Chương 121: Chương 121: Bày Kế (10)

Edit : Linh Sờ Tinh

“Mặc Lan, dâng “Hoằng văn tập” lên cho đại nhân xem ”.

Quan ngự sử nhìn năm sáu quyển tập san, rất mơ hồ. Cái này là chứng cứ chứng minh thực tế?

“Hoằng văn tập” là cuốn sách chọn lọc giới thiệu các tác phẩm có chất

lượng do Hồng Văn thi xã phát hành hàng tháng. Không chỉ có các tác phẩm về thi từ, ngay cả hí khúc, thoại bản, phong tục tập quán của các dân

tộc khắp nơi thậm chí cả các tác phẩm văn chương đều có.

Với tư cách là sản phẩm nổi danh nhất Đại Ngụy, “Hoằng văn tập” được đại học sĩ, nho sĩ, sĩ tử cực kỳ tôn sùng. Mỗi tháng đến ngày tác phẩm mới

được bày bán, đều là tranh mua mà không mua nổi, được coi là quý giá

nhất Thịnh Kinh.

“Đại nhân có biết vì sao ba bài đầu tiên của “Hoằng văn tập” lại rất đặc biệt?” Mộ Tịch Dao mở ra cuốn mới nhất, mân mê vài tờ giấy đầu tiên,

mấy trang giấy này có chất lượng tốt hơn các trang phía sau.

“Đương nhiên. Ba tác phẩm đầu tiên của mỗi cuốn đều là các tác phẩm được Thi xã lựa chọn là ba bài viết hay nhất. Dùng giấy gió để in, coi đây

là một hình thức ca ngợi ”.

“Đúng vậy. Mời đại nhân xem bài viết thứ hai của tháng này, tên tác giả là “Mộc Ngư”, bài “Tuyển tập đánh giá về một trăm hai mươi loài hoa nổi tiếng ”.”

Quan Ngự sửđâu cần xem, Mộc Ngư là văn sĩ xuất hiện đột ngột trong

“Hoằng văn tập” khoảng một năm trước. Gần như một nửa số bản thảo của

người này đều được in bằng giấy gió và được nhiều người đón đọc. Kiến

thức của y rất cặn kẽ, quan điểm mới lạ, từng một lần khiến cho các văn

thần nho sĩ Đại Ngụy tranh luận kịch liệt, sau đó được đa số mọi người

tán thành.

“Mặc Lan, trình con dấu cho Dư đại nhân kiểm tra ”.

“Hai chữ “Mộc Ngư” là hai chữ đồng âm với họ cha mẹ của ta, ta chọn vì

rất ngắn gọn”. Lúc trước Mộ Tịch Dao chọn bút danh, nghĩ mình phải chọn

một cái tên thật có cốt khí, khác biệt, lại phải có chút phong lưu tao

nhã. Trong một phút ham vui, liền chọn cái tên “Mộc Ngư” ký tên trong

các bản thảo gửi cho “Hoằng văn tập”, trở thành phong cách ký tên riêng.

Mộ đại nhân ngồi một bên cũng mở to mắt.

Nha đầu thế mà là Mộc Ngư? Điều này sao có thể khiến ông ta không khϊếp

sợ cho được? Trước khi Mộ Tịch Dao lấy chồng chẳng hề thể hiện ra chút

tài văn chương nào, nhìn dáng vẻ nàng hiện nay hắn cũng không dám coi là mình có quen biết?

Quan trọng nhất là cái bút danh , sao có thể dùng một cái tên bất nhã

như thế? Lấy chữ đồng âm với tên cha mẹ làm tên gọi, quả thực là làm càn .

“Chọn văn hào sao có thể coi như trò đùa như thế?” Mộ Kính Châm cố nén

cảm giác kiêu ngạo, bắt đầu dạy nữ nhi. Thái độ cực kỳ nghiêm nghị,

khiến Mộ Tịch Dao liên tục xin lỗi.

Hai vị Ngự sử đại nhân thấy Mộ Trắc phi ngoan ngoãn cúi đầu, vẫn không

thể tin được rằng nữ tử trước mắt với dáng vẻ phục tùng nghe lời kia lại là người được Quán trưởng Hồng Văn thi xã khen ngợi là danh sĩ nhân tài mới xuất hiện của phái Tân học.

Việc Mộc Ngư là nữ tử, nếu Trắc phi không tự mình nói ra thân phận này, thì chỉ sợ toàn bộ Đại Ngụy, không ai dám đoán như thế .

