EDIT: Linh Sờ Tinh
Thục phi thấy Mộ Tịch Dao ăn mặc như vậy thì bị chấn kinh một
hồi. Từ bao giờ thì Mộ nha đầu lại chịu khó ăn diện , biết cách
trang điểm bản thân như thế? Nha đầu này chẳng phải là rất lười,
không muốn mất thời gian tô tô vẽ vẽ sao. Lẽ nào là vì muốn cho
Thành Khánh được thể diện trước mặt người ngoài?
Cũng đúng, cả đời Thành Khánh cũng chỉ có một lần chọn đồ vật
đoán tương lai, đương nhiên phải long trọng một chút, người làm mẹ
đương nhiên phải bày chút thái độ thì con trai cũng được xem trọng
thêm vài phần. Đúng là bình thường cũng chẳng để ý nên không
nhận ra, nha đầu kia đúng là không thẹn với danh hiệu mỹ nhân. Sau khi trang điểm thì càng thêm mỹ lệ so với vẻ xinh đẹp thường
ngày.
Nhưng mà, trang điểm như thế kia thì lại có chút yêu dị…
Thục phi nương nương đã sống trong chốn thâm cung hơn nửa đời, từ
trước tới giờ việc trang điểm chải đầu đều do cung nữ làm theo cung quy, nào từng thấy cách ăn mặc mới lạ như lần này, bà không tránh được nhìn Mộ Tịch Dao thêm vài lần. Hình hoa văn thêu ở cổ áo và
sắc vàng viền áo có vẻ không tệ, trở về có thể sai người thử làm
xem sao.
Thục phi nhìn Mộ Tịch Dao, sau đó nhìn về phía sau nàng, quả nhiên thấy Thành Khánh trắng trẻo mập mạp đang nằm sấp trong lòng vυ" nuôi,
bé mở to đôi mắt tròn hưng phấn nhìn xung quanh. Nhìn thấy bé, trên
mặt Thục phi hiện rõ nét cười.
“Cũng chưa nói là sẽ phạt con, miệng lưỡi đúng là lợi hại. Nhanh ôm Thành Khánh qua đây, đã sắp đến giờ lành”. Thục phi cười mắng, một
lòng chỉ nhớ thương cháu trai bảo bối nên bỏ lỡ cảnh tượng đấu mắt
một cách kín đáo của Mộ Tịch Dao và Tông Chính Lâm.
Mộ Tịch Dao sai người bế bánh bao nhỏ được trang điểm thành em bé Phúc lại cho bà, thấy tên nhóc thức thời cũng biết lên tiếng chào
hỏi nịnh nọt, khiến Thục phi cười rạng rỡ. Lúc này mới yên tâm ngồi
xuống bên cạnh Hách Liên Mẫn Mẫn, lại nhìn người đàn ông đang nhíu
mắt ở bên kia, khóe miệng nàng từ từ cong lên.
Boss ơi, ngài tính đào hố cho thiếp nhảy xuống, thϊếp đương
nhiên sẽ có rất nhiều biện pháp làm ngài không nói được gì. Giờ mình
mới bao nhiêu tuổi mà đã bị hắn chê là không có eo, nếu cứ như thế thì cái mục tiêu trở thành sủng phi của nàng sao có thể đạt được?
Việc này nàng nhất định phải trị được boss, để hắn không thể giễu
cợt mình nữa.
Mộ Tịch Dao yêu yêu mị mị ngồi đó , tay cầm một cái quạt lông,
thanh nhàn phe phẩy mấy cái, ngồi trên đệm thêu ở xa nhìn Tông
Chính Lâm mà phóng điện.
Tông Chính Lâm vốn một mực chú ý Mộ Tịch Dao, từ lúc nàng vào trong điện thì ánh mắt hắn chưa hề rời khỏi nàng . Lúc này nàng đang
dùng quạt lông che nửa khuôn mặt, chỉ để một đôi mắt mị hoặc, dịu dàng
nhìn hắn, rõ ràng khıêυ khí©h, câu dẫn, mắt phượng của Tông Chính Lâm càng trầm xuống, tay phải vô thức sờ vào chiếc nhẫn ngọc, hơi hơi xoay nó.
“Sao thế, Lục đệ đây là nhìn thấy mỹ nhân nhìn không chớp mắt?
Cũng khó trách. Đứng nói là ngươi vốn lãnh đạm với chuyện nam nữ,
hậu viện chỉ cólèo tèo vài nữ nhân. Cho dù là ta đây, từng có vô số
nữ nhân, loại nào mà chưa từng trải qua thế mà cũng chưa từng thấy
người nào có tư thái như Mộ thị, nét phong tình kia thực sự là…
nhìn xem mà ngứa tim ngứa phổi, tâm hoảng ý loạn”.
