Edit: Linh Sờ Tinh
Điều khiến Mộ Tịch Dao thở phào là tuy Tông Chính Lâm không hiểu,
nhưng vẫn trả lời, "Cũng không có quy định về việc này. Nếu có
thể lấy mấy loại khác nhau, lại có ý nghĩa cát tường cơ."
Nhờ câu nói này, chiếc quạt lông của Mộ Tịch Dao lại được
phất lên một lần nữa, thần thái thướt tha xinh đẹp, cho dù Tông
Chính Lâm nhiều lần cảnh cáo, cũng chỉ nhận lại một cái nhướng
mày của nàng thôi.
Tính số lượng? Mộ Tịch Dao mừng rỡ. nếu nói Bánh bao nhỏ nhà nàng có sở trường gì thì chính là cái tính yêu giữ gìn đồ vật.
Chính là cái tính không chấp nhận đồ vật có một chút gì hư
hỏng vướng mắt, mỗi lần chơi xong đều phải xem Xuân Lan thu dọn
cẩn thận, không sót món đồ nào mới bằng lòng về phòng. Bị
nói là thần giữ của, Mộ Tịch Dao cũng không phản đối, tùy
bé. Nếu đúng theo các nói của nàng thì nên gọi là biết quản
lý gia đình mới đúng !
Quả nhiên, đợi đến khi Xuân Lan vội vàng mang cái “ giỏ” trúc mà
tiểu chủ tử yêu cầu đến thì tất cả mọi người trong điện đều
há hốc mồm.
Nhóc tiểu tử béo đứng ở trong vòng tròn kia bắt đầu bước
từng bước và bắt đầu chỉ tay , phía sau bé là nha đầu bị gọi là Lan Lan, bé chỉ chỗ nào là nhặt chỗ đó, cứ như thế, chỉ trong một lát mà tất cả những thứ trên tấm thảm đều bị nhặt vào
trong cái giỏ trúc kia, đúng là dáng vẻ người dọn dẹp không
lẫn vào đâu được, người khác nhìn mà cứng họng nhìn trân trối,
càng không ai dám cất tiếng ngăn cản hành vi kia.
Thục phi ngồi ở trên cao xem hết tất cả. Bảo bối Thành Khánh
thực là tinh ranh, bộ dạng này nào giống đứa trẻ một tuổi chọn đồ vật đoán tương lai, rõ ràng là rất có chủ ý, tự mình cũng suy
nghĩ ra cách làm. Nghĩ thế nên bà ta rất vui mừng, liền cất
tiếng cười khen, vẻ mặt sung sướиɠ cổ vũ tôn tử lại lấy nhiều thêm
chút. Những đồ đó đều là đồ tốt, lấy càng nhiều phúc khí càng
nhiều, lấy nhiều ai chẳng vui mừng.
Đám tân khách đều thấy tò mò kỳ quái, tất cả đều nhìn cậu
bé mập mạp thấp thấp là con trưởng của Lục Điện hạ , thực là
trí tuệ, đều thành tinh rồi còn gì? Các phu nhân thì âm thầm cân
nhắc, chắc chắn là Mộ sườn phi có cách dạy con, mới giáo dưỡng ra
đứa nhỏ dễ thương khiến người khác yêu thương như thế, có rảnh
nhất định phải mặt dày đến hỏi một phen, nếu việc này thực có bí
quyết thì ai không muốn đứa nhỏ của mình có trí tuệ từ nhỏ
chứ?
"Phụ thân, ôm." Sau khi thu dọn sạch sẽ đống đồ vật trên thảm
nhung, giống như bình thường, Thành Khánh xoay đôi chân ngắn cũn,
lao về phía Tông Chính Lâm. Sau khi chạy đến gần cha, ôm lấy bắp
đùi của phụ thân, ngẩng khuông mặt y như bản sao nhỏ của Lục
điện hạ lên nhìn cha bé với vẻ lấy lòng.
Mộ Tịch Dao thấy dáng vẻ chân chó nịnh nọt của bé thì vẻ đắc
ý biến mất không thấy tăm hơi. Bà nó chứ , đến đúng giai đoạn
cuối cùng là bánh bao nhỏ liền bắt đầu nũng nịu? Vẻ lanh lợi khí
thế vừa rồi là của ai khác hay sao vậy? Vội vã ôm bắp đùi của cha con nào có lợi lộc gì, nhanh ra ngoài tỏ vẻ khoe khoang
chút, cho nàng thêm chút sỹ diện.
