Chương 3: Đã xuyên qua rồi? (3)

"Tiểu thư, người thật tốt." Thu Trúc chu miệng nhỏ, tiểu thư đối với nàng thật sự rất tốt, những gì Diệp Tương Tư nói ngày hôm nay nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.

"Có ta ở đây, xem ai còn dám bắt nạt ngươi."

"Ngươi nói ta là chủ tử của ngươi, ngươi là nha hoàn thân cận của ta, chủ tử dĩ nhiên là sẽ che chở cho nha hoàn của mình rồi." Diệp Tương Tư rất có nghĩa khí, với cô không chủ tớ gì cả, nếu như Thu Trúc đối xử tốt với cô thì hiển nhiên cô cũng sẽ đối xử tốt với Thu Trúc.

"Đúng rồi Thu Trúc, tam tiểu như nhà các ngươi...Chính là ta, địa vị lúc trước của ta ở Diệp phủ như thế nào hoặc có thể nói lúc trước ta ra sao?"

"?" Thu Trúc bị hỏi như vậy đầu óc nhất thời mơ hồ.

"Ta vì bị té đập đầu nên có một số chuyện không nhớ." Diệp Tương Tư nói, muốn sống được ở một nơi toàn là tranh đấu thì nhất định phải hiểu rõ tình hình nơi đây.

"Trước kia tiểu thư cửa lớn không ra cổng trong không bước, ở bên trong Diệp phủ, tiểu thư là...lời nói không có trọng lượng nào cả, đại tiểu thư và tứ tiểu thư đi khắp nơi đây khó dễ cho tiểu thư, còn nhị tiểu thư cũng là con thứ nên luôn tránh thị phi khắp nơi, thế nhưng so với đại tiểu thư và tứ tiểu thư thì nhị tiểu thư cũng xem như là đối xử rất tốt với tiểu thư."

"Tiểu thư người vẫn luôn ở biệt viện, thỉnh thoảng cũng sẽ bị lão gia phạt ở phòng củi, nhưng tính tình của tiểu thư thùy mị nết na, còn bây giờ thì rất khác so với lúc trước." Thu Trúc đem những thứ mình biết nói ra tất cả, nàng cũng rất là tò mò, vì sao sau khi tỉnh dậy thì tam tiểu thư như biến thành một người khác, khác xa so với trước đây, còn lúc nói chuyện thì nói một số câu nàng nghe không hiểu gì cả.

"Thảm như vậy ư!" Diệp Tương Tư vuốt cằm, không ngờ tam tiểu thư Diệp gia này thật thảm, rõ ràng nhà giàu sung túc nhưng lại có cuộc sống giống như người hầu vậy.

"Tiểu thư, người thật là lạ!" Thu Trúc nhìn Diệp Tương Tư, chẳng lẽ tiểu thư của nàng bị trúng tà sao? Sao lại trở nên kì lạ như vậy?

"Thu Trúc, có phải ta nói gì ngươi cũng nghe đúng không?" Diệp Tương Tư muốn làm một việc lớn nhưng phải có người giúp đỡ cô thì mới được.

"Đương nhiên, chuyện của tiểu thư chính là chuyện của Thu Trúc." Thu Trúc thành thật nói.

"Được, vậy bây giờ ngươi giúp ta tập trung tất cả sự chú ý trên dưới của Diệp phủ để ta có thể trốn thoát, ta có ra ngoài được hay không, tất cả là nhờ vào ngươi!" Diệp Tương Tư vỗ vỗ vai của Thu Trúc, cô tin tưởng nàng nhất định sẽ làm được.

"Cái gì? Tiểu thư tuyệt đối không thể, nếu người rời khỏi Diệp phủ thì lão gia chắc chắn sẽ giáng tội xuống, nửa tháng sau chính là ngày đại hôn của tiểu thư và Bắc Thần Vương, nếu như tiểu thư mất tích sẽ chọc giận Hoàng Thượng." Thu Trúc nghe Diệp Tương Tư muốn rời đi thì nhanh chóng quỳ xuống cầu xin tiểu thư đừng làm ra việc kháng chỉ.

Lúc tứ hôn Hoàng Thượng đã nói, trước lúc thành thân thì mong Diệp phủ chăm sóc tốt cho Vương Phi tương lai.

"Trời ơi, ngươi nhỏ giọng một chút, cuối cùng thì ngươi cũng không phải là người của ta."

