Diệp Tương Tư từ từ mở mắt ra,
cô
ngủ bao lâu rồi, cầm điện thoại lên xem,
đã
10 giờ, còn hai tiếng nữa, phải viết thêm mười nghìn từ nếu
không
tháng này
sẽ
không
có tiền chuyên cần.
Sớm biết vậy, ban ngày
cô
đã
không
ra ngoài dạo chơi, ăn đồ nướng. Lần này
thì
tốt rồi, ăn đến đau bụng phải uống thuốc ngủ trưa
một
giấc làm chậm trễ việc gõ chữ.
Cảm giác giấc ngủ này dài như
một
thế kỉ,
cô
còn mơ
một
giấc mơ rất kì lạ. Trong mơ
cô
thấy
một
côgái
mặc
một
bộ đồ cổ trang màu đỏ, khắp người đầy máu me, còn lờ mờ nhìn thấy
một
người đàn ông mặc bộ đồ màu trắng đứng trước mặt, trong tay người đàn ông đó là
một
thanh kiếm
đang
chảy máu..
Diệp Tương Tư
không
khỏi run lên
một
cái, mặc dù chỉ là
một
giấc mơ thế nhưng
không
biết tại sao Diệp Tương Tư lại cảm giác giấc mơ này rất
thật, giống như
đã
từng.. xảy ra như thế.
Trong mơ
cô
gái
áo đỏ và người đàn ông áo trắng dường như rất đau khổ. Giấc mơ này,
không
phải là lần đầu tiên
cô
mơ thấy, chỉ là mỗi lần mơ nội dung lại khác nhau, nhưng trong mơ đều là cùng
mộtngười.
cô
gái
áo đỏ và người đàn ông áo trắng trong mơ rốt cuộc là ai?
Mặc dù là mơ, nhưng lại khiến Diệp Tương Tư suy nghĩ rất lâu. Trước đây
cô
từng đọc qua
một
quyển sách, nếu như
một
người có giấc mơ tương tự kéo dài,
thì
giấc mơ này
đang
báo hiệu cho người mơ
một
thông tin quan trọng nào đó. Giấc mơ của
cô
tuy là cùng
một
người nhưng hoàn cảnh lại khác nhau.
"Đào Tử, cậu còn nhớ giấc mơ mà lần trước mình
nói
với cậu
không?" Đào Tử là bạn đồng nghiệp của Diệp Tương Tư, hai người bọn họ cùng nhau ký hợp đồng viết truyện
trên
mạng.
"Nhớ chứ, đúng lúc có thể lấy làm tư liệu để sáng tác." Tuy rằng Đào Tử và Diệp Tương Tư đều là nhà văn viết truyện
trên
mạng nhưng thể loại Đào Tử viết chính là đam mỹ.
"Nhưng mà, hôm nay mình lại mơ thấy, vẫn là
cô
gái
mặc áo đỏ và người đàn ông mặc áo trắng, chỉ là lần này là người nam gϊếŧ người nữ.." Diệp Tương Tư
nói
nhỏ
lại,
cô
cảm thấy rất kì lạ, nếu như
cô
đem những giấc mơ này nối lại với nhau
thì
có thể viết được
một
bộ tiểu thuyết.
"Tương Tư, mình có biết
một
bán tiên nhi xem bói rất chuẩn, để hôm nào
sẽ
giới thiệu cho cậu." Đào Tử
nói.
"Nhưng mà cậu
không
cảm thấy rất kì lạ sao.." Tương Tư còn chưa
nói
xong
thì
đã
bị Đào Tử cắt ngang.
"Trời ơi, có cái gì kì lạ đâu, mình thấy là do cậu viết quá nhiều tiểu thuyết đấy,
nói
không
chừng đây là Chu Công tặng cho cậu để đỡ phải động não!" Đào Tử
nói.
"Cũng có thể.." Có lẽ là do
cô
nghĩ nhiều quá rồi.
"đã
viết xong số lượng từ của tháng này chưa?" Đào Tử hỏi.
"Còn thiếu mười nghìn chữ nữa."
"Vậy cậu còn
không
mau viết
đi, nếu
không
thì
sẽ
không
có chuyên cần đấy."
nói
xong, Đào Tử cúp điện thoại.
Diệp Tương Tư mở máy tính ra, nhìn thời gian
một
chút, hai tiếng mà viết xong mười nghìn chữ là
không
thể nào được. Đột nhiên
trên
màn ảnh máy tính
hiện
ra
một
khung chat,
trên
đó
hiện
ra
mộtdòng nhắn: Tương Tư đại đại, tại sao "Khuynh Thành Vương Phi" chưa có chương mới?
Khuynh Thành Vương Phi?