Tông Chính Lâm ôm lấy con của hắn, xoa xoa cái đầu xù của Thành
Khánh, tùy ý để tiểu gia hỏa nằm sấp ở trước ngực nghịch ngợm mũ
quan của hắn.
Mộ Tịch Dao thật hận , hối hận đến ruột đều xanh . Cái cảnh cha hiền con hiếu như thế này thì hai vị về phòng rồi cứ từ từ mà
thể hiện, giờ trước mặt người ta muốn thì phải có chút thể
diện chứ! Cảnh chọn đồ vật đoán tương lai vừa xong mới thực khí
phái làm sao, thế mà mới đảo mắt lại thành một thằng nhóc tầm
thường rồi? Hơn nữa vì sao lại chạy đến chỗ cha hắn, không để ý
đến người làm mẹ là nàng đây ?
Mấy người đến tán thưởng chưa bao giờ thấy cảnh tượng như thế
này, trong chốc lát cũng không biết nói gì khác, chỉ đành lấy
những ý nghĩ chuẩn bị trước đó có thể đem trước đó chậm rãi hô
ra lừng câu từng chữ, tuy chỉ một loạt những lời tán thưởng
khen ngợi nhưng cũng mất cả khắc đồng hồ khiến người nghe cũng thấy buồn ngủ.
Nào có đứa nhỏ nhà nào lắm chuyện thế chứ, sau hôm nay thì
trưởng tử của Lục điện hạ bỗng nhiên nổi tiếng cả Thịnh Kinh.
Nghe xong những chuyện về việc bé chọn đồ vật đoán tương lai cũng mất đến thời gian uống hai chén trà . Ngay cả Nguyên Thành Hoàng Đế , sau khi nghe xong cũng cảm thấy có chút hối hận khi không
buông bỏ chính sự, tranh thủ chút thời gian để đến tham dự.
Bánh bao nhỏ Thành Khánh cũng vì những biểu hiện này mà được
Thục Phi rất yêu thích, không nỡ để bé về hậu viện chơi một mình, không có cha mẹ ở bên nên Thục Phi lo lắng. Hôm nay đông người, kẻ ra người vào không thể nói trước, lỡ sảy ra việc kẻ xấu trà
trộn như lần trước, Thành Khánh gặp nguy hiểm thì phải làm sao.
Vừa nghĩ vậy nên Thục Phi sai người đem giường của bé đến, dẫn theo một đội người, ôm Thành Khánh về cung ở một khoảng thời
gian ngắn. Vú em và hai đóa hoa Lan và hai nha hoàn quen thuộc
nhất tịnh đi theo, lúc gần đi Mộ Tịch Dao còn dặn dò mãi, không thể
chiều bé, phải kiên trì ăn món chính, để bé có thói quen ăn cơm.
Việc này giải quyết xong, nàng mới đột nhiên nhớ tới vừa rồi lúc ở tỏng đại điện muốn nàng đến thư phòng một chuyến. Mộ Tịch
Dao cắn răng suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mang theo
Triệu ma ma cùng Mặc Lan, lên kiệu nhỏ chậm rãi đi về phía tiền viện.
Người đàn ông kia nói một là một hai là hai, nếu không chú ý,
Mộ Tịch Dao sợ sẽ bị xấu mặt.
Bởi vì lễ chọn đồ vật đoán tương lai là trường hợp khá nhanh, nữ
nhân hậu viện nếu không từ sườn phi hoặc quý nữ trở lên thì
sẽ không được tham gia. Lúc này đám nữ quyến đang ở trong vườn nghe
diễn, Tô Lận Nhu ngồi trong tiệc dành cho nữ quyến của Lục Điện
hạ , không tình nguyện kể lại những chuyện vừa sảy ra ở đại
điện.
Sao số phận của Mộ Tịch Dao lại tốt như thế chứ, con trai cũng
giúp nàng ta thêm sỹ diện, vừa rồi ở trong điện, đám phu nhân tiểu thư kinh ngạc khen ngợi không dứt, Tô Lận Nhu nghe mà vô cùng
ghen tị.
