Chương 9: Thiệp Mời Của Thần Bí Vương Gia

Hắn cư nhiên lại gửi thϊếp mời đến Phượng phủ, mời Phượng Khinh Vũ qua phủ một chuyến !

Gia đinh kia thấy Phượng ngạn đột nhiên biến sắc, vội vàng đem đầu cúi thấp đến trước ngực.

Chuyện của Phượng Khinh Ca mới xong, vừa chuẩn bị lấy hơi, liền nghe Liễu Như Lan bị hôn mê, chuyện như thế làm sao hắn có thể không cáu. Hắn phất tay áo một cái, liền hướng Khởi La viện đi tới.

"Lão gia, lão gia. . . . . ."

Gia đinh kia vội vàng kêu, sau khi tiếp thu cơn tức giận của Phượng Ngạn, thanh âm thấp xuống "Liễu di nương nàng ở trong từ đường. . . . . ."

"Nàng đi Từ Đường làm gì?"

Gia đinh kia khó trả lời, chỉ lấy mắt nhìn Phượng Khinh Vũ.

Phượng Khinh Vũ thấy Phượng Ngạn nhìn nàng, liền cúi thấp đầu, nhẹ going nói :

“ Di nương nàng vọt tới hương trúc viện la to nói lớn, cho nên Vũ nhi theo gia quy phạt nàng đến Từ Đường quỳ."

Phượng ngạn nhíu nhíu mày, lạnh lùng nhìn Phượng Khinh Vũ một cái, liền hướng Từ Đường đi tới.

Nhìn bóng lưng của Phượng Ngạn, Phượng Khinh Vũ nhẹ nhàng nâng đầu, trong mắt lóe ra hàn ý. Ở cổ đại này, hiếu đạo rất được xem trọng, nàng không thể làm mặt phản kháng với cha ruột của mình

Phượng Khinh Vũ đi theo, nàng thật muốn xem Liễu Như lan muốn giở trò gì

Liễu Như lan đích xác là giả bộ bất tỉnh , nàng nghe theo lời của nữ nhi đi Từ Đường, chờ nữ nhi mời Phượng ngạn đến, ai biết đợi hơn nửa canh giờ cũng không thấy hắn . Nàng định không quỳ rồi, ngủ quên mất.

Vừa mở mắt thì trời đã tối rồi, vẫn không thấy bóng dáng hắn, nàng có chút đói rồi, nhưng ngại vì đang phạt quỳ, đi ra ngoài không tốt, chỉ có thể dùng chiêu này. Dù thế nào nàng cũng là ái thϊếp của Phượng Ngạn, quản lý nhà cửa nhiều năm, những hạ nhân trong phủ kia cũng phải kiêng kị nàng mấy phần

Thời điểm Phượng Ngạn đến nơi, Liễu Như Lan đã được tỳ nữ dìu đến trên giường trong sương phòng sát vách từ đường

"Lan nhi!"

Phượng ngạn vừa đi đến cửa miệng liền vội kêu.

Liễu Như lan đúng lúc tỉnh lại:

"Lão gia!"

Một tiếng này mang theo nồng nặc tức giận , làm cho Phượng Khinh Vũ nổi cả da gà

"Lan nhi, tại sao lại té xỉu?. Hiện giờ nàng cảm thấy trong người thế nào?”

Thân thể của Liễu Như Lan mềm mại không xương dán sát vào ngực của Phượng Ngạn

Ách. . . . . .

Phượng Khinh Vũ vội vàng đem ánh mắt dời đi, sợ nhìn nữa, tối nay sẽ ăn không ngon.

"Ai da! Thì ra là đại tiểu thư cũng tới, ta, ta. . . . . ."

Liễu Như lan làm như lúc này mới chú ý tới Phượng Khinh Vũ đang đứng ở sau lưng Phượng ngạn , sắc mặt nàng trong nháy mắt tái đi, giùng giằng muốn xuống giường

.

Phượng ngạn không khỏi nhíu mày, ấn nàng trở về trên giường: "Ngươi muốn làm gì?"

"Ta còn chưa hành lễ với đại tiểu thư . . . . . ."