"Thu Trúc dĩ nhiên là người của tiểu thư rồi, chỉ là tiểu thư, chúng ta thực sự không thể làm như vậy..."

Thu Trúc còn chưa nói hết thì đã bị Diệp Tương Tư chặn lại.

"Ngươi có giúp ta không, nếu không giúp thì ta tự mình rời đi."

"Được rồi, giúp." Thu Trúc là nha hoàn, không có cách nào chống lại lệnh của chủ nhân mình, huống chi Diệp Tương Tư cũng đối xử tốt với Thu Trúc.

"Ban đêm là thời điểm yên tĩnh, ta sẽ rời đi."

"Vâng, tiểu thư." Thu Trúc nói.

"Còn nữa, sau này đừng gọi tiểu thư tiểu thư, ở thế giới của ta gọi tiểu thư là ý chửi xéo nên ngươi hãy gọi ta là cô nương đi!" Cứ kêu tiểu thư tiểu thư, Diệp Tương Tư nghe xong cũng cảm thấy kỳ lạ.

"Vâng, tiểu thư... Cô nương...Tam cô nương...Được không?" Thu Trúc nói.

"Được, cứ gọi là tam cô nương đi."

Nếu nơi mà Diệp Tương Tư xuyên qua không có trên bản đồ, nước này cũng không tồn tại trong lịch sử, vậy chỉ có thể nghĩ cách trở về, hơn nữa cô cũng không muốn bị giam ở Diệp phủ, tối này trốn đi vừa ngắm cảnh thời cổ đại vừa sẵn tiện tìm cách xuyên trở về luôn.

Thu Trúc hỏi: "Người đi rồi còn trở về không?"

"Không biết...Có lẽ sẽ trở về..." Hoặc là sẽ không bao giờ trở về...

"Cô nương... Thu Trúc đi cùng người." Lúc trước nàng bán thân tam cô nương đã mua nàng về, nàng đã hầu hạ tam cô nương nhiều năm như vậy, dù tam cô nương đi đâu nàng cũng sẽ đi theo.

"Thu Trúc, ngươi không thể đi cùng ta được." Diệp Tương Tư cũng không biết giải thích với Thu Trúc như thế nào, cô căn bản không phải là người của thế giới này.

"Cô nương ghét bỏ Thu Trúc sao?"

"Nói cái gì đó, ta đương nhiên là không ghét bỏ ngươi nhưng ta phải trở về thế giới của mình, vì thế ngươi không thể đi theo, nếu như ta đi rồi, ngươi không muốn ở lại Diệp Phủ vậy thì ta sẽ tìm cho ngươi một tướng công tốt rồi gả ngươi, như vậy ta cũng yên tâm." Lần này trốn đi, kết quả ra sao, có thể tìm được cách quay trở về hay không Diệp Tương Tư cũng không biết.

"Cô nương, Thu Trúc không thể gả..." Nàng là nô ɭệ, chủ nhân chưa lấy chồng thì làm sao nàng có thể lấy chồng, với lại nàng vẫn còn muốn đi theo Diệp Tương Tư!

"Cô nương...Người cứ nói phải trở về thế giới của mình, đây là có ý gì vậy..."

Thu Trúc không hiểu, tại sao sau khi tam cô nương tỉnh lại thì trở nên rất kỳ lạ.

"Ta cũng không biết giải thích sao với ngươi." Diệp Tương Tư cũng không biết nói với Thu Trúc như thế nào về việc cô xuyên không tới đây hoặc là nói xong Thu Trúc cũng không hiểu.

"Thu Trúc mặc kệ, cô nương đi đâu thì Thu Trúc đi đó." Thu Trúc bĩu môi, nàng nhất định sẽ đi theo tam cô nương.

"Được rồi được rồi, tùy ngươi vậy!" Diệp Tương Tư vỗ trán, không biết đêm nay cô trốn đi có tìm được cách quay trở về hay không nữa.

"Cô nương, muội biết biệt viện này rất gần núi, chỉ cần leo tường qua là được rồi." Bình thường biệt viện sẽ không có người đến, từ khi Diệp Tương Tư đến Diệp phủ thì vẫn luôn ở biệt viện này.

"Chờ đến khi trời tối, chúng ta sẽ rời đi."

"Được."

Tuy nói là rời đi nhưng Diệp Tương Tư cũng không biết là sẽ đi đâu.

