Đêm ngoài trời gió rất lạnh, Nguyệt Hoa Tuyết lại khoác thêm tấm áo lông ngồi trên bậc thềm. Trăng sáng, mờ mịch, những tầng mây đen trôi lửng lờ, gió khẽ rít qua từng kẻ lá, kéo những âm thanh của hoa cỏ ban đêm phát ra một âm thanh nghe rợn người, trên bãi cỏ màu xanh khi sáng đã toàn một màu đen.
Đưa mắt nhìn hướng vô định, một không gian tối xẫm trước mắt, nàng trở về sau hội thi thơ Giác Trưu, trời cũng đã về nữa đêm, đối với thân phận tiểu thư bây giờ của nàng là điều không thích hợp, vì thế về đến nhà lại bị Nguyệt Dương Phù phàn nàng, liếc sang đại sảnh bên trái lại thấy ý cười âm thầm của Nguyệt Song Song, hình như nàng muốn nổi điên. Khi “bài giảng” muôn thuở kia kết thút nàng lại không muốn về phòng mà đi vào hoa viên phủ, đặt mông ngồi trên thềm gần đó, người tựa vào thân cột, hít thở không khí lạnh lẽo ban đêm cũng có thể mơ màng nhớ tới một điều gì đó. Một điều gì đó trong dĩ vãng mà không thể trở lại……………
Nhắm mắt, nghe âm thanh như u như uất, như gần như xa ở một ngày đêm ở đại lục này, đã bao lâu rồi nàng sông với cuộc sống tiểu thư quên đi mình chính là sát thủ, đã bao lâu rồi nàng vẫn thể quên cái vị tanh tưới nhưng……….rất ngọt của máu người?... ...... ....
Cái lạnh ban đêm thật lạnh, lạnh như cái lạnh ngày hôm đó khi gặp Khải, khi tuyết rơi đầy đất, tạo thành cái mảng lớp trên đường dày đặt, cái lạnh đó rất lạnh, lạnh như con dao nàng đang cầm trên tay lúc đó đã thấm đẫm máu, lếch thân từ cái hố nghĩa địa trở về đường lớn………………
Lúc đó nàng đã không biết có một bóng người sau thân cây nhìn thấy rõ mọi hành động của nàng, hắn ta chỉ im lặng theo sau nàng…………….một tuần sau, trong hội lại vang lên thông tin có một thành viên mới tham gia còn nghe đâu rất được cha nàng_người đứng đầu thế giới ngầm tin tưởng. Chính nàng biết được sự tin tưởng của cha nàng thật sự rất khó, nhưng nếu là hắn thì nàng thấy hiếu kì, rồi một cuộc chiến lại diễn ra ở một khu nghĩa địa nào đó nơi đó nàng thật không rõ, hắn không đánh nàng chỉ né, sau đó hắn lại kè kè theo nàng gọi nàng là lão đại…………………….
_nghĩ đến đó thật sự cho nàng cảm giác ấm áp ở đâu đó trong một ngóc ngách nào đó tại nơi l*иg ngực, đó là lần đầu tiên nàng gặp được Gia Khải, cũng chính vì đó mà mọi chuyện đã bắt đầu……………………
Xào xạc xào xạc, lá khô bị gió kéo đi lay nhẹ chà lên mặt đất gây tiếng động làm nàng giật mình “tỉnh mộng”_ “hazi………xem kìa lại nghĩ nữa rồi…….thật nực cười……..”_lắc nhẹ đầu rồi quay lưng đứng dậy hướng về phía phòng mà rời đi, nàng nên tắm rữa sau đó đi nghỉ sớm thôi, ngày mai không biết có cái gì lại đến với nàng.
Sáng một buổi sáng tinh mơ, nắng lên rất ấm, chỉ mới đầu đông mặt trời cũng không lặn mất dạng, Tuyết nằm trên giường cuộn tròn chăn, ôm giấc mộng ngàn vàng của mình mà khoé miệng nước bọt rơi ra cũng chẳn thèm quan tâm
( Chạng Vạng: hazi……….mất hết hình tượng muội xây dựng cho tỷ bấy lâu TT~TT).