Thanh âm của Liễu Như lan thấp xuống.

Lời nói của nàng làm cho trái tim của Phượng Ngạn phát hỏa, hắn nghiêng mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua: “ Ngươi là trưởng bối, sao có thể hành lễ với hậu bối”

Liễu Như lan muốn chính là những lời này.

Phượng Khinh Vũ lạnh lùng nhếch môi, nếu thật lòng muốn hành lễ, khi mình là nô tài, cũng sẽ không tự xưng ‘ ta ’ rồi. Hừ! Ngươi tiếp tục diễn trò đi! Ta xem ngươi có thể diễn tới khi nào.

“ Cha, trong phủ này không phải chỉ có nãi nãi cùng người là trưởng bối sao?. Vũ khi lúc nào lại có thêm một trưởng bối thế?” Phượng Khinh Vũ khϊếp khϊếp sợ sợ nhìn Phượng Ngạn

Phượng Ngạn bị lời nói của nàng làm cho nghẹn, mặc dù hắn cho Liễu Như Lan quản lý trong nhà, mặc dù hắn bảo tôi tớ trong phủ đều gọi nàng là phu nhân, mặc dù hắn đã chuẩn bị 2 ngày nữa sẽ phong nàng làm chính thê, thế nhưng bây giờ nàng vẫn là thϊếp, chỉ là thϊếp

Liễu Như Lan lướt nhìn Phượng Ngạn, hận trừng mắt nhìn Phượng Khinh Vũ. Nàng không nghĩ tới Phượng Khinh Vũ cũng diễn trò, căn bản không giống thái độ khi ở trước mặt mẹ con nàng

"Trời tối rồi, trở về dùng bữa đi!"

Phượng Ngạn không muốn dây dưa vấn đề này nữa, đỡ Liễu Như Lan dậy, muốn đi ra ngoài

"Cha, Liễu di nương không thể đi!"

Phượng ngạn cau mày nhìn về phía nữ nhi, mặt mày hết sức khó coi

"Liễu di nương nếu không còn chuyện gì rồi, cứ tiếp tục tiếp nhận gia quy đi!" Muốn mượn cớ ngất xỉu mà trốn trừng phạt sao , đừng mơ tưởng!

"Ngươi. . . . . ." Liễu di nương trợn mắt, Phượng ngạn giận dữ.

Phượng Khinh Vũ như cũ khϊếp khϊếp sợ sợ , lại ngăn ở trước mặt hai người nửa bước không dời.

Gân xanh Phượng Ngạn nổi lên, bàn tay nắm thành quyền, muốn phát tác, nhưng Liễu Như Lan đột nhiên nhếch môi cười, nhẹ nhàng ngăn Phượng Ngạn, sau đó hành lễ với Phượng Khinh Vuc, trong miệng giòn giã nói :

“ Nô tỳ thỉnh an đại tiểu thư”

Phượng Ngạn kinh ngạc.

“ Đúng a!. Nô tỳ hành lễ với chủ tử là chuyện phải làm, lại có người không thỉnh qua ý của trưởng bối, lại tự ý hành sự, có phải chịu phạt hay không!”

Liễu Như Lan xinh đẹp nói, cười như không cười nhìn Phượng Khinh Vũ. Không được phép của cha mẹ, tự tiện ngưng phu, chính là bất tôn với trưởng bối

Thì ra đây là chủ ý của nàng a!Phượng Khinh Vũ lạnh lùng nhếch môi.

Quả nhiên, bị Liễu Như Lan nhắc nhở, Phượng Ngạn lập tức nhớ lại lời đồn đãi hôm nay :

“ Vũ nhi, ta còn chưa nói tới ngươi, nữ nhi như ngươi, tại sao có thể chạy đến thanh lâu, còn đòi hưu Hiền vương”

Phượng Khinh Vũ cúi đầu, che đậy đáy mắt tràn ngập hàn ý :

“ Cha, không phải lỗi của nữ nhi, Hiền vương ấy thực khinh người quá đáng, tân hôn 3 ngày, mỗi ngày đều lưu luyến thanh lâu, căn bản không tôn trọng nữ nhi, bất tôn với phụ thân a!”

