Chương 20: Cười nhạo

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Tương Tư bị đánh thức, cô vốn đang mơ đẹp, đột nhiên bị cắt đứt, thức dậy.

Cảm giác bị đánh thức thật sự rất khó chịu, Diệp Tương Tư cảm giác uể oải, sau khi bị đánh thức rất khó ngủ.

Diệp Tương Tư nắm chặt nắm đấm, trong lòng nói một câu MMP, sáng sớm mà ai bị động khinh vậy, làm phiền lão nương đang ngủ.

"Thu Trúc, bên ngoài xảy ra chuyện gì?" Trong giọng nói của Diệp Tương Tư rõ ràng thiếu kiên nhẫn, nhớ tới trước đây, gõ chữ đến hơn nửa đêm, trời gần sáng mới đi ngủ, kết quả thì chưa ngủ được mấy tiếng đã bị đánh thức bởi tiếng cãi nhau của đôi vợ chồng trên lầu, bị đánh thức tính tình của Diệp Tương Tư rất cọc cằn, trực tiếp cầm dao thái rau đi gõ cửa.

"Cô nương, là Ngọc Nhi và Uyển nương cải nhau."

"Thật phiền phức!" Diệp Tương Tư vốn định vùi đầu ngủ tiếp, nhưng bây giờ cô đã không còn buồn ngủ nữa, không thể làm gì khác hơn là thở phì phò đi trang điểm thay y phục.

Bên trong vườn Vương phủ, Uyển nương và Thượng Quan Ngọc Nhi cãi nhau không ngừng, còn Ly nương đứng bên cạnh thêm dầu vào lửa, xem rất náo nhiệt.

"Được rồi, được rồi, đừng ầm ĩ nữa."

"Vương Phi."

"Sáng sớm đã phát cáu lớn như vậy, cận thận nổ gan!" Diệp Tương Tư liếc mắt nhìn ba người phụ nữ này, ngáp một cái, ngồi xuống ghế đá.

"Vương Phi, người phải làm chủ cho Uyển nương!" Vào lúc này ai có thể giành được tín nhiệm của chủ tử, thì người đó có thể thắng.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Diệp Tương Tư liếc mắt nhìn Uyển nương, đây không phải là Uyển nương xem thường cô khi cô mới đến Vương phủ sao? Bây giờ lại muốn cô thay cô ta làm chủ? Quả thật lòng dạ nữ nhân trong phủ này thật thâm sâu.

"Vương Phi, là như vậy, sáng sớm hôm nay, Uyển nương mang canh xương sườn tự làm cho Vương Gia uống, còn chưa đi đến phòng của Vương Gia, thì gặp Thượng Quan Ngọc Nhi, cô ta không muốn thần thϊếp được sủng ái, nên cố ý làm đỗ canh xương sườn của Vương Gia, đây chính là canh mà thần thϊếp thức dậy từ sớm làm cho Vương Gia." Uyển nương oan ức tường thuật lại toàn bộ đầu đuôi sự việc.

"Sự thật không phải như vậy, rõ ràng là cô ta đi đường không nhìn đường nên đυ.ng phải ta, còn đổ canh vào người ta, cô cho rằng Vương Gia sẽ uống canh này của cô sao? Vương Gia ngay cả nhìn cô một chút cũng không thèm, cho dù cô quyến rũ như thế nào đi nữa cũng là vô dụng." Thượng Quan Ngọc Nhi trừng Uyển nương một chút, nữ nhân đáng ghét, muốn tìm mình kiếm chuyện đây mà.

"Thưa Vương Phi, Ly nương cũng vừa mới đến đã nhìn thấy hai người họ ở đây cãi nhau." Ly nương lớn tuổi hơn Uyển nương và Thượng Quan Ngọc Nhi, tuy rằng hay thêm dầu vào lửa, nhưng cô ta có một cái đầu óc khá thông minh.

"Chỉ vì chuyện này mà làm rùm beng lên? Như vậy không phải rảnh rỗi không việc gì làm sao?" Diệp Tương Tư giở giọng liếc mắt, cũng vì chuyện nhỏ này mà đánh thức cô?

"Vương Phi, người đừng tin độc phụ Thượng Quan Ngọc Nhi kia nói bậy, lời thần thϊếp nói là thật." Uyển nương tội nghiệp nhìn Vương Phi nói.