Lại cẩn thận xem con dấu trong tay, sao dám chất vấn nữa? Việc quản lý

con dấu riêng của Đại Ngụy cực nghiêm, nếu ai dám cả gan làm giả con

dấu, người có chức quan, thì bị tước chức, dân chúng bình thường thì bị

lưu vong cả đời.

“Trắc phi học thức cao thâm như thế, hạ quan kính phục”. Từ trước tới

nay Đại Ngụy đều tôn sùng, tôn trọng người có văn tài lỗi lạc.

“Đại nhân quá lời. Thϊếp chẳng qua là tiện tay viết mà thôi, sao có thể

sánh với các học sĩ kiến thức vững chắc, chỉ là chút quan điểm đơn giản, coi như là thϊếp mưu chút lợi nhỏ mà thôi”. Mộ Tịch Dao vẫn vô cùng

biết rõ tài năng của mình đến đâu. Đại Ngụy có hang ngàn hàng vạn học

sinh, nho sĩ, có vài lần được lọt vào ba tác phâm in đầu, chẳng qua là

nhờ vào ánh mắt rộng hơn so với người thường, quan điểm mới lạ, ngôn

ngữ sắc bén mà thôi.

“Vaò mỗi tháng khi “Hoằng văn tập” in sách mới, thi xã sẽ yêu cầu ba tác giả của ba bài đầu tiên của số trước giao bản thảo nữa, phát kim tiên . Bản thảo mới nhất của thϊếp cũng mới trình lên quản sự thi xã, kim tiên cũng có dấu. Lúc đệ trình, là giờ Thìn ngày mồng ba. Nếu đúng như đại nhân nói lúc nãy là thϊếp bị tặc nhân bắt giam hai ngày, vậy chuyện kim tiên, sao có thể làm được?”

Gửi bản thảo cho “Hoằng văn tập” cũng không phải là việc Mộ Tịch Dao

nhất thời vui đùa, mà có mưu đồ khác. Không ngờ lần này lại giúp đỡ nàng , dù là ngoài ý muốn nhưng thật đúng là kinh hỉ.

Quan Ngự sử sau khi nghe lời tự thuật của Mộ Tịch Dao thì đã tin hơn

nửa, vội sai người đến Thi xã kiểm chứng, còn chưa kịp cáo từ rời đi thì đã có câu trả lời từ Ngự y về vài món ăn không có lợi cho thai phụ,

chứng thực lời nói của Mộ Tịch Dao lúc trước.

Sự thật như thế nào, trong lòng tất cả mọi người đã có .

Người mật báo này tâm tư thật khó lường, nhưng hắn đã tính sai một bước

đó là hành động của Trắc phi hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, rất khó đánh

giá. Đây có lẽ chính là cái mà người ta thường nói “thanh giả tự thanh”, người lương thiện tự khắc được phù hộ.

Mộ Tịch Dao nhìn vẻ mặt hai người bọn họ , thì biết việc này đã lừa dối

xong. Nhưng mà lúc này lừa dối được không có nghĩa là tất cả mọi người

đều qua. Ví dụ như người phụ nữ làm nội ứng kia vẫn ở trong phủ. Đợi

những việc này qua đi , sau khi Tông Chính Lâm đón nàng về phủ, việc đầu tiên cần làm chính là loại bỏ tai họa này.

Hai ngày sau, Nguyên Thành đế nhận được tấu chương Ngự sử trình lên,

thấy trong đó có một đoạn về Mộc Ngư, trong mắt ông ta hiện lên chút

ngạc nhiên. Sau đó phe vào trong tấu chương để người dưới xử lý là đủ.

Chỉ ngắn ngủi trong hai ngay những lời đồn đãi trong kinh đã biến mất

không còn dấu vết, không người nào dám tiếp tục bịa đặt sinh sự. Về phần kẻ mật báo hiện đang ẩn sâu trong phủ Ngũ hoàng tử cũng chính là kẻ đầu sỏ của mọi chuyện , lúc này đang nhíu chặt lông mày , nghĩ mãi cũng

không rõ sơ hởở đâu mà lại để cho Mộ thị thoát được lần này.

Mọi người khi đọc bố cáo của quan phủ thì chỉ biết nhân chứng quan trọng của vụ án này là Mộc Ngư, người được coi là tân nhân trong văn đàn của

“Hoằng văn tập”. Còn việc vì sao Mộc Ngư lại nhúng tay vào vụ án này,

thân phận ra sao, không ai biết rõ .

