Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sủng Phi Đường

Chương 90

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phòng giặt y phục của Ninh vương phủ nằm ở nơi khuất nhất ở Ninh vương phủ, xung quanh đầy đồ nằm vương vãi, ngay cả chỗ đi lại cũng không có.Trong này trừ những nô bộc thì thường ngày rất ít có người lui tới, đến cả Phó quản gia chịu trách nhiệm quản lý của Ninh vương phủ, nếu không có việc bất đắc dĩ thì sẽ không đến phòng giặt y phục làm gì.

Cho nên việc Tôn Trọng Vi đi cùng Tần di nương đến phòng y phục vốn là việc rất khó hiểu, càng kì lạ hơn là lời của Tần di nương: “Trọng Vi, không phải muội nói là chỉ ra ngoài đi dạo một lát thôi sao, đưa ta đến nơi này làm gì?”

Gương mặt của Tần di nương được trang điểm rất khéo léo, vóc dáng của nàng khá nhỏ nhắn, lúc nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ. “Nơi này mùi khó ngửi quá, chúng ta mau đi thôi.” Lúc nói chuyện, mắt của nàng lại vô tình liếc thấy Lâm Tam Tư, dáng vẻ lập tức trở nên kinh ngạc.

Tôn Trọng Vi như muốn nịnh nọt, lắc lắc tay Tần di nương, nói: “Đường tỷ, Ninh vương phủ lớn như vậy, muội nào biết rằng nơi này chính là nơi giặt y phục chứ!”

Tần di nương nhíu mày, nói: “Ta nhớ là đã nhắc nhở muội trước rồi mà!”

Tôn Trọng Vi tựa hồ cố ý chuyển hướng cuộc nói chuyện, nói: “Sao muội không nghe thấy vậy? Chắc là vừa nãy muội không để ý.” Khẽ liếc trộm về phía Lâm Tam Tư, rồi lại nói với Tần di nương: “Đường tỷ, hay là tỷ ra bên ngoài đợi ta được không? Muội sẽ ra ngay thôi.”

“Ừ, vậy ta ra ngoài chờ muội, muội nhanh lên một chút rồi đi ra nhé.” Tần di nương được nha hoàn dẫn ra ngoài, tay vẫn không quên che mũi, nói: “Trời ạ, không thể ngửi nổi cái mùi này!”

Tôn Trọng Vi thấy Tần di nương đi ra ngoài thì mới quay đầu lại, mắt lướt qua Lâm Tam Tư, lập tức nở một nụ cười khinh bỉ. “Lâm tiểu thư, trong nhóm các tiểu thư thì tính tình của ngươi là ôn hòa nhất, việc học cũng nhanh nhất, mọi thứ đều rất xuất chúng, tất cả mọi người đều nói tương lai ngươi nhất định sẽ là người có phúc khí nhất, không ngờ hôm nay lại rơi vào hoàn cảnh này, ôi, xem ra có những chuyện không thể nói trước được!” Nói xong lại liếc mắt một cái, vênh váo nói tiếp: “Lâm tiểu thư, ngươi nói xem có đúng hay không?”

Lâm Tam Tư đứng nghe nàng ta nói, lại nghĩ tới lời vừa rồi của Tần di nương, cảm thấy Tôn Trọng Vi đang cố tình làm vậy, có lẽ nàng ta đã sớm biết là nàng đã trở thành nô tỳ của Ninh vương phủ, nên tới đây để sỉ nhục nàng.

Lâm Tam Tư lạnh nhạt cười, mặc dù nàng đang mặc y phục cũ, cũ đến mức ngay cả màu sắc vốn có của nó cũng không còn nhìn ra nữa, nhưng khi mặc trên người nàng thì vẫn toát lên một cảm giác sạch sẽ thoát tục không nói nên lời. “Tôn tỷ, nơi này không sạch sẽ, đừng để y phục bị bẩn, Tôn tiểu thư mau trở về đi, không Tần di nương lại sốt ruột.”

Tôn Trọng Vi nhìn vẻ hờ hững của Lâm Tam Tư, thấy nàng chỉ cúi thấp đầu vắt áo, trong lòng chỉ cảm thấy xem thường.Quan sát động tác thành thạo của nàng, Tôn Trọng Vi đột nhiên hơi cao giọng một chút, ra vẻ kinh ngạc nói: “Trời ơi Lâm tiểu thư, ngươi nhìn tay của ngươi kìa, sao lại biến thành như vậy rồi?” Dứt lời liền giơ bàn tay mềm mại trắng trẻo của mình ra trước mặt Lâm Tam Tư, nói tiếp: “Ta còn nhớ, trước kia chúng ta còn thường so xem tay ai đẹp hơn, hiện tại thì không thể so nữa rồi.”

Lâm Tam Tư chẳng có chút kích động nào với lời khıêυ khí©h mỉa mai của Tôn Trọng Vi cả, vẻ mặt nàng vẫn rất thờ ơ, tiếp tục vắt y phục rồi phơi lên.Tôn Trọng Vi ngược lại càng đắc ý hơn, cảm thấy chưa bao giờ được kiêu hãnh như vậy.Kể từ khi quen biết Lâm Tam Tư, sự kiêu ngạo của nàng thoáng chốc trở nên rối loạn, bất kể làm cái gì thì nàng vĩnh viễn đều cảm thấy mình không sánh bằng Lâm Tam Tư.Hôm qua lại ngoài ý muốn biết được tin Lâm Tam Tư đã bị điều đến Ninh vương phủ làm nô tỳ, nên cố ý đến đây thăm đường tỷ, nhân tiện đến nhìn Lâm Tam Tư, xem xem dáng vẻ nghèo túng của nàng trông sẽ như thế nào.