Trương thị đã sớm bị ngự y kết luận đời này không thể có con nối
dòng, giờ ngồi nghe nói chuyện lạ khi trưởng tử của Lục Điện hạ
chọn đồ vật đoán tương lai, bỗng xúc cảnh sinh tình, chỉ cảm thấy khổ
sở trong lòng , trong mắt còn ẩn ẩn ngấn lệ. Sợ bị người khác nhìn
thấy, sẽ bị nói là điều xấu, vội vụng trộm lau ánh mắt, cũng
không dám tiếp tục nghe kỹ hơn.
Vạn Tĩnh Văn ngoài nỗi đau thấu tim gan thì còn có một cảm nhận khác. Con của Mộ Tịch Dao chính là xương thịt trong lòng hắn,
bảo vệ một cách cẩn thận như thế. Ngay việc chọn đồ vật đoán
tương lai cũng long trọng như lễ chọn thái tử vậy, những khác
biệt ở đây quả thật không thể nói theo lẽ thường.
Chỉ có Hách Liên Mẫn Mẫn ngoài chút chán ghét Thành Khánh ra thì
không hề nảy sinh chút tạp niệm nào. Có lẽ Điện hạ đây cho rằng
nàng không sinh được con, mới coi trọng thứ tử do Mộ Tịch Dao sinh ra như vậy. Chuyện này là do nàng đuối lý, không thể nói nói rõ, càng
không có cách nào giải thích. Giờ có nóigì cũng không có tác
dụng, quan trọng nhất vẫn là tìm ra cách giải ngưu thất, để sau khi nàng điều dưỡng tốt thân mình, lại hầu hạ điện hạ vài lần để có
con.
*****
"Ngọc Oánh, chúng ta thật sự có thể vào Đan Như Uyển bái kiến trắc
phi ư?" mấy vị nữ quyến giao hảo với Đệ Ngũ Ngọc Oánh hưng phấn
líu ríu nói mãi không dứt.
"Trắc phi là người rất hiền hòa lương thiện, các ngươi không cần lo
lắng. Chúng ta chỉ vào ngồi một lát, nhân tiện cầm luôn bảng chữ mẫu mà nương nương đã đồng ý cho ta, cũng không bao lâu thời
gian." Sau khi sinh Thành Khánh, thời gian rảnh của Mộ Tịch Dao
cũng ít đi . Tuy vẫn liên lạc thư với Đệ Ngũ Ngọc Oánh như cũ,
nhưng giữa những hàng chữ thường xuyên có sự oán giận, luôn nói hoài niệm ngày tháng còn ở khuê trung vô tư rảnh rỗi.
"Ngọc Oánh tiểu thư." Huệ Lan đợi ở Đan Như Uyển mãi, cuối cùng
cũng đợi được Đệ Ngũ Ngọc Oánh tới chơi, vội tiến lên tiếp đón,
truyền lại lời nhắn của chủ tử với khách.
"Điện hạ tìm chủ tử có chút chuyện, lúc này phải đến tiền viện. Chủ
tử nói nếu ngài tới , liền vào trong nhà uống trà dùng điểm tâm, xem thư. Nếu cảm thấy chờ đợi buồn tẻ, thì có thể đi dạo trong
viện. Cho nô tì đi theo hầu hạ, nghe ngài sai sử." Huệ Lan đi theo Mộ Tịch Dao từ nhỏ, Huệ Lan cũng rất quen thuộc với Đệ Ngũ Ngọc Oánh , trong lúc nói chuyện không hề có sự xa lạ.
"Vậy ư." Đệ Ngũ Ngọc Oánh gật đầu."Nếu trắc phi không ở đây, chúng ta cũng không tiện vào trong nhà, cứ đến trong viện đi dạo đi, nghe nói
đình Minh Nguyện mới xây ở bên hồ nước là do điện hạ cố ý xây,
gắn mười hai mắt cẩm thạch thành hình vòm, rất là hiếm có."
"Ngọc Oánh tiểu thư đã có hưng trí như thế, nô tì liền cùng đi ." Huệ
Lan kêu thêm tiểu nha hoàn, chuẩn bị chút đồ ăn vặt và trà ngon,
những tiểu thư này đi dạo chơi một lát nhất định là sẽ nghỉ
chân trong đình.