Sau khi Nguyên Thành xem qua tấu chương, rất tán thưởng việc Mộ Tịch Dao chủ động đề nghị giấu diếm thân phận của Mộc Ngư.

Đây là Trắc phi mà ông ta đích thân chỉ định cho Lục Hoàng tử, thật sự

rất thông minh, lại còn biết tiến biết lui hợp lý. Không chỉ lo lắng

chu toàn cho bản thân mà ngay cả an nguy của lão Lục cũng không bỏ qua .

Ngoại trừ kém một cái danh hiệu Chính phi ra thì Mộ thị còn có thể gánh vác mọi chuyện hơn cả Hách Liên thị .

Mộ Tịch Dao sở dĩ không muốn để lộ thân phận quá sớm, là vì e ngại nàng

liên tục có liên quan đến những việc đại sự quan trọng đã là không ổn.

Nếu liên tiếp lộ mặt trước Nguyên Thành đế, nàng sợ đối phương cảnh

giác, như vậy lại thành không tốt.

Bây giờ cũng không cần phải quản lý bản thân quá chặt ,chỉ cần nắm được át chủ bài trong tay, nhân cơ hội để sử dụng vào thời điểm thích hợp mới là quan trọng. Huống hồ bản thân Tông Chính Lâm đã xây dựng được

nền móng ở văn đàn, nếu như danh tiếng tài nữ của nàng truyền ra ngoài

thì phủ hoàng tử sẽ quá mức chói sáng .

“Ba ngày sau, bản điện sẽ đi Thục Trung làm việc. Kiều kiều định lúc nào hồi phủ?” Tông Chính Lâm buông đũa, chờ hạ nhân hầu hạ mình súc miệng

xong mới hỏi ý Mộ Tịch Dao.

Thực ra thì, Mộ Tịch Dao thật sự không muốn chuyển về . Nhưng đáng tiếc

việc này đã định, tuy là có lý do dưỡng thai nhưng cũng không thể để

nàng ở lại Mộ phủ quá lâu. Huống chi Tông Chính Lâm không ở Thịnh Kinh,

nữ quyến tuyệt đối không thể ở một mình bên ngoài.

“Vậy ngày kia hồi phủ, điện hạ để thϊếp thu xếp một chút đã”. Đồ đạc của Bánh bao nhỏ có thể xếp được một xe, nếu không mất hơn nửa ngày dọn

dẹp thì chắc chắn là không đi nổi .

Vu thị nghe Mộ Tịch Dao vội vàng hồi phủ, đang thu thập hành trang, mang người tới giúp đỡ, thuận tiện cũng muốn khuyên bảo nàng một chút.

Đứa con gái này của bà tính tình rất tốt, ngày thường cực kỳ nhu thuận.

Chỉ có một tật xấu duy nhất là thái độ đối với điện hạ không có tôn ti

trên dười , ỷ vào việc được điện hạ trân trọng mà mất đi sự cẩn thận.

Mộ Tịch Dao ôm Vu thị làm nũng, trong lòng nàng đương nhiên hiểu được

những cư xử của mình đối với Tông Chính Lâm đều là toàn toàn lực ứng

phó, không được phép buông lỏng . Mộ Tịch Dao dựa đầu vào bả vai Vu thị một hồi lâu. Dù Tông Chính Lâm có sủng nàng đến đâu thì cũng không bằng sự bảo vệ không hề toan tính, không cầu trả ơn của người nhà thân . Sự

sủng ái của hắn là phải trả lại bằng cái giá cực kỳ đắt đỏ, nếu nắm

không tốt, không cẩn thận một chút chính là trí mạng.

Mấy ngày nay Liên Mẫn Mẫn bị cấm ở hậu viện theo lệnh của điện hạ, các

nữ nhân còn lại ai cũng bị cấm túc, không có thỉnh an, nói chuyện nhà,

cảm giác có chút không quen lắm.

“Chủ tử, lão gia mấy ngày trước gọi ngài trở về, việc này phải làm sao

”. Phùng ma ma lo lắng. Mỗi lần lão gia chủ động gọi người nói chuyện,

đều là muốn dạy dỗ. Chủ tử hiện tại vốn đã không được như ý, nếu lại

răn dạy thì làm sao có thể tĩnh tâm sống tốt được?

“Còn thế nào nữa? Cha tất nhiên muốn thuyết giáo ta, làm con gái còn dám không nghe?”

