chủ được lưu luyến dạo trên người Mộ Tịch Dao.
Đẹp, đẹp một cách mới lạ hơn lúc trên điện. Một vẻ khôngche dấu,toàn
thân tỏa ra yêu khí, động tác tay như có như không trêu chọc , chỉ một
cái nhấc tay thôi đã quấy nhiễu tâm hồn đàn ông.
Hơi nghiêng người, chỉ để Tông Chính Lâm nhìn thấy một bên mặt, gò
má khẽ cúi xuống, cúc áo trước ngực đã cởi hết, giữa các động tác thỉnh
thoảng lờ mờ có thể nhìn thấy cái yếm màu xanh sẫm.
Động tác của Mộ Tịch Dao rất chậm, cánh tay trắng có lúc lơ đãng
mơn trớn ngực, nghe thấy hô hấp Tông Chính Lâm đột nhiên gấp gáp hơn,
khóe miệng nàng khẽ cong lên một cách vui vẻ.
Điện hạ, định lực ngài so với lời đồn đãi thực chênh lệch quá nhiều…
Mộ Tịch Dao cứ lề mề, yêu mị đứng trước mặt Tông Chính Lâm, từ từ cởi
áo xuống qua đầu vai, bờ vai mượt mà lộ ra ngoài, chiếc cổ trắng
trơn giữa bả vai tròn trịa làm người bên ngoài chỉ muốn nhanh chóng nhào lên giật cái yếm đang vướng ở đó ra, nhìn được càng nhiều
hơn một chút.
Thấy nàngia cố ý, trong lòng Tông Chính Lâm biết rõ không thể để nàng
đắc ý, nhưng ánh mắt lại không nghe lời, càng dính vào người yêu tinh
kia, càng nhìn càng cảm thấy không đủ, lửa trong người đang dần dần bùng lên.
“Điện hạ”. Mộ Tịch Dao hơi nâng tay phải lên, vòng về sau gáy muốn
cởi dây buộc. Nhưng là động tác này lại làm cho vạt áo nàng càng mở
rộng , kéo cao hơn, nhìn từ bên cạnh, cái yếm không thể trùm hết nơi
đầy đặn, cảnh xuân thập thò hiện ra.
“Tay thϊếp mỏi quá rồi, có thể phiền điện hạ giúp thiếp không, cởi giùm thiếp cái dây lụa sau lưng ?”.
Nếu như ngài đứng đắn đúng như vẻ mặt ngài thì sẽ không tới đây, như
thế thϊếp đương nhiên sẽ thu liễm cho ngài thoải mái. Nhưng thiếp lo
trên đời này có nhiều người “mặt người dạ thú” “ra vẻ đạo mạo”. Điện hạ, ngài có phải loại người đó không?
Mộ Tịch Dao giữ nguyên tư thế , giữa lông mày là vẻ xuân sắc làm
người ta nhộn nhạo, cứ như vậy nhìn sang bên cạnh, khẽ nhếch môi chờ
hắn đáp lại.
Tông Chính Lâm đang cân nhắc lời nàng, muốn cách xa chỗ này, để không
bị nàng hấp dẫn, mất kiềm chế. Nhưng giờ lại rơi vào tình huống này,
đúng là ngược lại với ý định ban đầu của hắn, nàng chỉ đơn giản
ngồi đó, mới mấy động tác đã làm hắn bốc hỏa, giờ đã là lúc khó nhịn
nhất, lại bị Mộ Tịch Dao thẹn thùng mời gọi .
“Kiều Kiều, nếu nàng khıêυ khí©h bản điện hạ , vậy thì ta cũng không
cần nương tay nữa”. Nếu tiểu nữ nhân đã cố ý, hắn cần gì để ý
những chuyện bên cạnh, mà buông tha người trước mắt, tự làm mình
nghẹn khuất.
Thả quyển sách mà từ đầu tới cuối chưa đọc chữ nào xuống, Tông Chính
Lâm vén áo lên, đi vài bước đến trước người Mộ Tịch Dao. Từ trên cao
nhìn xuống quả nhiên là phong cảnh tuyệt đẹp.
Một tay nhẹ nhàng vuốt cổ nàng, ngón tay không kiêng dè vuốt ve làn da
non mịn của nàng. Mặc dù nói là muốn cởi dây yếm, nhưng trong lòng
hai người đều rõ, chẳng qua là cái cớ, ai động trước, thì thua .
Boss, cuối cùng ngài cũng không phụ sự mong mỏi của thiếp, quả đúng “người không thể nhìn bề ngoài”, trong lòng không kìm nén nổi rồi.
