Chương 18: Tha Thứ

Tống Tương cầm lên tay món đồ rơi ra từ tay hắn, trên đầu ngón tay chạm vào thấy lạnh lạnh. Dưới ánh trăng mờ nhạt, nàng giơ lên nhìn thì nhận ra đó là chiếc trâm cài tóc bằng ngọc bích, trong suốt như pha lê, đặc biệt dưới ánh sáng dịu dịu càng toát lên vẻ đẹp dịu dàng của chiếc trâm ngọc.

Trên đuôi trâm có chạm khắc mấy bông hoa nhỏ tinh sảo, đẹp không kém những bông hoa dại ngày ấy hắn cài lên đầu cho nàng.

Rồi tất cả những điều tốt đẹp đã hiện về trong dòng suy nghĩ của nàng. Lúc này khoé mắt của nàng ướt dần, giọt nước mắt đua nhau lăn dài trên mặt nàng. Nhìn nam nhân đang nằm ngủ say dưới trăng kia, nàng nhẹ nhàng đưa tay ra định chạm vào chán hắn nhưng rồi lại rút tay lại. Nàng nhanh chóng tĩnh tâm trở lại. Trong rừng rậm ban đêm là thế giới của những kẻ săn mồi, bọn họ ở đây càng lâu càng gặp nhiều nguy hiểm. Vì vậy nên phải nhanh chóng đưa hắn trở về.

Thu hồi lại suy nghĩ, Tống Tương nâng cổ tay hắn lên kiểm tra mạch đập thấy không có gì khác thường thì thở phào nhẹ nhõm. Đặt chiếc trâm cài vào không gian, nàng đỡ nam nhân kia dậy rồi quay về nhà. Sở Tiêu thân thể yếu ớt vô lực dựa vào người nàng, cằm hắn đặt lêи đỉиɦ đầu lên nàng. Sở Tiêu cảm nhận cơ thể đang di chuyển thì hắn cảnh giác tỉnh dậy. Nhận ra được hơi thở quen thuộc là của nàng ấy, hắn khàn giọng hỏi:

"Sao nàng lại đến đây?"

Tống Tương quay đầu lại giận dữ trừng hắn một cái rồi mắng:

"Ai bảo ngươi chạy lung tung?"

Nghe thấy nàng khiển trách, hắn chỉ cười trừ, hơi thở ấm nóng của hắn phả vào gáy nàng khiến sau gáy nàng nhột nhột. Nàng cố tình bẹo vào eo hắn rồi lạnh lùng đe dọa:

"Nếu ngươi còn tiếp tục lộn xộn, ta sẽ vứt ngươi lại ở rừng già này, để ngươi làm mồi cho sói."

Sở Tiêu yếu ớt giơ hai tay lên đầu hàng nàng. Đột nhiên hắn nhớ ra điều gì đó thì thầm vào tai nàng:

"Tương nhi, nàng có nhìn thấy chiếc trâm cài tóc đó chưa?"

"Không có!"

Tống Tương bực bội trả lời. Sở Tiêu lại giống như một hài tử bị mất đi đồ vật yêu thích, hắn bực bội cúi đầu, cằm hắn chạm lên đầu Tống Tương khiến nàng không ngóc đầu lên được.

"Ngươi.. quá nặng!"

Tống Tương bị sức nặng của hắn đè lên người nặng đến mức không thể nhúc nhích được, cũng không biết có phải hắn cố ý làm như vậy không nữa? Nam nhân trên lưng dường như không có nghe được lời nàng nói, hô hấp cũng trở lên đều đều rồi chìm vào giấc ngủ. Hắn vừa ngủ vườn lải nhải như nói chuyện một mình. Nàng có lúc còn nghe được hắn gọi nàng là Tương Nhi giống như Lý thị đã gọi, hắn lải nhải nhiều lần một câu phải một lúc lâu sau nàng cũng nghe được vài câu:



"Tương Nhi, vài ngày nữa là đến lễ hội hoa đào, ta đã làm cho nàng một chiếc trâm cài đầu.. Đáng tiếc ta không còn có cơ hội đưa nó cho nàng nữa rồi."

"Nàng thật đẹp, nếu cài chiếc châm này."

Đương nhiên Tống Tương sẽ không nghe được hết vế sau. Ban đầu nàng rất không kiên nhẫn nhìn hắn ngủ thϊếp đi lại còn nói mơ nữa. Đến lúc nàng lắng nghe, thì xung quanh tứ phía chỉ còn tiếng côn trùng kêu, khóe miệng nàng khẽ gợi lên một đường cong.

Một đường quay về suôn sẻ, ít nhất là không gặp phải sói. Tuy nhiên nếu có gặp phải sói thì nàng cũng vui lòng lột da chúng đem xuống trấn đổi lấy ngân lượng.

Đi bộ thật lâu, cho đến khi mặt trăng ngả hẳn về phía tây thì hai người cũng về đến nhà. Ném Sở Tiêu lên giường, Tống Tương cũng mệt nhoài cả người không còn cả sức lực mà đứng lên nữa. Nàng liền gối đầu lên cánh tay hắn ngủ thϊếp đi đến tận bình minh.

Khi Lý thức dậy không thấy nữ nhi đâu, bà tìm quanh phát hiện ra nữ nhi đang nằm cạnh Sở Tiêu an tĩnh ngủ. Nhìn thấy nữ nhi đang ngủ say bà mỉm cười an lòng. Đứa trẻ Tương nhi này ngay cả khi ngủ cũng luôn đặt mình trong tư thế cảnh giác căng thẳng. Cũng chỉ khi ở cạnh Sở Tiêu mới thoải mái buông lỏng cảnh giác như vậy, chính vì vậy Lý thị đã lặng lẽ đóng cửa lại và bước ra ngoài.

