Chương 141: Chương 141: Phát Giác

Edit: Linh Sờ Tinh

“Con vừa nói đều là sự thật?”. Hách Liên Chương tuy trước giờ luôn trầm ổn lạnh nhạt giờ lại kích động có chút mất khống chế.

“Nữ nhi không dám lừa gạt phụ thân. Ngày đó chính miệng trụ trì đại sự đã tiên đoán, lúc ấy Lục điện hạ cũng có ở đó”.

“Chuyện quan trọng như thế sao giờ ngươi mới nói?”. Từ khi đúa con gái

này mười tuổi, Hách Liên Chương rất ít khi nặng lời với Hách Liên Uy Nhi như vậy.

“Lục điện hạ từng cố ý cảnh cáo, Uy Nhi lại thấy thời cơ chưa chín muồi cho nên không nói”.

“Hôm nay ngươi cảm thấy thời cơ đã chin muồi rồi sao?” Hách Liên Chương đúa con gái rực rỡ trước mặt, vẻ mặt ông ta đầy suy tư.

Hách Liên Uy Nhi lắc đầu, có vẻ bất đắc dĩ rồi thở dài. “Nếu không có

chuyện Bát hoàng tử đột nhiên tuyển phi thì kéo dài một chút sau này nói cũng không muộn”.

Chuyện thẻ xăm phụng hoàng, lúc này cũng chưa phải là thời cơ tốt nhất

để lộ ra. Mấy ngày trước Hách Liên Mẫn Mẫn lấy được lệnh đặc biệt của

Lục điện hạ, có bảy người của Hách Liên gia tộc vào Vũ Kiến Tư. Sau khi việc này hoàn thành, thái độ của Hách Liên gia đối với Hách Liên Mẫn

Mẫn đã dễ chịu hơn rất nhiều, ngay cả thái độ của tổ phụ đối với chính

thất của Hách Liên đại nhân cũng tốt hơn không ít.

Tông Chính Hàm lại tuyển phi, nếu nàng không nói ra chuyện này, một khi

tên nàng có trong danh sách mà Hoàng Quý phi chọn, tháng sau phải tham

gia Bách Hoa yến tổ ở hoàng cung. Với thân phận của nàng, cơ hội trúng

tuyển không nhỏ. Đáng tiếc cái danh phận quý nữ trong kinh mà ai cũng

nói là phúc phận này với nàng lại không phải là chuyện may mắn gì.

Nếu nói Hách Liên Uy Nhi chướng mắt Tông Chính Hàm thì cũng không phải.

Nửa năm qua uy tín của Bát hoàng tử trong triều càng ngày càng lên, quả

thật là anh tài tuấn kiệt. Đáng tiếc trong mắt Hách Liên Uy Nhi đã có

Lục điện hạ Tông Chính Lâm, nếu không thì vị trí Trắc phi Bát hoàng tử

cũng không tồi.

Càng quan trọng hơn là, Mộ Tịch Dao cũng lấy được thẻ xăm đế vương giống nàng. Nếu đã biết thê quý nhờ phu thì nàng cần gì phải lui mà mưu cầu

cơ hội khác? Quẻ đã chỉ rõ Lục điện hạ có thể kế thừa đại vị mà mình thì bốc được thẻ phượng hoàng , đương nhiên là quy về một mối mới là chính

sác.

Vấn đề duy nhất là, Hách Liên gia có đồng ý đưa cả hai đứa con gái vào

phủ Lục hoàng tử không, hơn nữa là khi mà Hách Liên Mẫn Mẫn lại mới có

công với gia tộc, xét về mặt lợi ích thì thị vẫn là một con cờ có giá

trị.

Hôm nay thứ có thể làm dao động Hách Liên gia chỉ có thẻ xăm phụng

hoàng trong tay Mộ Tịch Dao. Chỉ cần chứng minh cho Hách Liên gia rằng

Hách Liên Mẫn Mẫn không thể gánh được trọng trách, hậu vị có thể bị Mộ

thị cướp mất, như vậy thì nàng mới có thể nhập phủ Lục Hoàng tử, cùng Mộ thị tranh.

“Viêc này rất quan trọng, ngươi không thể nói với người khác. Gia tộc

làm như thế nào, ngươi yên lặng chờ là biết”. Hách Liên Chương phất tay để nàng ta lui ra, hai hàng long mày nhíu thành một đường thẳng.

“Vâng, phụ thân đại nhân”. Hách Liên Uy Nhi đạt được mục đích, cũng không cố kéo, một mình đi ra cửa.