"Được rồi được rồi, chuyện lớn hóa nhỏ, không phải chỉ là một chén canh thôi sao? Không phải chỉ là một bộ đồ thôi sao? Có cần như vậy hay không? Canh đỗ đi thì lấy một bát khác, quần áo bẩn thì đem đi giặt là được rồi, cho dù canh của cô ngon, chưa chắc Vương Gia đã nhìn cô một cái, còn cô cho dù mặc quần áo đẹp, chưa chắc Vương Gia đã sủng hạnh cô, sáng sớm đã cải nhau ầm ĩ, không có chuyện gì làm có phải không, vậy thì trở về làm nô tỳ đi, cho các cô khỏi rảnh rỗi." Diệp Tương Tư gả tới Vương phủ lâu như vậy, lần đầu có chút dáng vẻ của nữ chủ nhân.

Thu Trúc ở bên cạnh vỗ tay, đây mới là Bắc Thần Vương Phi!

"Ôi, quả nhiên cuộc sống của tam tỷ ở Vương phủ không tồi mà!" Diệp Tương Tư vỗ tay một cái, từ phía sau đi tới.

"Làm ta giật mình, cô đã đến bao lâu rồi?" Nghe thấy giọng của Diệp Uyển Nguyệt, vừa mới lúc nãy còn cảm thấy buồn ngủ, bây giờ thì tỉnh táo rồi.

"Đến lúc tam tỷ đang thể hiện uy phong."

"Cô tới có chuyện gì sao?" Diệp Tương Tư nhàn nhạt nói.

"Không có chuyện gì thì không thể đến xem tam tỷ một chút sao? Làm Vương Phi đúng là khác hẳn, ngay cả ngày về nhà mẹ cũng không về, vị trí Bắc Thần Vương Phi này tam tỷ ngồi có tốt không?" Diệp Uyển Nguyệt mở miệng cười cợt, xem thường, sớm muộn gì vị trí Bắc Thần Vương Phi cũng sẽ thuộc về nàng.

"Bổn cung rất tốt, không cần cô quan tâm, nếu như cô không còn chuyện gì thì đi thong thả, không tiễn." Diệp Tương Tư lườm Diệp Uyển Nguyệt một cái, nữ nhân này không thể không kiếm chuyện, sống hòa hợp được sao? Phụ nữ tội gì phải làm khó dễ phụ nữ.

"Vương Phi thật kiêu ngạo nha, ta thật sự rất sợ, ngươi đừng quên, trong người ngươi vẫn còn chảy dòng máu của Diệp gia." Diệp Tương Tư trừng to mắt lên, Diệp Tương Tư này được làm Vương Phi, tính khí cũng dữ dằn hơn.

"Vậy các ngươi từng coi ta là người của Diệp gia qua sao?" Diệp Tương Tư hỏi ngược lại, bây giờ cô là Vương Phi lại nói cô là người của Diệp gia, trước đây nói cô chẳng là cái thá gì, còn nói cô không phải là con gái của Diệp gia.

"A, ta đoán ngươi gả tới Vương phủ cũng không hạnh phúc, nghe nói Vương Gia không hề sủng ái Vương Phi của mình, ngươi đã thành thân lâu như vậy, cái bụng sao mà một chút tin tức cũng không có? Là Vương Gia vốn chưa từng lâm hạnh ngươi, hay là cái bụng của ngươi không thể dùng được, ha ha ha ha ha ha." Diệp Uyển Nguyệt cười nhạo Diệp Tương Tư một phen, tâm tình trong nháy mắt tốt hẳn lên.

"Ngươi!"

"Bản vương sủng ái Vương Phi hay không sủng ái Vương Phi thì có liên quan gì đến những người ngoài như ngươi?" Từ xa Nam Sở Thần đã nghe thấy tiếng cười của Diệp Uyển Nguyệt, thì biết ngay cái nữ nhân ngốc nghếch kia đang bị xem thường.

"Vương Gia." Thu Trúc thấy Vương Gia đến thì rất vui mừng, cuối cùng cô nương nhà nàng cũng có chỗ dựa.

"Vương... Thϊếp bái kiến Vương Gia." Nghe thấy giọng của Nam Sở Thần, Diệp Tương Tư sợ đến sững sờ.

"Ái phi, tối hôm qua ngủ có ngon không?" Nam Sở Thần bước đến bên cạnh Diệp Tương Tư, tay ôm lấy eo cô, nhìn cô với vẻ cưng chiều.

"A?" Diệp Tương Tư bị hỏi ngây người.

"Bản vương đã kêu nhà bếp nấu nhân sâm cho nàng rồi, bồi bổ thật tốt, buổi tối chúng ta tiếp tục." Mặt Nam Sở Thần từ từ nhích lại gần mặt Diệp Tương Tư, hai người cách nhau rất gần nhưng nói rất lớn.

"Ngài..." Diệp Tương Tư bị nói đến khuôn mặt đỏ chót, cái mặt gỗ này đang nói cái gì vậy.