Nói thật, lúc trông thấy Lâm Tam Tư, Tôn Trọng Vi vô cùng đắc ý, nhưng thấy nàng lúc nói chuyện vẫn còn nở nụ cười, Tôn Trọng Vi lại có phần tức giận, không còn cách nào khác là tiếp tục khích bác nàng, nhưng không ngờ Lâm Tam Tư lại không hề bị kích động, ngược lại còn làm kích động đến một người khác.

“Ôi trời, có phải nô tỳ đã giội vào người tiểu thư rồi không? Nô tỳ thật đáng chết, nào biết rằng nơi đây lại bỗng xuất hiện một vị tiểu thư chứ, cứ nghĩ ở đây đều là những nô tỳ thôi.Nơi này là nơi thấp kém nhất của Ninh vương phủ, sao tiểu thư lại đến đây làm gì! Nô tỳ vừa mới giội nước bẩn đi, có phải đã làm bẩn luôn cả y phục của tiểu thư rồi không?” Tô Ngân Tú vừa nói xong, lại giơ bàn tay dính đầy nước bẩn của mình ra hướng tới chỗ Tôn Trọng Vi, lúc tay vừa mới tới gần y phục của Tôn Trọng Vi, nàng ta liền nhảy dựng lên, tránh như tránh tà.

Tôn Trọng Vi tránh ra đứng ở một nơi sạch sẽ, sau đó mới cúi xuống nhìn lại mình, làn váy của nàng ta đã bị thấm ướt, còn bốc lên mùi hôi thối, lập tức bừng bừng lửa giận, nhìn Tô Ngân Tú nói: “Nô tỳ to gan, ngươi vừa làm gì vậy?”

Tô Ngân Tú đáp: “Tiểu thư người cũng thật là, nơi này không phải là chỗ mà tiểu thư nên đến, mà nếu có đến thì cũng phải chọn đúng chỗ mà đứng chứ!”

Tô Ngân Tú nói xong, liền chỉ về phía vũng nước, vũng nước này vốn là để đổ nước bẩn đi, hồi trưa lại có mưa to nên chỗ đó bây giờ vừa bẩn vừa đầy bùn đất, nhìn Tô Trọng Vi đang nhăn nhó, nói tiếp: “Tiểu thư nhìn xem, tụi nô tỳ bình thường đều đổ nước bẩn vào đây, sao tiểu thư lại chọn chỗ như vậy để đứng chứ! Hay là tiểu thư cởi y phục ra đi, để nô tỳ giặt giúp tiểu thư?” Nói xong, liền có tình giơ hai tay bẩn ra trước mặt Tôn Trọng Vi.

Tôn Trọng Vi vội vàng tránh đi, nàng ta không thể ở đây thêm một giây phút nào nữa, liền đi vòng qua đến trước mặt Lâm Tam Tư, nói: “Lâm tiểu thư, ngươi lâm vào hoàn cảnh này, e là không ai dám giúp ngươi đâu.Nể tình chúng ta có chút quen biết, khi trở lại ta sẽ nói vài câu với Đường tỷ, để tỷ ấy nói lại với Ninh vương, cho ngươi đi tới địa phương khác để làm việc.Nhìn ngươi cả ngày phải làm mấy việc giặt giũ nặng nhọc thế này, nào có giống một tiểu thư nơi khuê phòng nữa, mà giống một nha đầu nơi thôn quê hơn.” Nói xong liền học theo Tần di nương lấy khăn che mũi, dáng vẻ chán ghét nói: “Nơi này đâu phải là nơi cho người ở chứ!”

Tô Ngân Tú ngây ngẩn cả người, chậm rãi đi đến bên cạnh Lâm Tam Tư, dáng vẻ như một đứa trẻ đã làm chuyện có lỗi, nói: “Tam Tư, điều nàng ta nói có đúng không? Nàng ta quả thật quá thể đưa ngươi ra khỏi đây sao? Vừa rồi ta lại đắc tội với nàng ta, liệu nàng ta có tức giận mà không giúp ngươi nữa hay không?”

Lâm Tam Tư tức giận nhìn Tô Ngân Tú, nói: “Ngân Tú, ngươi nhìn qua thì rất thông minh, nhưng sao có lúc lại hồ đồ như vậy hả? Nếu thật sự có người muốn đưa ngươi ra khỏi đây, thì liệu người ta có khinh bỉ ra mặt như vậy không? Có những chuyện, không thể nhìn vào lời nói mà phải nhìn vào hành động thực tế.”

Tô Ngân Tú lại chớp mắt nói: “Vậy hóa ra nàng ta lừa ngươi sao?”

Lâm Tam Tư cúi đầu cười, nói: “Lừa gạt hay không thì ta không biết, ta chỉ biết là nàng ta thật sự có năng lực giúp ta rời khỏi phòng y phục.”

Lâm Tam Tư vốn không để lời của Ngân Tú ở trong lòng, trên thực tế đúng là như vậy, Tôn Trọng Vi chắc chắn sẽ không nói với Tần di nương chuyện này, nàng ta sở dĩ cố ý nói vậy là để Lâm Tam Tư phải buồn bã trong hi vọng mà thôi, nàng ta muốn Lâm Tam Tư phải sống trong hi vọng, hi vọng đến tận khi chết già ở nơi này.

Chẳng qua khi đó Tôn Trọng Vi không biết rằng sẽ có một ngày Lâm Tam Tư thật sự được rời khỏi Ninh vương phủ, trở thành bảo bối trong mắt vị thái tử điện hạ lãnh huyết tàn khốc nhất của Nam Dạ Quốc, Hoắc Dực.
« Chương TrướcChương Tiếp »