Sau khi mang theo nha hoàn đi ra ngoài vài chục bước, vẻ mặt Hách Liên

Uy Nhi trở nên cẩn thận hơn. “Ngươi đi gặp di nương, thỉnh nàng đặc biệt chú ý lịch trình mấy ngày nay của cha, việc này cực kỳ quan trọng,

không được phép sơ sẩy”. Chỉ cần Hách Liên đại nhân đi An Quốc tự chứng thực, như vậy thái độ của gia tộc sẽ rõ ràng hơn.

Mấy ngày sau, Hách Liên Chương trở về từ An Quốc tự, ở thư phòng gặp

Hách Liên Uy Nhi. Nội dung cuộc nói chuyện của hai cha con, ngoài tùy

tùng của Hách Liên Chương thì không ai biết.

“Chủ tử, chuyện ngài bảo thuộc hạ làm đã có tin tức”.

“Hả? Động tác của Hách Liên gia quả nhiên cực nhanh”. Từ lúc Mộ Tịch Dao biết tin Tông Chính Hàm tuyển phi, liền đoán được đứa con gái đắc ý

nhất của Hách Liên gia, chắc chắn tham vọng không thấp. Vốn đã không

phải là người thành thật, lại được lão hòa thượng phán cho một thẻ xăm,

nếu thị ta có thể yên lặng vào phủ Bát hoàng tử mới là chuyện lạ.

“Thế nào?”

Vệ Chân mặc dù không rõ ràng lắm nhưng cũng đoán được chắc chắn sẽ có

việc lớn sảy ra, nếu không chủ tử sẽ không cố ý sai hắn dẫn người trông

coi đại môn của An Quốc tự suốt mấy ngày nay. “không ngoài dự đoán của

chủ tử, Hách Liên đại nhân quả nhiên có đến An Quốc tự. Sau đó thỉnh gặp trụ trì đại sư, nhưng hai người cũng chỉ trò chuyện trong chốc lát”.

“Đã biết”. Mộ Tịch Dao gật đầu, nói hắn đã vất vả, rồi cho Vệ Chân lui xuống.

Hách Liên Mẫn Mẫn, sinh ra trong một gia tộc như vậy, ngươi có từng có

cảm giác bi ai? Nhà mẹ đẻ định đưa thứ muội đến tranh đoạt cái “Hậu vị”

hư vô, trong khi hết lần này đến lần khác chủ nhân thực sự của “Hậu vị” còn yên ổn khỏe mạnh vô cùng, thậm chí còn có chút quan hệ sâu xa với

bọn họ nữa.

Không biết Hách Liên Chính phi sẽ làm thế nào để có thể chặn người vào cửa đây…

Mộ Tịch Dao cũng không vội vàng để lộ tin tức này. Nếu ngay cả cái này

mà Hách Liên Mẫn Mẫn cũng không phát giác được thì nàng ta liệu có thể

thắng được khi giao phong phía sau càng ngày càng kịch liệt ?

Một ngày sau, tại Thiền Như Uyển.

Hách Liên Mẫn Mẫn siết chặt tay, chiếc khăn lụa gần như sắp bị xé nát.

“Mẫu thân thật sự nói vậy?” tin tức này quá mức khϊếp sợ, đến mức nàng rất khó thông cảm cho sự tính toán của gia tộc.

Liễu Thanh gật đầu, càng thêm cẩn thận trả lời. “Phu nhân nói đại nhân

đi An Quốc tự một chuyến, sau đó thương nghị với lão thái gia, rồi ra

quyết định như thế”.

Tổ phụ cũng đồng ý? Hách Liên Mẫn Mẫn như thấy trái tim bị dao đâm, điều này nàng không lường được, đây chính là cái gia tộc hiển hách đáng kiêu ngạo của mình ư? Người bị người trong nhà lợi dụng đến cạn kiệt sau đó

bị vứt đi không ai để ý, chắc chỉ có một mình hoàng tử phi như nàng mà

thôi!

“Vì sao lại có thể như thế? Có tra ra ngọn nguồn không?” nàng không tin

tự nhiên Hách Liên gia lại vô duyên vô cớ làm như vậy, ngay khi nàng vừa hoàn thành xong việc lại vội vã ném nàng đi. Trừ phi việc này có liên

quan đến một lợi ích lớn hơn.

“Phu nhân đã tìm hiểu nhiều nơi, chỉ biết hình như việc này có liên quan đến tiểu thư Uy Nhi. Mấy ngày trước Uy Nhi tiểu thư có đến thư phòng

gặp đại nhân”.

“Là nàng ta!” Hách Liên Mẫn Mẫn tức giận. “Lại là chuyện xấu của nàng

ta? Nàng ta còn có mặt mũi muốn nhập phủ?”. Chuyện mất mặt mũi như vậy

mà nàng ta cũng làm được.