“Kiều Kiều, bản điện hạ đi đến, nàng có đắc ý không?”. Nhìn đôi mắt
nghịch ngợm như mèo kia, vẻ đẹp yêu mị, càng nhìn càng làm hắn ngứa
ngáy khó chịu, say mê trong đó.
Đôi môi Mộ Tịch Dao như màu máu tươi nóng rẫy, đôi mắt nửa đóng nửa
mở, cũng không trả lời Tông Chính Lâm, chỉ thuận thế kéo hắn ngồi
xuống, dụi đầu trước ngực hắn, tay nhẹ nhàng áp lên vị trí trái tim đang đập mạnh mẽ.
Ngẩng đầu nhìn đôi mắt tối tăm không chút ánh sang của hắn, trong lòng Mộ Tịch Dao chỉ có một ý nghĩ: điện hạ, thϊếp muốn ngài thua một
cách cam tâm tình nguyện.
“Đắc ý. Đương nhiên đắc ý”. Câu dẫn Kiến An đế, để cho suy nghĩ của
người làm chủ thiên hạ không thể rời nàng, sao nàng có thể không đắc ý được?
Ba năm qua, hắn đã làm được chuyện mà hắn hứ. Như thế thìba năm sau, ba năm nữa, điện hạ, thϊếp mong ngài tiếp tục cố gắng
“Thϊếp câu người đàn ông của mình, hơn nữa người đàn ông này vốn có tiếng là đoan chính, không ưu nữ sắc, cái bản lĩnh này thϊếp
đương nhiên rất vui. Điện hạ, ngài nói , có đúng không?”.
Mộ Tịch Dao nhẹ nhàng dựa vào ngực Tông Chính Lâm, đột nhiên buông bàn
tay đang đặt trên ngực hắn ra, rất tự nhiên dán người nàng lên người hắn.
Tiếng tim hắn đập như trống, ngay cả bụng cũng có chút rung động,
thậm chí nàng còn cảm thấy cả người hắn cũng lắc lư.
Một lát sau, Mộ Tịch Dao mới từ từ nhổm người dậy, nơi trái tim nam
nhân, bên trên cẩm bào đen của hắn đột nhiên xuất hiện một cái dấu
môi , hình dạng rõ ràng, sắc nét tươi sáng.
“Cái dấu này có thể in lên trái tim điện hạ không?”. Nàng ngửa đầu,
nhìn thẳng vào mắt Tông Chính Lâm, hai người nhìn nhau thật lâu, triền
miên dây dưa, trong sự im lặng có sự dịu dàng không nói nên lời.
Hắn cúi đầu nhìn dấu môi Mộ Tịch Dao lưu lại, trong lòng như có một
luồng khí nóng mạnh mẽ muốn chui ra, cả người như chìm trong men say,
ánh mắt nhìn Mộ Tịch Dao vô cùng dịu dàng.
Trong miệng nàng nói “ người đàn ông của mình”, Tông Chính Lâm cảm thấy thân phận này cũng đủ để hắn tự kiêu ngạo.
Đòn tâm lý của Mộ Tịch Dao quả thực lợi hại, làm hắn không có sức phản kháng, trong tích tắc quân lính đã tan rã.
“Kiều Kiều của bản điện, quả nhiên là yêu tinh đòi mạng. Thua Kiều Kiều
không oan uổng chút nào”. Tông Chính Lâm không khỏi than thở, cuối
cùng cũng không chống cự được sự câu dẫn của nàng, đây là lần đầu
tiên trong đời hắn tự nhận thua, nhưng lại cảm thấy rất mỹ mãn, cam
nguyện bị trầm luân.
Mộ Tịch Dao lại chui vào lòng hắn lần nữa , trốn mặt vào vị trí mà không có ai nhìn thấy, cười vô cùng giảo quyệt.
Điện hạ, có thể nghe chính ngài nhận thua…. Thực quá đã.
Không biết tàn hồn của khối thân thể này có còn quanh quẩn đâu đây không , nếu có, không biết việc này có thể an ủi nàng ta chút nào không, để rồi sau đó cách xa mình ra một chút? Nhiệm vụ của mình nặng nề lắm, cái mạng nhỏ này vô cùng quý giá .
Mộ Tịch Dao còn đangầm thầm hớn hở, không ngờ dây buộc sau lưng đột
nhiên buông lỏng, vật che chắn cuối cùng trên thân cứ thế bị Tông Chính Lâm cởi ratrong chớp mắt .
“Kiều Kiều thực làm bản điện vô cùng thương nhớ”.