Thái tử ăn nói mà không hề e dè, đôi mắt mãnh liệt nhìn Mộ Tịch Dao , thậm chí ánh mắt còn nhìn quanh khuôn mặt nàng nhiều hơn
mấy lần, nét hạ lưu không thể che dấu. Hắn nhìn rồi ghé vào bên tai Tông Chính Lâm, dùng giọng nói kéo dài mà khıêυ khí©h để nói
với Lâm Chính Lâm. Quả nhiên là nhìn thấy người đệ đệ được mệnh danh chẳng bao giờ thể hiện vui buồn đã thực thay đổi sắc mặt.
Thái tử đang đắc ý vì nghĩ rằng mình đã cho Tông Chính Lâm đẹp
mặt thì thấy đệ đệ lại khôi phục vẻ lạnh nhạt ban đầu, nghiêm chỉnh
không nói , vì thế lời hắn định nói tiếp cũng vội thu lại.
“Nếu nhị ca đã quên lời phụ hoàng răn dạy, thì đệ khuyên huynh vẫn
nên ghi ở trong lòng, hồi phủ chú ý chăm sóc Thái tử phi cho tốt. Nữ
nhân của bản điện hạ thì tốt nhất Thái tử vẫn nên tôn trọng một
chút”. Nói xong cũng không thèm để ý Tông Chính Huy sẽ có phản ứng
gì, đi đến chỗ chủ vị, để Thái tử xanh mặt ở lại phía sau.
Năm trước, Thái tử phi sinh non con trai trưởng bệnh tật, cuối
cùng không thể nuôi lớn. Thời tiết vừa thay đổi đã bị phong hàn, không đợi đến ngự y đến xem bệnh đã tắt thở.
Nguyên Thành đế vốn cũng không trông mong gì vào đứa cháu này, nhưng nghe nói lúc chuyện xảy ra Thái tử lại không ở Đông cung, Thái tử phi
sai người đi mời cũng không về, ở bên ngoài tầm hoa vấn liễu với một
đám đại thần , Hoàng thượng tức giận gọi hắn đến ngự thư phòng răn
dạy rồi phạt quỳ suốt đêm, sau đó ngay cả mấy triều thần có quan hệ
tốt với hắn cũng bị phạt bổng lộc.
Chuyện này mới qua không lâu Tông Chính Huy đương nhiên không quên
được. Giờ bị Tông Chính Lâm nói ra làm hắn thấy mất thể diện, chỉ
trích hắn nói năng lỗ mãng thì tức giận, chửi thầm một tiếng.
“Con đàn bà kia thì có gì đẹp?”. Giọng hắn hơi to một chút, khiến Tông Chính Minh đứng cách đó không xa nghe thấy.
“Nhị ca tốt nhất vẫn nên ăn nói cẩn thận một chút”. Cách ăn mặc
hôm nay của Mộ Tịch Dao đúng là có thể xưng một tiếng quốc sắc thiên
hương, Thái tử nói lời này là không thỏa đáng. Hơn nữa từ ngữ hắn
dùng rõ ràng mang ý nhục nhã, Tông Chính Minh nghe mà nhăn mày.
Thái tử càng ngày càng không ra thể thống gì, dùng từ thì thô bỉ,
khó nghe. Tông Chính Minh khinh thường đi cùng với hắn nên cất bước
cách xa hắn một chút, cùng đi với Tông Chính Vân, tùy ý nói vài câu.
Thực ra người trong miệng Thái tử đâu phải là Mộ Tịch Dao. Hắn oán
giận thân thể của Thái tử phi không được việc, không sinh con trai
tkhỏe mạnh thì thôi, còn chính mình bệnh không xuống giường được,liên lụy hắn bị Nguyên Thành đế trách cứ bạc tình bạc nghĩa ,bội tín, bội
nghĩa còn quở trách trước mặt Tông Chính Lâm.
Giờ lại bị Tông Chính Lâm làm mất mặt trước mọi người, lửa giận
công tâm, hận không thể cho Nguyên Thành đế ngay lập tức nhường ngôi cho mình, đợi sau khi hắn lên ngôi nhất định sẽ cho mấy kẻ không biết tốt xấu này hối hận .
Thái tử liên tục ăn quả đắng, bị người có tâm nhìn thấy, trong đó
người cảm thấy hả giận nhất chính là người bị Thái tử áp chế lâu nhất –
Tông Chính Thuần.
“Nhị đệ là Thái tử gia, thân phận tôn quý , nói chuyện tùy hứng đã
quen, các huynh đệ vẫn nên rộng lượng một chút. Tránh việc sinh ra
hiểu lầm, làm mười năm tình nghĩa huynh đệ bị tổn thương”. Tông Chính
Thuần lại bỏ đá xuống giếng, hết sức tận lực chế nhạo Thái tử.