Nàng ở trong phủ hoàng tử vốn đã đủ khó khăn. Vất vả lắm mới được điện

hạ tin tưởng, vừa có chút chuyển biến tốt đẹp, thân thể cũng đang điều

dưỡng, lại sảy ra chuyện này, đây là muốn ép nàng về nhà mẹ đẻ đòi giải thích rõ ràng hay sao?

“Phùng ma ma, sáng sớm mai hồi phủ, chuẩn bị xe”.

*****

“Chủ tử, Hách Liên Chính phi vội vàng về nhà mẹ đẻ”. Chu Gấm nhìn bông

hoa tinh xảo dưới ngòi bút của chủ tử, không thể không bội phục tính

nhẫn nại của chủ tử. Những đóa mẫu đơn này, dưới ngòi bút của chủ tử,

bông nào bông nấy đều thêm một viền màu vàng trên mỗi cánh hoa. Bông nào mầu sắc đều có nét khác nhau, tuy rằng đều là màu đỏ , nhưng lại như tổ đỏ cả thiên thu.

Vạn Tịnh Văn giữ hơi vẽ nốt nét bút cuối cùng, cẩn thận đánh giá bức họa nhiều lần mới thỏa mãn đưa bút lông sói Hồ Châu cho Ngâm Sương đi rửa.

Lúc này Hách Liên Mẫn Mẫn lại chạy về nhà mẹ đẻ? Chuyện này có chút

không hợp lý. Chuyện gì có thể khiến nàng ta không để ý quy củ, liên

tục về nhà mẹ đẻ?

“Cho người chú ý nhìn kỹ, chỉ cần bỏ tiền ra là phải thu được tin tức”.

Một loạt các động tác của Hách Liên Mẫn Mẫn, nàng đều hao tâm tổn trí để ý. Quyết không cho phép nữ nhân kia giở trò dưới mí mắt mình.

*****

Thục Trung, dưới chân núi Thiên Môn.

“Điện hạ, phản đảng đều đã lùi vào khe núi. Bên trong có bố trí nhiều cơ quan bẫy rập”.

“đem tù binh đi dò đường”. Tông Chính Lâm vung tay lên, một đám khoảng

vài trăm người, đều mặc quần áo tả tơi, tóc tai rối loạn, được các tướng sĩ toàn thân áo giáp áp tải mở đường.

Tông Chính Minh cùng Tông Chính Lâm ngồi trên lưng ngựa, được binh lính bảo vệ ở chính giữa chậm rãi tiến lên.

“hay là Lục đệ truyền mấy dị sĩ Thục Trung đến dỡ bỏ cơ quan, nếu dùng tù binh dò đường, chỉ sợ sẽ lưu lại danh tiếng tàn bạo?”

“Thời cơ không thể để mất. Ngũ ca không đồng ý ư?”. Tông Chính Lâm

không chớp mắt nhìn Tông Chính Minh, ý rõ người bên cạnh có đồng ý hay

không hắn cũng không thèm để ý.

“Cũng không phải”. Tông Chính Minh cười rất ôn hòa, “Không mưu mà hợp.

Phản đảng Thục Trung dám mưu nghịch, kẻ nào cũng đáng diệt”.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt đều sắc bén.

“Được”. Tông Chính Lâm gật đầu, một đoàn người mò mẫm tiến về phía

trước. Sau nửa canh giờ, đám tù binh kẻ chết người bị thương hơn phân

nửa, nhưng không hề thấy tung tích của thủ lĩnh phản đảng. Tông Chính

Lâm nhìn sắc trời, tay dùng sức kéo cương ngựa, cả đội ngũ cũng dừng lại theo.

“Hạ trại”.

“Vâng, điện hạ”. Nghiêm Thừa Chu dẫn người truyền đạt mệnh lệnh, tám

ngàn tướng sĩ nhanh chóng chia ra hành động, toàn bộ đội ngũ đâu vào

đấy, ngay ngắn trật tự.

“Điện hạ, phủ hoàng tử đưa công văn tới”. Diệp Khai ôm một chồng công

văn tiến vào doanh trướng hoàng tử, trên tay là một chồng tấu, bên trên

cùng hắn để hai lá thư rất chói mắt.

Tông Chính Minh liếc mắt nhìn thoáng qua kiểu chữ quen thuộc của Mộ Tịch Dao, cúi đầu tiếp tục nhìn bản đồ hành quân nghiên cứu hành trình tiếp

theo.

Tông Chính Lâm dừng công việc trên tay như thường lệ, ngẩng đầu đọc thư nhà của Mộ Tịch Dao.

Tiểu nữ nhân làm nũng khoe mẽ, trước tiên khen mình một hồi, sau đó nâng Thành Khánh lên, khen ngợi tốc độ biết chữ nhanh kinh người của con

trai, trong giọng nói lộ vẻ đắc ý. Sau đó tinh tế quan tâm tình hình áo

cơm hành quân của hắn, sự miêu tả dài nhất trong thư, không ngoài dự

tính chính là tin đồn của Thịnh Kinh. Các tin tức được thuật lại sinh

động như thật, so với tin tình báo mà ám vệ đưa lên còn đặc sắc hơn

nhiều.

