Chương 135: Chương 135: Hồng Nương

Edit: Linh Sờ Tinh

“Điện hạ, tiểu Kiều trộm đồ của chủ tử bán lấy bạc, nô tài bắt nàng đưa

đến Tiền viện để tìm Quản sự lĩnh phạt”. Ma ma quản sự thấy không khí có vẻ không đúng lắm, vội vàng nói rõ sự việc.

Tông Chính Lâm coi như không thấy nàng ta, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt hắn đã đánh giá rõ ràng Thuần Vu Dao.

“ Muốn bắt người là phải có chứng cứ?”. Tông Chính Minh khép quạt ngọc trên tay, trong đôi mắt hắn có thêm vẻ ác liệt.

Ánh mắt nàng ta rất sạch sẽ. Nhìn thấy một gương mặt quen thuộc như vậy, đương nhiên hắn không dễ bỏ qua.

“Nếu có tranh luận thì đưa đến nha môn cho quan phủ điều tra”. Tông

Chính Lâm cũng không ôn hòa như Tông Chính Minh, tuy mới chỉ liếc mắt

nhưng thủ đoạn khá lợi hại.

“Nô tỳ chỉ thấy hôm đó nàng ta từ trong phòng đi ra, sau đó trong phòng

liền kêu mất trộm, cho nên nô tỳ đoán…”. Một người đang đứng ở sau lưng

ma ma quản sự bị dọa sợ đến mức phải nói thật.

“Ngươi nói cái gì? Ngươi đoán? Vừa rồi không phải ngươi còn cam đoan với ta là tận mắt thấy nàng ta trộm đồ mang ra ngoài phủ?”. Ma ma quản sự

kinh hãi, vẻ mặt khϊếp sợ nhìn tiểu nha hoàn dám lừa dối mình, sau lưng

cũng đã toát mồ hôi lạnh.

“Quản gia, việc nhỏ như thế này còn cần bản điện lo lắng giúp phủ các

ngươi giải quyết?”. Tông Chính Lâm đã bắt đầu không được vui.

Thuần Vu Dao có khuôn mặt giống Mộ Tịch Dao, lại quỳ trên mặt đất một

cách vô cùng hèn mọn, trong lòng hắn bỗng có cỗ căm tức trào lên.

Điều này đã chạm vào điểm cấm kị của Tông Chính Lâm, việc che chở Mộ

Tịch Dao đã thành bản năng của hắn. Tuy biết rõ nữ tử trước mặt không

phải là người mình luôn nhung nhớ, nhưng hắn cũng không chấp nhận được

khi người khác mạo phạm khuôn mặt kia.

“Vâng, vâng, nô tài sẽ cho người điều tra rõ ràng, sẽ tra rõ ràng”. Đại

quản gia không ngừng lau mồ hôi. Không hiểu đây là chuyện gì! Ông ta

hung hăng trừng mắt nhìn vị ma ma quản sự kia một cái, dám làm xấu mặt

trước hai vị điện hạ. Như thế này thì điện hạ sẽ cảm thấy quy củ thường

ngày trong phủ rất không tốt?

Còn nha hoàn tên tiểu Kiều này nữa, cũng không biết là tích phúc mấy

đời, không hiểu sao lại được hai vị điện hạ coi trọng? Người này người

kia thay nhau ra mặt cho nàng ta.

“Đứng dậy”. Trong mắt Tông Chính Lâm đầy vẻ lạnh lẽo ra lệnh cho nữ nhân đầy vẻ nhu nhược trước mắt.

Thuần Vu Dao bị lãnh khí quanh thân hắn hù dọa, dù sao cũng chỉ là một

nha đầu chưa trải sự đời, sao có thể chịu được khí thế như vậy, không

khỏi rúm ró đứng dậy.

Đang nao núng cúi đầu tránh né ánh mắt sắc bén của Lục điện hạ, thì bả vai lại bị người khác vỗ nhẹ hai cái.

“A!”. Tiếng hét kinh hãi vang lên, trên đỉnh đầu nàng ta vang lên một giọng nói ôn nhu an ủi của nam tử.

“Đừng sợ, ngươi đứng dậy trước đi”. Tông Chính Minh đưa quạt xếp dời khỏi vai nàng ta, tinh tế đánh giá một phen.