Diệp Tương Tư sững sờ, cái gì mà khuynh thành vương phi, từ lúc nào mà
cô
viết cuốn tiểu thuyết như vậy? Từ khi ký hợp đồng viết truyện
trên
mạng tới nay, Diệp Tương Tư viết xong ba quyển sách, xuất bản
một
quyển, đạt được như vậy
cô
đã
rất mừng rồi.
cô
là người chỉ tốt nghiệp đại học phổ thông, tìm được việc làm đều
không
hợp ý, cứ kiên trì sở thích của mình là viết tiểu thuyết.
Mỗi tháng dựa vào tiền chuyên cần để sống, may mà trước khi ba mẹ
đi
có để lại nhà cho
cô, nếu
khôngdựa vào toàn bộ điểm chuyên cần của
cô
ở phòng trọ Bắc Kinh cũng
không
đủ.
Thời gian tích tắc tích tắc trôi qua, Diệp Tương Tư nhìn đồng hồ, tại sao thời gian lại trôi qua nhanh như vậy.
cô
mới viết được hai nghìn chữ, giờ
đã
11 giờ 55 phút rồi, dựa theo tốc độ bình thường của
cô
ít nhất
một
tiếng cũng được ba nghìn chữ.
Ngoài cửa sổ sao băng bay ngang qua làm cho Diệp Tương Tư chú ý, chỉ là
không
biết vì sao sao băng này càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, Diệp Tương Tư trợn to mắt, dựa theo tình hình này, sao băng này là
đang
bay tới nhà
cô
sao?
"Xong xong, ông trời phù hộ, đừng bao giờ là nhà mình, mình vẫn còn tuổi thanh xuân tươi đẹp, mình còn sống chưa đủ mà!" Diệp Tương Tư chui vào gầm bàn, ôm đầu sợ đến run rẩy, ba mẹ rời
cô
đi
còn chưa tính, tại sao đến cả
cô
cũng bị mang
đi.
Chỉ thấy vầng sáng cách Diệp Tương Tư càng ngày càng gần,
một
ngôi sao băng khổng lồ bay về phía
cô, mắt tối sầm lại rồi cái gì cũng
không
biết.
* * *
Mở mắt ra lần nữa, trước mắt là
một
khung cảnh xa lạ, Diệp Tương Tư chỉ cảm thấy đầu đau
âm
ỷ,
côđã
chết rồi sao? Bây giờ là ở
trên
thiên đường ư?
"Tam tiểu thư, cuối cùng người cũng
đã
tỉnh rồi, thực
sự
hù chết Thu Trúc." Chỉ thấy Thu Trúc ở bên cạnh
nói.
Tam tiểu thư? Cái quỷ gì thế này?
Diệp Tương Tư xoa xoa đầu, làm sao
cô
cứ cảm giác đầu mình mới bị va chạm mạnh vậy, đau muốn chết, giống như sắp nổ tung.
"Ta
đã
chết rồi sao?" Diệp Tương Tư vẫn nhớ
rõ
như cũ, lúc nãy sao băng bay về phía
cô, lúc đó
đã
đập trúng
cô.
Thu Trúc
nói: "Tam tiểu thư, người thấy ổn chứ?"
"Đau đầu quá, ta vẫn còn sống sao? Đây là nơi nào? Bệnh viện đa khoa?" Diệp Tương Tư đứng dậy, phát
hiện
khung cảnh trước mắt rất xa lạ, đây là cái quỷ gì,
cô
bị đưa vào bệnh viện đa khoa?
"Tam tiểu thư, đây là nhà của người!" Thu Trúc thấy tam tiểu thư của mình rất kỳ lạ,
không
lẽ là té hỏng đầu óc?
"Nhà ta? Chờ chút, ngươi vừa gọi ta là cái gì?" Diệp Tương Tư tỉnh táo lại hỏi.
"Tam tiểu thư."
"Ta hỏi ngươi, bây giờ là năm nào tháng nào?" Diệp Tương Tư hỏi.
Thu Trúc
nói: "Nước Đại Lương năm 176."
Nước Đại Lương?
Diệp Tương Tư theo bản năng che miệng lại, chẳng lẽ
cô
đã
xuyên
không
rồi, nhưng mà đây là triều đại nào đây.
"Tam tiểu thư người làm sao vậy?" Thu Trúc hỏi.
"không
có gì, chỉ là ta cảm thấy khâm phục kiến thức lịch sử của mình rất tốt." Cái gì mà nước Đại Lương,
cô
nghe cũng chưa từng nghe qua, người ta xuyên
không
đều xuyên đến nhà Thanh, nhà Đường, làm cách cách, công chúa hay gì đó, còn
cô
thì
tốt rồi, xuyên đến
một
triều đại
không
biết này.
"Tam tiểu thư, nếu
không
có gì
thì
người hãy nghỉ ngơi
một
lát
đi."