Mãi đến khi những tia nắng rọi qua cửa sổ chiếu lên mặt, Tống Tương mới chịu tỉnh lại. Lúc này Sở Tiêu cũng đã tỉnh lại nhưng giữ nguyên tư thế không có thức dậy ngay. Hắn nằm nghiêng sang một bên thích thú nhìn đôi mi cong vυ"t của nàng. Khi mở mắt ra nàng thấy Sở Tiêu đang chăm chú nhìn nàng thì khuôn mặt tự nhiên ửng đỏ hẳn lên, nàng lúng túng bật dậy vọt ra khỏi giường:

"Ngươi đã tỉnh!"

Nàng quay đi chỉnh lại vạt áo. Nhớ lại chuyện hôm qua nàng bối rối giải thích:

"Ta không có cố ý nằm trên giường của ngươi. Cũng tại ngươi quá nặng. Tối hôm qua là ta đã cõng ngươi xuống núi, thật sự là tốn không ít sức lực!"

Nàng vừa dứt lời đã nghe được tiếng cười khúc khích. Chợt nhớ ra điều gì đó Tống Tương lạnh mặt bước đến chỗ hắn:

"Mau cởi y phục xuống, để ta nhìn miệng vết thương."

Hôm qua hắn tự mình đi bộ đoạn đường xa không biết có ảnh hưởng đến miệng vết thương hay không? Mặc dù trông hắn bình thường nhưng kiểm tra kỹ lại sẽ an toàn hơn. Sở Tiêu nghe Tống Tương bảo cởi y phục ra, vành tai hắn theo bản năng đỏ lên. Tống Tương bắt gặp vành tai hắn đỏ lừ liền tủm tỉm cười.

Thuốc hôm qua cho Sở Tiêu dùng rất tốt, miệng vết thương của hắn không có bị nặng thêm. Tống Hoa vừa thức dậy cũng chạy tới, nhìn thấy đại ca ca đang bình an ở nhà thì cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Đại ca ca, đệ còn tưởng bị sói ăn thịt rồi. Sau này huynh không được tự làm theo ý mình đi lung tung nữa!"

Nghe xong điều này cả Tống Tương và Sở Tiêu đều giật mình, hai người âm thầm nhìn nhau nhưng không ai nói một câu gì. Tống Hoa cảm thấy có điều gì kỳ quái, bàn tay nhỏ bé đầu hết nhìn Sở Tiêu rồi lại nhìn Tống Tương. Thấy Tống Tương không lên tiếng, Tống Hoa lớn tiếng hỏi:



"Tỷ, tỷ sẽ không buổi đại ca ca đi nữa phải không?"

Tống Tương búng trán cậu bé rồi mỉm cười nói:

"Đệ nói nhảm gì vậy? Nếu hắn còn nói dối nữa ta vẫn đuổi hắn ra khỏi cửa."

Sở Tiêu đứng bên cạnh nhìn thấy tỷ đệ hai người hòa thuận thân thiết với nhau, hắn nhớ lại những điều nàng từng nói với hắn rồi cũng cười theo. Mấy người nhà họ Tống lại trở lại vui vẻ như trước đây. Ăn sáng xong, ngoài trời hôm nay không quá nắng nóng, Tống Tương lại tiếp tục ra đồng làm việc.

Vừa bước ra khỏi cửa lại gặp ngay được bà mối họ Trương. Quả thực Tống gia thôn này thật nhỏ hẹp, Tống Tương nhớ tới những lời bà mối họ Trương thả ra mấy hôm trước bèn giơ cái cuốc ra chặn đường bà ta. Bà ta vừa làm mối xong cho một gia đình và được nhận một khoản tiền nhỏ, bà ta đang vui vẻ bước về nhà.

Nhìn thấy cái cuốc đột nhiên xuất hiện trước mặt, bà ta hoảng hốt giật mình rồi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tống Tương đang chặn đường. Nhớ lại những điều không tốt mà bà đã làm trước đó, bà ta liền than thầm trong lòng. Tuy nhiên sau nhiều năm làm công việc mai mối bà ta cũng rèn được một chút bản lĩnh, bà ta liền nặn ra một nụ cười, coi như chưa từng xảy ra việc gì thận trọng hỏi:

"Tống cô nương, cô nhìn Dạ lang con trai trưởng nhà thôn trưởng có vừa ý không?"

Nghe xong Tống Tương cong môi cười, nụ cười ngọt nào vô hại này lại khiến lưng bà mối họ Trương đổ mồ hôi lạnh, nét tươi cười trên mặt bà ta ngưng lại, hàm răng run run đập vào nhau:

"Tống cô nương, nếu mối hôn sự này không thành thì cũng đừng nên trở mặt chứ?"

Nghĩ đến bản lĩnh củaTống Tương gần đây, bà ta cũng không nghĩ nhiều nữa hai chân mềm nhũn quỳ xuống cầu xin sự tha thứ. Nhìn thấy bà ta bé gan như vậy, thì Tống Tương cũng không còn hứng thú nữa. Nàng lạnh lùng nói:

"Bà mối Trương, từ giờ trở đi, bà đừng bao giờ đặt chân đến nhà của chúng ta nữa."

Bà mối họ Trương, ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt lạnh của nàng. Nhìn Tiểu cô nương ngày một lớn lên lại càng xinh đẹp khả ái. Rồi thất thần nói:

"A! Là ý gì?"

Thấy bà ta cố tình không hiểu lời mình nói, Tống Tương dùng cuốc xuống đất, mặt đất bung lên từng mảng đất nhỏ:

"Bà mối Trương, lần trước ngươi đến nhà của ta làm cái gì chả nhẽ người không còn nhớ nữa."