Tông Chính Lâm cẩn thận phân tích những “tin vịt” có vẻ lộn xộn của Mộ Tịch Dao, phát hiện nàng thật là vất vả nghĩ kế.

Nàng đem những tin tức mình nghe được chải chuốt lại, tin nào nàng cảm

thấy có giá trị thì giữ lại, không bình luận bất cứ điều gì, thậm chí

nửa phần tình cảm cũng không có, chỉ luận sự, ý nguyên chính sự viết cho hắn đọc. Những tin tức nho nhỏ đậm chất đường phố lại có thâm ý sâu xa, cùng với tin tình báo ám vệ đưa lên tựa như hình thành một chính một

phụ, làm mạch suy nghĩ của hắn càng thêm rõ ràng, xử lý chính sự thuận

buồm xuôi gió, cứ như làm một nửa ăn cả công.

“Điện hạ, Hách Liên Chính phi đặc biệt đưa thư gấp”. Diệp Khai cất kỹ

thư Mộ Tịch Dao, phải giữ gìn cẩn thận thư của Dao chủ tử, đây là việc

điện hạ đặc biệt phân phó hắn làm. Sau đó hắn đưa thư của Hách Liên

Chính phi lên, Diệp Khai thành thật đứng ở một bên.

Tông Chính Minh rảnh rỗi dò xét thần sắc Tông Chính Lâm, thấy mặt chủ tử không có vẻ gì khác thường, có chút dễ chịu, liền biết tình hình Mộ

Tịch Dao vẫn ổn.

Hôm nay Tông Chính Lâm dùng tù binh dò đường, nguyên nhân chính, chỉ sợ

là vì sợ không kịp vể vào ngày con trai trưởng chọn đồ vật đoán tương

lai, không muốn ủy khuất hai mẹ con Mộ chủ tử. Mặc dù khi đánh giặt

không thể vuột mất thời cơ , nhưng cũng không gấp đến mức dùng trăm

mạng người đến đè vào.

Lần trở về này, trong triều tất sẽ có người gióng trống khua chiêng mượn chuyện này để nói. Dùng ngòi bút làm vũ khí nói thủ đoạn của hai vị

điện hạ tàn nhẫn, không đủ nhân nghĩa. Tông Chính Lâm khinh thường

chuyện này, hắn có sợ gì? Thành toàn tâm nguyện nữ nhân kia mới là việc

mà ngoài hắn ra thì không ai được phép làm .

“Hừ!”, Tông Chính Minh đang thất thần suy nghĩ, Tông Chính Lâm bất chợt hừ lạnh một tiếng, tiện tay để thư nhà sang một bên.

Chuyện Mộ Tịch Dao không nói, Hách Liên Mẫn Mẫn lại nói tường tận. Tông

Chính Lâm chưa từng nghĩ đến, lần này tiểu nữ nhân của hắn lại chịu ủy

khuất lớn như vậy, nhưng nàng lại không hề làm nũng tố cáo với hắn.

Lục điện hạ nhướng cao đôi lông mày, vốn không hề có chút tâm tư nào với Tông Chính Oánh, mà ngược lại, hắn cực kỳ hứng thú với hành động khác

thường của Mộ Tịch Dao. Đáng tiếc hắn không ở đó, lỡ mất vẻ mặt diễn trò của nàng. Nhưng tiết mục thỉnh an thì, Tông Chính Lâm rất không tán

thưởng.

“Có việc?” ánh mắt Tông Chính Minh rời khỏi bản đồ hành quân rồi rơi trên mặt Tông Chính Lâm.

“Việc nhỏ mà thôi, vừa hay có thể tạo chút niềm vui cho nữ nhân trong

nhà”. Tông Chính Lâm đáp một cách tùy ý. Trong lòng tò mò không biết Mộ

Tịch Dao xử lý việc này thế nào, hắn không lo lắng. Hắn đã âm thầm để

lại người cho nàng, đủ để bảo vệ nàng chu toàn. Về phần tạm thời so cao

thấpra sao thì nếu tiểu nữ nhân đã không để trong lòng, hắn liền hưởng

thụ quá trình này. Khoảng thời gian này , vì nàng mà hắn tạm thời chịu

chút “thua thiệt”, loại thể nghiệm này là lần đầu tiên, Tông

Chính Lâm lơ đễnh, trong lòng lại có chút chờ mong vở kịch “ Hoa sáng

trong trời âm u” này của Mộ Tịch Dao, rốt cục là diễn theo kiểu nào.