"Vương.... Vương Gia..."

"Vừa nãy là ngươi nói bản vương chưa từng lâm hạnh Vương Phi, ngươi cũng hiểu rõ chuyện the phòng của bản vương và vương phi quá nhỉ, lẽ nào ngươi cũng muốn được bản vương lâm hạnh? Có điều, không phải hạng phụ nữ nào bản vương cũng lâm hạnh." Vừa nói vừa nhìn Diệp Tương Tư cười đầy sủng nịch, sau đó nhìn Diệp Uyển Nguyệt với khuôn mặt vừa chế giễu vừa lạnh lùng.

Diệp Tương Tư sửng sốt, hắn trở mặt nhanh thật!

"Vương Gia... Ngài hiểu lầm rồi, Nguyệt nhi chỉ là muốn quan tâm tam tỷ một chút." Diệp Uyển Nguyệt bị nói, mặt đỏ chót, may mà da mặt nàng dày, nếu không là tìm một cái lỗ chui xuống rồi.

Bách Lý và Thu Trúc ở bên cạnh cũng cười lên.

"Ái phi, tối nay bản vương thay đổi tư thế được không?" Nam Sở Thần nhìn Diệp Tương Tư nói.

Diệp Tương Tư tê dại đứng bất động tại chỗ, không nghĩ tới Vương Gia lạnh băng này lại dơ như vậy, dám đứng ở trước mặt nhiều người nói những câu này, cho dù chỉ là giả bộ nhưng cô cũng sẽ gượng gạo.

"Vương Gia.... Ngài...." Diệp Uyển Nguyệt nghe Nam Sở Thần nói những câu này, nàng khóc....

Diệp Uyển Nguyệt là phụ nữ trong xã hội phong kiến, hơn nữa nàng vẫn chưa lấy chồng, không nghe được những câu nói này.

"Sao ngươi còn đứng ở chỗ này? Làm bản vương dơ mắt, còn không mau cút đi." Nam Sở Thần nói.

"Ô ô ô ô." Diệp Uyển Nguyệt khóc sướt mướt chạy.

"Vương Gia, ngài đúng là quá tàn nhẫn rồi." Bách Lý rất hiểu rõ Vương Gia, biết Vương Gia độc miệng, nhưng chỉ đối với nam tử, còn nữ tử thì đây là lần đầu tiên thấy.

"Hạng người này nên lấy phương thức này xử lí, sau này người như vậy đừng tùy tiện cho vào vương phủ, ô nhiễm không khí." Nam Sở Thần cầm tay đứng tại chỗ.

"Cảm ơn ngài đã giúp ta." Giờ Diệp Tương Tư mới phản ứng được, nói thật, vừa nãy cô thật sự mới bị Nam Sở Thần trêu chọc.

"Đừng hiểu lầm, ta không phải giúp cô, ta chỉ ghét hạng phụ nữ kia mà thôi." Dứt lời, Nam Sở Thần xoay người rời đi.

"......" Vẫn chỉ làm soái ca có ba giây, lúc nãy Diệp Tương Tư vừa bị Nam Sở Thần bá đạo trêu chọc, bây giờ.... Mặt cô đen lại.

"Cô nương, vừa nãy Vương Gia giúp người đấy!" Thu Trúc rất vui vẻ khi nhìn thấy Vương Gia bảo vệ Vương Phi.

"Ngươi không nghe những lời hắn vừa nói sao? Không phải hắn giúp ta mà là hắn ghét hạnh người như Diệp Uyển Nguyệt mà thôi!" Không biết tại sao, Diệp Tương Tư nghe những lời nói đó của Nam Sở Thần, trong lòng cảm thấy có chút mất mát, nhưng chỉ trong nháy mắt.

"Có điều nói đi phải nói lại, Diệp Uyển Nguyệt đến Vương phủ là vì cười nhạo cô nương, thật sự không cần thiết." Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, chủ ý này là Đông Cúc bày ra, Thu Trúc vào Diệp phủ sớm hơn Đông Cúc một năm, dĩ nhiên là biết Đông Cúc là dạng người gì, nha đầu đó có ý đồ rất xấu, lòng dạ thâm sâu, vì chỗ tốt và được chủ tử tín nhiệm, cô ta có thể không tiếc bất cứ thứ gì.

"Kệ đi, trộm gà không được còn mất nắm gạo, cô ta vui là được rồi." Không biết tại sao, có lẽ là bị đánh thức hoặc là bị Diệp Uyển Nguyệt nháo mà tâm tình hiện tại của cô rất tệ.

"Đây chắc chắc là ý xấu của Đông Cúc, nha đầu này nên dạy dỗ lại thật tốt."