Hách Liên đại nhân đặc biệt kêu nàng trở về, nhất định là có chuyện quan trọng cần giao phó. Nếu không phải là vì việc đưa Hách Liên Uy Nhi vào

phủ, thì sẽ là chuyện cực kỳ quan trọng với gia tộc. Đáng tiếc chuyện

phản đảng xảy ra quá bất ngờ, khiến nàng ở lại chỗ này, ngay cả Thiền

Như Uyển cũng không thể bước ra nửa bước.

“Mấy ngày nay những nữ nhân kia có ai làm việc lạ thường không ?”. Thân

là Chính phi, chuyện điện hạ bị thích khách, sau khi nghe hạ nhân tìm

hiểu tin tức báo về, Tiền viện đều có mật thám nghiêm khắc giám sát hậu

viện . Dám cấu kết ngoại nhân ám sát Tông Chính Lâm, điều này cũng chính là cướp đường sống của Hách Liên Mẫn Mẫn nàng mà. Kẻ này dù thế nào đi

chăng nữa cũng không thể bỏ qua .

Đây là lần đầu tiên Hách Liên Mẫn Mẫn có cùng ý nghĩ với Mộ Tịch Dao,

đều muốn xử trí người kia, phải trừ bỏ cái tai họa ngầm này. Nhưng mà

trong lòng nàng cũng còn chút tiếc nuối, Nguyên Thành đế đã ban ý chỉ,

tin Mộ thị bị cướp đi là sai sự thật . Nếu không thì hoàng gia tuyệt đối sẽ không buông tha.

Tên Mộc Ngư kia, thật là đáng hận! Nếu không phải hắn quấy rối thì Mộ

Tịch Dao đã sớm bị hoàng tộc xóa tên. Tình cảnh trong phủ sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn.

Hách Liên Mẫn Mẫn vuốt bụng, trong mắt tràn đầy thất vọng. Đã được ân ái vài lần cùng điện hạ , vì sao vẫn không có chút động tĩnh gì? Xem ra

lại phải cố gắng. Mỗi tháng thị tẩm hai lần, tuy là kém Mộ Tịch Dao,

nhưng ít nhất thì vẫn tốt hơn những nữ nhân khác còn tốt hơn nhiều. Hơn

nữa biết đâu có hôm nào đó điện hạ hứng lên, có thể đến Thiền Như Uyển

thêm vài lần.

Tô Lận Nhu vốn bị cấm túc, liền mong ngóng sau khi ra cung lập phủ có

thể được khôi phục . Không ngờ điện hạ lại hạ lệnh cấm, làm nàng khóc

lớn một hồi. Trắc phi nhà khác chẳng phải là dù ít hay nhiều cũng sẽ

được ân sủng vinh hoa hay sao? Sao đến lượt nàng, lần nào cũng thất bại. Không chỉ bị giam cầm, việc không liên quan đến mình nàng cũng bị dính

vào, điện hạ là tức giận nàng hay sao chứ?

Tô Lận Nhu không nhanh nhẹn bằng Hách Liên Mẫn Mẫn, tai mắt trong phủ

còn chưa kịp an bày đã bị giam cầm, không kiếm được chỗ tốt . Vì thế

đương nhiên cũng không thể nghe ngóng được tin tức, nên không thể đoán

được nguyên do hậu viện bị cấm túc là vìa sao .

Chỉ biết điện hạ gặp chuyện, chuyện lớn như vậy, cũng không để nàng đến

hầu hạ, chỉ việc này thôi cũng đủ làm nàng ta suy nghĩ miên man .

Kiếp trước khi Vạn Tĩnh Văn vào cung thì Tông Chính Lâm đã đăng cơ. Nên

nàng ta cũng quá quen thuộc với những lão nhân trong phủ . Nhưng thị nhớ rõ lời đồn sau khi Kiến An đế được phong vương từng xử lý một nữ nhân,

thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, huyết tinh vô cùng, hình như là vì có liên

quan đến phản đảng.

Lẽ nào chuyện này xảy ra sớm hơn ? Nếu là như thế, có phải là vì nữ nhân kia quấy phá hòng mưu nghịch?

So sánh hậu viện Tông Chính Lâm hiện giờ với Tần vương phủ của kiếp

trước, có nhiều hơn hai người. Có nghĩa là, mật thám bị Tông Chính Lâm

xử tử, đương nhiên là một trong số hai người đó?

Cẩn thận suy nghĩ , Vạn Tĩnh Văn vội vã tính toán trong lòng. Nếu trực

tiếp hãm hại Mộ Tịch Dao là rất khó. Vậy tại sao lại không đi đường

khác, thử thân cận trước, sau đó tìm kiếm sơ hở, nhẫn nhịn mưu tính từng bước một .