................

Chập tối, sau khi tất cả mọi người đi ngủ, Diệp Tương Tư cùng Thu Trúc chuẩn bị leo tường rời khỏi.

"Cô nương, chính là chỗ này." Thu Trúc đứng bên cạnh bức tường, chỉ cần trèo qua tường là có thể đến sau núi, từ núi đến kinh thành chỉ tốn một nén nhang.

"Tường này...Thật sự rất cao..." Diệp Tương tư đổ mồ hôi, tường này cao như thế làm sao cô trèo qua được.

"Cô nương, muội đã chuẩn bị một cái thang." Ở góc biệt viện có rất nhiều đồ vật bỏ đi, trong đó có một cái thang cũ.

"Quá tốt rồi, biết ta sắp đi nên chuẩn bị thang, Thu Trúc, làm rất tốt!" Diệp Tương Tư khen Thu Trúc.

Thu Trúc đỡ lấy cái thang, Diệp Tương Tư cận thận từng li từng tí bước lên, bởi vì cái thang đã nhiều năm rồi, có chút cũ nát vì thế nó không được vững chắc cho lắm.

"Cô nương, cận thận một chút." Thu Trúc dùng sức đỡ cái thang, chỉ sợ cái thang bị vấn đề gì đó, tam cô nương sẽ bị té.

"Thu Trúc, ngươi cũng lên đây đi!" Diệp Tương Tư cầm cái đầu thang phía trên, thấy Thu Trúc leo đến, dơ tay ra nắm lấy tay Thu Trúc, cả hai người đều ở trên đầu tường.

Diệp Tương Tư chuẩn bị nhảy xuống, dù sao cũng không té chết, có thể trốn đi là được rồi "Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta sẽ nhảy xuống đó."

"Hai người các ngươi muốn đi đâu?"

Diệp Tương Tư nghe thấy tiếng nói, cả người cứng đơ, không phải nói biệt viện sẽ không có người tới sao? Sao mà bị phát hiện nhanh như vậy.

"Lão...Lão gia...." Thu Trúc quay đầu lại, lúng túng nói một câu lão gia.

"Các người muốn đi đâu? Còn không mau xuống đây, nửa đêm leo tường còn ra thể thống gì." Mặt Diệp lão gia nghiêm túc, trong giọng nói còn mang theo vào phần ghét bỏ.

"Bọn con đang ngắm trăng, người xem, đêm nay trăng thật tròn." Diệp Tương Tư lúng túng chỉ chỉ lên bầu trời, lại lúng túng liếc nhìn Diệp lão gia.

Diệp lão gia ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một chút, bịa đặt, làm gì có cái mặt trăng nào, hôm nay trời âm u!

Diệp Cảnh Minh (Diệp lão gia) nhìn Diệp Tương Tư với vẻ mặt nghiêm túc, thì ra nha đầu này muốn chạy trốn.

"Thu Trúc, còn không mau đỡ tiểu thư xuống." Diệp Cảnh minh nói.

"Vâng, cô nương, chúng ta đi xuống đi." Thu Trúc nói nhỏ bên tai Diệp Tương Tư.

Diệp Tương Tư thở dài, nhân lúc Thu Trúc không chú ý đẩy Thu Trúc xuống sân, còn cô thì nhảy ra ngoài chạy.

"Diệp Tương Tư, cái đồ nghịch nữ này!" Diệp Cảnh Minh thấy Diệp Tương Tư chạy thì hét lên.

Muốn nhốt Diệp Tương Tư cô? Những người cổ đại này còn non lắm, chỉ cần cô muốn chạy thì sẽ có cách.

"Lão gia, tiểu thư chạy..." Thu Trúc bò dậy từ dưới đất, phủi phủi vết bẩn trên quần áo, nàng bị té rất đau.

"Ta biết, ta không bị mù, còn không nhanh chóng phái người đi tìm!" Diệp Cảnh Minh năm nay đã hơn 50 tuổi, thân thể dĩ nhiên không được tốt như trước đây.

"Lão gia, trời đã tối rồi, hay là ngày mai mới đi tìm đi, tiểu thư không chạy được bao xa đâu." Rất rõ ràng, Thu Trúc đang giúp Diệp Tương Tư kéo dài thời gian, nàng có thể thấy được tiểu thư là thật sự muốn rời đi.

.....................