Nhìn gần, ngũ quan càng giống, chỉ có điều không tinh xảo bằng Mộ Tịch

Dao. Tướng mạo cùng tên đều có điểm giống, thế gian sao có chuyện trùng

hợp như thế?

Tông Chính Lâm thấy hắn có thái độ ôn hòa, sao lại không hiểu nguyên do

trong đó chứ. Đôi mắt mang theo một chút lạnh lẽo, thì ra Tông Chính

Minh vẫn luôn để ý đến Mộ Tịch Dao.

“Nhị vị điện hạ, tiểu nhân sai người dẫn đám người không có mắt này ra

phía sau trị tội. Chỉ là cô nương tiểu Kiều này…”. Đại quản sự thấy thái độ của hai vị điện hạ đối với tiểu Kiều có chút khác thường, đắn đo

không biết có nên dẫn người lui xuống không.

Tông Chính Minh thấy thái độ dò xét của ông ta, sắc mặt càng thêm lạnh

nhạt. “Người trong phủ nhà các ngươi, phải làm thế nào, còn cần bản điện dạy?”

Đám nô tài quen thói xu nịnh , ông ta cho là mình và Tông Chính Lâm có ý muốn tỳ nữ này hay sao? Đừng nói kẻ này chỉ giống Mộ Tịch Dao bảy tám

phần, cho dù giống đến mười phần, thì cũng không phải là một người.

Quản sự kia thấy sắc mặt của hắn liền biết mình khéo quá hóa vụng. Vội

vàng sai người mang theo bốn người kia đi hậu viện, còn mình thì thành

thật dẫn đường cho hai vị khách quý.

Mộ Tịch Dao còn chưa biết rằng ở Kỳ Thành xa xôi Lục điện hạ nhìn thấy

có người giống mình , hắn càng thêm nhận ra sự khác biệt của Mộ yêu nữ.

Cho nên khi hắn nghĩ đến bức thư vừa sai Nghiêm Thừa Chu đi gửi, hắn cảm thấy mình có chút nhẹ dạ. Đáng ra nên nặng tay một chút cho nàng tỉnh

tao lại, có dám để hắn chờ thư lâu, hơn nữa thư chỉ có một trang giấy

với giọng điệu bịp bợm nữa hay không, Tông Chính Lâm thực sự không ngại

sai người trở về nhìn chằm chằm mỗi câu mỗi chữ nàng hồi âm.

*****

Từ sau khi Vệ Chân tận mắt chứng kiến uy phong lẫm liệt của Dao chu tử

khi bắt nội ứng, hắn càng thêm dụng tâm làm chuyện Mộ Tịch Dao giao phó. Trước kia vì điện hạ, liên quan đến “ái thϊếp” của điện hạ nên hắn mới

chú ý thân cận lấy lòng. Nay hắn thực đã bội phục, cảm thấy bản lĩnh của Dao chủ tử không hề đơn giản cho nên đương nhiên hắn cam tâm tình

nguyện để nàng sai sử.

Ngày hôm đó Mộ Tịch Dao gọi hắn vào Đan Như Uyển, không nói một câu,

chằm chằm nhìn vào Mộ Chân. Ánh mắt của nàng dù nhìn thế nào cũng như

đánh giá soi mói, tựa như đang chọn rau cải, không nên, phải chọn được

một cây chất lượng tốt còn đẹp mã thì mới có thể hợp ý nàng vậy.

“Vệ đại nhân ~~”, đúng lúc Vệ Chân sắp không chịu được nữa, Mộ Tịch Dao

cũng chịu mở miệng, nhưng mà khi nghe giọng điệu này Vệ Chân giật mình

một cái, toàn thân lông tơ đều dựng đứng lên.

Không đúng, không đúng. Bình thường khi Dao chủ tử dùng giọng điệu này

gọi điện hạ tức là có chuyện muốn nhờ, mà phần lớn những chuyện đó đều

vô cùng phiền toái. Hôm nay chủ tử gọi mình như thế, chẳng là là ở trong lòng thấy buồn chán rồi, muốn đi ra ngoài.