“ Khụ, mặc dù Hiền vương làm vậy cũng có điểm không đúng, nhưng từ cổ chí kim, có đạo lý nào thê tử lại đòi ngưng phu chứ!”

Phượng Ngạn mới nghe Phượng Khinh Vũ suy nghĩ cho hắn, sắc mặt không khỏi hòa hoãn một chút

Phượng Khinh Vũ trầm mặc, nữ tử ở hiện đại nói đến vấn đề ly hôn là bình thường, nhưng ở cổ đại này điều đó giống như phạm vào thiên điều, nàng không tìm được lý do bác bỏ. Biện pháp tốt nhất ở cổ đại chính là hòa ly, đó cũng là trọng nam khinh nữ, đối với phụ nữ thật bất công

“ Ngày mai, ngươi phải trở về Hiền vương phủ xin lỗi Hiền vương gia” Phượng Ngạn ra lệnh.

Phượng Khinh Vũ đột nhiên ưỡn ngực ngẩng đầu, nhìn thẳng Phượng ngạn:

"Con sẽ đi, chỉ là không phải đi xin lỗi, mà là đi lấy đồ của mình về ."

"Ngươi, ngươi phải làm ta tức chết ta sao?" Phượng ngạn không nghĩ tới nữ nhi trước giờ vẫn luôn rụt rè lại chống đối với hắn

"Cha!"

Phượng Khinh Vũ lại cúi đầu, khϊếp vía thốt: “ Vũ nhi hoàn toàn là suy tính cho cha, người suy nghĩ một chút, chuyện nữ nhi ngưng phu, là sự thật cả kinh thành đều biết, giờ đây, lại về xin lỗi Hiền vương, đừng nói đến chuyện Hiền vương có thể tha thứ hay không, quan trọng là nếu quan viên biết được chuyện này, nhất định sẽ xa lánh phụ thân….”

Phượng Ngạn nghe được lời nói hợp tình hợp lý cùa nàng thì bớt giận, nhìn thẳng vào nàng, ý bảo nàng nói tiếp

Hiểu Phượng ngạn đã bị nàng thuyết phục, Phượng Khinh Vũ tiếp tục nói: "Huống chi, hoàng đế tương lai của Long Thành vương triều cũng không phải chỉ có mình Hiền vương…”

Phượng ngạn rơi vào trầm tư, Phượng Khinh Vũ nói không sai, đương kim Minh Đế không có xác lập thái tử, mặc dù Hiền vương rất được đương kim Minh Đế sủng ái, nhưng cơ hội lấy được đế vị còn có Lệ Vương, Nam Vương hai vị.

"Mặc dù Hiền vương không nhất định lấy được đế vị, nhưng hắn là người trong hoàng gia, ngươi đắc tội hắn. . . . . ." Liễu Như Lan nói được 1 nửa rồi dừng lại

Phượng ngạn quả nhiên mày cau lại, đang định mở miệng, liền thấy một gia đinh hùng hùng hổ hổ chạy tới, trong tay còn cầm thiệp mời.

"Lão gia, lão gia. . . . . ."

"Lại xảy ra chuyện gì?" Phượng ngạn tức giận

Gia đinh kia đem vật cầm trong tay đỏ thẫm thiệp mời nâng ở trên tay, đưa về phía Phượng ngạn mới, thanh âm đều là run rẩy:

"Lão gia, Chiến Vương phủ thiệp mời!"

A! Phượng Ngạn nhấy lấy thϊếp mời, không dám tin đọc lại chữ trên đó một lần rồi lại một lần.

Trong truyền thuyết, thần bí vương gia kia nổi tiếng khát máu, mặt mang ngân diện, một đầu tóc bạch kim

Truyền thuyết đồn rằng thần bí vương gia có thể là một lão nhân 70 tuổi cũng có thể là một nam tử tuấn mỹ trẻ tuổi

Truyền thuyết còn nói , mỗi đêm vào dịp trăng tròn, hắn sẽ hút máu những nữ tử trẻ tuổi

Đương kim thánh thượng sắc phong hắn là Chiến vương.

Chiến Thần vương gia trước giờ không thích kết giao với bất cứ người nào