“Đẫ đến giờ lành, các vị huynh trưởng có cùng đệ đệ đi xem lễ
không?”. Tông Chính Hàm luôn im lặng cuối cùng không nhịn được lên
tiếng cắt đứt trò cười này.
Thấy Mộ thị, hắn cũng thất thần một lát nhưng không đến nỗi mất
hồn mất vía như Thái tử. Chỉ là khi nhìn vào mắt nữ nhân kia,
trong đó là hỗn xược không chịu trói buộc, đó mới là điều làm hắn
khắc sâu. Chút ý nghĩ muốn chà đạp chinh phục người con gái
ngay tập tực bị những lời chung quanh khiến cho yên tĩnh lại
Trong đám huynh đệ của hắn, hai người bọn họ lớn tuổi nhất
nhưng cũng vô dụng nhất. Là hai phế vật không biết tự lượng sức
mình, vậy mà còn dám mưu toan cái ghế tôn quý nhất thiên hạ. Trong lịch sử Đại Ngụy đã có bao nhiêu hoàng tử ỷ vào thứ tự mà vội vàng leo
lên trên, nhưng đến cuối cùng có mấy kẻ được chết già? Người có bản
lĩnh còn như thế, kẻ không có bản lĩnh cũng chỉ có một con đường chết
mà thôi.
Hôm nay, phải đến phủ Tông Chính Lâm, chẳng được phẩm ngọc lộ
cực phẩm, lại cãi cọ đến mất cả hòa khí, thực khiến cho hắn tâm phiền trí nản. Nếu được chọn, hắn thà không đến còn hơn, chỉ
cần nhìn thấy hai người này là hắn liền cảm thấy không thoải
mái.
Tông Chính Vân và Tông Chính Minh còn đỡ, bình thường không bao giờ tranh cãi với ai, đều là kẻ kiêu ngạo không để ý tự hạ thấp bản
thân. Chỉ có mình Tông Chính Lâm, tính tình lạnh lùng ngạo mạn, nếu
ai muốn trêu chọc thì kết cục như thế nào còn phải xem tâm tình của hắn
lúc ấy ra sao.
Nguyên Thành đế thường xuyên đau đầu vì tính tình quá cường ngạnh
của Tông Chính Lâm, càng không thèm nhắc đến bao cỏ Tông Chính Huy kia.
Tông Chính Hàm buông chén trà nhỏ, đứng dậy đi đến đại điện. Mấy
người phía sau cũng lục tục đi theo, rốt cục cuộc cãi vã cũngngừng.
Bên này mấy vị hoàng tử âm thầm tranh đấu vài lần, cũng không ảnh hưởng đến không khí náo nhiệt trong đại điện.
Đến khi tấm gấm đỏ phủ ở giữa đại điện được mở ra, các vật tinh
xảo hoa mỹ , giá trị liên thành trên thảm xuất hiện trước mặt mọi người. Ngoài các đồ chơi bằng ngọc quý giá, còn có văn phòng tứ bảo, còn có
cuốn kinh Đạo Thích, áo giáp mũ sắt , tất cả để cùng một chỗ
cũng phải có hơn năm mươi món.
Trong đó đáng chú ý nhất là một thanh kiếm cổ, kèm vỏ kiếm do đích
thân Lục điện hạ vẽ, nét bút khỏe, hùng tráng, thư viết khí phái.
Lại do Tông sư đúc kiếm của Đại Ngụy đặc biệt chế tạo thành bội kiếm
cỡ nhỏ cho Thành Khánh.
Kiếm này vừa xuất hiện thì Thục phi liền tỏ vẻ không đồng ý. Thành
Khánh mới hơn một tuổi, cho hắn bội kiếm làm gì? Đao kiếm là vật
nguy hiểm, rất ít khi xuất hiện trong lễ trảo chu.
Chỉ có Mộ Tịch Dao là hai mắt sáng lên, nhìn thấy vỏ kiếm khảm đầy
bảo ngọc quý hiếm, liếc về phía Tông Chính Lâm rồi tung đến một cái mị nhãn.
Boss ngài thật sự là không tiếc, chỉ cái vỏ kiếm thôi mà đã ngoài
sức tưởng tượng, đúng là không phụ với cái tính thất thường của ngài.
Ngài sợ người ta không biết ngài giàu có, hoang phí ư?
Mắt Lục điện hạ lại sâu thêm vài phần khi nhìn thấy dáng vẻ câu dẫn
của Mộ Tịch Dao. Giỏi lắm, giữa ban ngày ban mặt còn dám tán tỉnh,
đợi lát nữa khai yến, nàng đừng mong có được thứ tốt.
Mọi người nhìn Lục điện hạ vung tay xa xỉ mà hoảng sợ, nhao nhao cúi đầu
bàn tán. Gian nan rời mắt khỏi bội kiếm, nhìn kỹ tiếp, những vật còn lại cũng khiến người ta run lên.