Vệ Chân cảm thấy mình nên đề cao cảnh giác, Dao chủ tử chắc chắn sẽ rất

đeo bám, chỉ nói mấy câu là sẽ làm ngươi u mê, đầu óc hồ đồ chưa kịp

tỉnh táo thì đã đồng ý yêu cầu của chủ tử rồi. Nếu sau muốn đổi ý, chủ

tử sẽ nói là “Nói không giữ lời, bắt nạt phụ nữ”, tội danh này đối với

một đại nam nhân mà nói, thật sự quá khó nghe. Nếu như lại bị chủ tử u

oán trách cứ, chỉ nhẹ nhàng một cái than thở, cũng khiến ngươi dù mắc cỡ đỏ mặt cũng phải kiên trì làm xong việc đó. Loại thiệt thòi này Vệ Chân cũng từng bị không ít.

“Chủ tử, lần này điện hạ rời kinh, đã từng dặn dò kỹ lưỡng. Dù thuộc hạ

có một trăm lá gan, cũng không dám để ngài ra khỏi đại môn”. Giờ Vệ Chân đã học thông minh hơn rồi, hắn biết tỏ vẻ oan ức trước, không thể để

Dao chủ tử mở miệng chiếm tiên cơ.

“Ngươi nóa đi đâu vậ, ta là một chủ tử không đúng mực như vậy sao? Khẩu dụ của điện hạ, thϊếp đương nhiên sẽ tuân theo”.

Đừng nói Vệ Chân, ngay cả Triệu ma ma cũng cảm thấy xấu hổ giùm nàng. Trắc phi nói lời này thật sự không ai dám tin.

“Vệ đại nhân chớ nóng vội, lần này gọi ngươi đến là có đại sự cần thương nghị”. Mộ Tịch Dao ngồi ngay ngắn lại, lộ ra vẻ nghiêm trọng. “Vệ đại

nhân năm nay bao nhiêu tuổi?”.

Mộ Tịch Dao đột nhiên hỏi câu này, khiến cho Vệ Chân hoảng hồn.

“Thuộc hạ năm nay tuổi mụ đã hai mươi”.

“Hai mươi? Rất tốt!” Mộ Tịch Dao cao hứng tán thưởng, tỏ vẻ rất vừa

lòng. Hai mươi tuổi, tuổi trẻ tài cao, một quả dưa non vừa mới thành

thục.

Cái này có gì tốt? Vệ Chân không rõ lắm.

“Đã định thân chưa?”

Khụ khụ khụ, Triệu ma ma bị nghẹn ho khan liên tục, vẻ mặt cực kỳ xấu

hổ. Nhìn về phía Vệ đại nhân đang đứng ở đó, thấy hắn cũng có vẻ mặt xấu hổ và giận dữ, chỉ thiếu phát tác đòi công đạo với chủ tử.

“Chủ tử, đây là câu nói với nữ giới. Còn đối với nam tử thì nên nói là,

“Đã định hôn ước chưa?”.” Triệu ma ma lại gần nói nhỏ, trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ. Bà có thể hiểu ý đồ của Trắc phi,. Nhưng mà ngài không loạn điểm uyên ương, làm hỏng nhân duyên của người khác sao? Nhìn Vệ đại

nhân trước mặt đây, chủ tử làm hồng nương thật sự là… có vẻ làm ngược

đời rồi.

Mộ Tịch Dao hơi quẫn bách cương mặt, mới làm mối lần thứ nhất làm ,khó

tránh khỏi thiếu kinh nghiệm. Chắc mọi người sẽ thông cảm cho mình,

không có vấn đề gì ?

Chột dạ nhìn vẻ mặt đã biến thành màu đỏ tím của Vệ Chân, Mộ Tịch Dao không khỏi xấu hổ sờ cánh mũi.

Triệu ma ma ở một bên cố kiềm chế ý muốn tiến lên bắt cái tay xúc động

của nàng, nhưng rồi bà nhắm mắt lại giả bộ không phát hiện.

“À, Vệ đại nhân, vừa rồi thϊếp hồ đồ, hỏi không đúng. Như vậy đi, ta hỏi lại một lần, ngươi cũng đừng để trong lòng”.

“Đại nhân, ngươi đã định hôn ước chưa?” Mộ Tịch Dao vẻ mặt vui vẻ, lần

này hỏi chắc ổn thỏa đấy. Chỉ là sao đôi mắt của nàng thì cứ nhìn thẳng vào người ta, như chết cũng không buông vậy.