Thường ngày nàng sẽ bị CỬu Nha kéo chăn hất tung nàng dậy, không thì vang xin khóc lóc làm cho nước mắt nước mũi trào hết lên mặt nàng đến khi nàng chịu dậy mới thôi, hôm nay Tuyết muốn ngủ tới trưa, không muốn bất kì ai làm phiền, nên cố gắng riết chặt mềm ấm, cuốn nó thành một con sâu to tướng nằm trên giường
(Chạng Vạng: trời ơi là trời! Còn ra thứ gì nữa!!! TT~TT stop stop tỷ mà làm nữa muội cho nam chính chết luôn……….nhớ bút mực vô tình………./ NHT: được được, cấm dùng……./ Chạng Vạng: ^.^ vậy mới ngon ^.^)
--- ------ ---------Đại sảnh---- ------ ---
_cha gọi con_Nguyệt Hoa Tuyết đứng giữa sảnh cúi người hành lễ, lão già rảnh rỗi nói nhanh ta còn việc phải làm không muốn ở đây nghe ông giảng đạo
_Tuyết nhi ngồi đi!_Dương Phù nhìn con gái lại có một cảm giác xa cách, thử hỏi người vợ quá cố của ông có hay không buồn?
NGẩn đầu nhìn cha nàng, rồi quay về vị trí ngồi xuống, nhìn trong đại sảnh có ai cũng có, không thiếu một người, chính giữa lại là mấy cái hòm to to kết vải đỏ, nè cầu hôn ai nhỉ? chẳng quan tâm, tốt nhất không nên có bất cứ chuyện gì khó dễ cho nàng, sau lại ngồi thản nhiên uống trà. NHìn hành động lạnh nhạt của thất muội Nguyệt Phong lại cười khẽ, còn Nguyệt Tịch-
Ngâm lại che miệng bàn tán gì đó. Bên đối diện lại là những bộ mặt đang chờ mong xem kịch vui sắp tới, nhưng gì chứ, cái gì mà nhìn nàng hoài vậy? Ngay sau đó nàng biết rõ…………….
_mọi người đã có mặt đủ mời Sở công tử_một nô tài đứng sau bức màn nói khẽ đưa tay mời về phía đại sảnh
SỞ Dương Thiếu từ bức màng bước ra vẫn tóc đen vẫn trang phục màu trắng nhưng tóc đã được búi gọn, từng bước từ của vào đại sảnh ra tay cúi người khuôn phép chào: “Sở Dương Thiếu gặp qua phủ thừa tướng, mọi người khoẻ”
_SỞ công tử không cần khách sáo mời ngồi_Dương Phù nhìn qua nàng rồi sai gia nhân đem ghế cho hắn_hôm nay không biết Sở công tử đem sính lễ đến nhà ta làm gì a?_nhìn các rương gỗ to giữa sảnh, lão không bảo hắn đem tới nhà nha
~_thừa tướng, sính lễ đến tất nhiên là hỏi cưới_Dương Thiếu đứng dậy cúi người với vẻ thản nhiên cười nói
Ngồi nhìn hắn nhâm nhi tách trà, lắt lắt mặt nước sóng sánh bên trong, thì ra chuyện này, đám trẻ ở đại lục này cũng lớn nhanh thật a~ mới 13 14 tuổi đòi đi cưới con gái nhà người, hazi………cưới xong các ngươi cạp đất ăn a…….nếu như nhà ngươi không giàu xem như ngươi có chơi bời như thế không? Hazi……….mà không liên quan, mau kết thúc đi ta tìm đường trốn đi chơi nữa……..
_à………….vậy không biết Sở công tử yêu thích nữ nhi nào nhà ta, thật sự bọn chúng đều không đến tuổi cập kê……..ta…….._Duong Phù tỏ giọng áy náy, nhìn ba nghịch tử của ông xem đã bày ra trò gì, hình như có cảm giác không tốt, Nguyêt Phong cùng Ngâm-Tịch bọn hắn đang chơi trò gì a, lão già rồi không quản nổi đâu
_tuổi cập kê tại hạ có thể chờ, Tiểu thư tại hạ ái mộ từ lâu là Nguyệt Hoa Tuyết tiểu thư………….