"Ta hỏi ngươi,
đã
có chuyện gì xảy ra với ta, sao đầu của ta đau quá?" Dựa theo lẽ thường, nếu như chỉ là ngủ
một
giấc rồi xuyên
không
thì
sắc xuất này
thật
sự
rất thấp,
cô
là người viết tiểu thuyết, dựa theo kinh nghiệm viết tiểu thuyết, nhất định là
đã
có chuyện gì xảy ra mới xuyên
không
được.
Tiểu thuyết.. Tiền thưởng chuyên cần của
cô
lại
không
rồi.
không
đúng, nếu như là
đã
xuyên qua rồi, lúc nãy em
gái
kia gọi
cô
là tam tiểu thư, xem ra mình
đãxuyên đến
một
gia đình giàu có.
"Tiểu thư, người
không
nhớ sao? Người bị đại tiểu thư và tứ tiểu thư đẩy ngã, đầu đập trúng bậc thang mới ngất
đi." Thu Trúc
nói.
"Bị đẩy ngã?"
cô
yếu như vậy sao? Diệp Tương Tư vỗ vỗ đầu, rốt cuộc chuyện này là như thế nào,
đãxảy ra chuyện gì,
cô
vì ngôi sao băng đó mới xuyên tới đây ư?
"Tiểu thư, gần đây trong phủ
không
được yên ổn, người nên cách xa đại tiểu thư và tứ tiểu thư
mộtchút như vậy mới tốt." Thu Trúc là nha hoàn thân cận của tam tiểu thư, nàng
nói
những câu này với tam tiểu thư cũng là vì muốn tốt cho người.
"Đại tiểu thư và tứ tiểu thư?" Đại tiểu thư và tứ tiểu thư là ai? Rất có quyền sao?
"Tiểu thư, lão gia đem người nhốt vào biệt viện là vì tránh cho người tiếp xúc với đại tiểu thư và tứ tiểu thư." Thu Trúc tiếp tục
nói.
"Tại sao? Đại tiểu thư và tứ tiểu thư rất đáng sợ sao?" Diệp Tương Tư nhất quyết ép hỏi Thu Trúc.
"Tiểu thư người
không
nhớ sao? Đại tiểu thư và tứ tiểu thư từ
nhỏ
đã
xem người là cái gai trong mắt, thường xuyên bắt nạt người." Thu Trúc từ
nhỏ
đã
chăm sóc Diệp gia tam tiểu thư, dĩ nhiên biết nhiều hơn
một
chút, toàn bộ Diệp phủ cũng chỉ có nhị tiểu thư Diệp Sênh Ca đối xử tốt với tam tiểu thư.
"Còn có chuyện này?" Trời ạ,
không
ngờ
cô
lại bị bắt nạt từ
nhỏ
đến lớn.
"Tiểu thư, hôm nay người bị đẩy ngã đến ngất, chính là
một
tay đại tiểu thư bày ra. Đại tiểu thư biết người phải gả cho Bắc Thần Vương, vì thế trong lòng mang đố kỵ mới cùng tứ tiểu thư hại người." Thu Trúc
nói.
"Bắc Thần Vương?"
"Tam tiểu thư, trước khi kết hôn người nên an tĩnh ở biệt viện
đi." Thư Trúc khuyên.
"Kết hôn?" Đầu Diệp Tương Tư ông
một
tiếng, cái gì đây, làm sao vừa mới xuyên
không
thì
đã
phải kết hôn? Tuy rằng
cô
viết rất nhiều tiểu thuyết xuyên
không, thế nhưng chuyện này lại xảy ra
trên
người
cô,
cô
vẫn có chút
không
tiếp thu được, thành cái rắm hôn,
cô
còn muốn quay về, tiền thưởng chuyên cần của tháng này còn chưa tới tay nữa.
Mặt Diệp Tương Tư đổ mồ hôi, cứ coi như đây là
cô
đang
đi
du lịch, nhất định phải nhanh chóng tìm cách để quay trở về, nếu
không
cô
sẽ
ở đây cả đời mất.
Nghe Thu Trúc
nói
xong, Diệp Tương Tư biết ngay đây
không
phải là chuyện đơn giản, tuy là Diệp gia tam tiểu thư nhưng bên trong chắc chắn có điều phiền phức,
cô
cũng viết
không
ít chuyện tranh đấu, sau lưng hãm hại, gây xích mích,
cô
chỉ viết viết
trên
giấy thôi, đừng có đùa chứ,
sự
thông minh của
côcòn chưa đủ dùng nữa.
"Thu Trúc, đưa ta đến nơi ta
đã
ngã
đi, ta muốn về nhà." Dựa theo kinh nghiệm viết xuyên
không, từ đâu tới đây
thì
từ nơi đó trở về, từ nơi nào té ngã
thì
từ nơi đó leo lên.