Lão ngoạn đồng dập tắt ánh nến , lại lau mồ hôi , lúc này mới mở cửa để Phượng ngạn đang chờ ngoài cửa chờ đi vào.
Cửa vừa mở ra, khói mù liền hướng ngoài cửa tản đi, Phượng ngạn ho khan hai tiếng, giơ giơ phủi phủi khói mù bay vào mặt sau đó ba chân bốn cẳng vọt tới bên giường của Phượng Khinh Ca
Phượng ngạn vừa nhìn thấy Phượng Khinh ca hôn mê bất tỉnh, vội la lên: "Đạo trưởng, tiểu nữ nàng thế nào. . . . . ."
"Phượng lão gia không nên gấp gáp nha, lão đạo ta đã tạm thời làm phép khắc chế quỷ nước , chỉ là muốn hoàn toàn đuổi nó đi , còn cần. . . . . ."
Lão cố ý kéo chậm thanh âm, gạt gạt lỗ mũi dài nói
"Còn cần cái gì, đạo trưởng cứ việc nói! Bất kể tốn bao nhiêu tiền, ta cũng sẽ mang đến ." Phượng ngạn tiếp lời nói, hắn đã quyết định vô luận tốn bao nhiêu tiền cũng sẽ đuổi đi thủy quỷ kia,cho nữ nhi một cuộc sống yên tĩnh.
"A, cái này sao! Không đến cần xài tốn quá nhiều tiền , chỉ cần nhị tiểu thư uống nướ© ŧıểυ của đồng tử liền có thể hoàn toàn đuổi đi ác quỷ rồi." Lão ngoạn đồng khẽ vuốt râu , nghiêm trang nói, thật nhanh nháy mắt với Phượng Khinh Vũ
"Ách. . . . . ."
Phượng ngạn không khỏi nhíu mày rậm, hắn nuốt nước miếng nhìn về phía lão ngoạn đồng , hỏi "Chuyện này… , không có biện pháp khác sao?"
Muốn nữ nhi bảo bối của hắn uống nướctiểu , điều này sao có thể?
Phượng Khinh Vũ đứng ở sau lưng Phượng ngạn, đối diện với lão ngoạn đồng , vừa hay nhìn thấy hắn nháy mắt với mình , không khỏi xem thường hắn một cái . Khóe miệng giật giật, lão già này thật đúng là cái gì cũng nói được!
"Ai, con ác quỷ tương đối dây dưa a! kiếp trước hắn là cá Da^ʍ Côn, trong nhà cưới 18 tiểu thϊếp không nói, còn ngày ngày Tầm Hoa Vấn Liễu (1) , ban đêm hơn giả trang thành Hái Hoa Tặc cường bạo phụ nữ đàng hoàng, cho nên a! Phải dùng nướ© ŧıểυ của đồng tử mới có thể trấn áp được hắn, ai, ta chỉ sợ thời gian lâu dài, dương khí của nhị tiểu thư bị hắn hút sạch, càng bị hắn. . . . . ."
Lão ngoạn đồng nói tới chỗ này, cố ý dừng một chút, sắc mặt cùng ngữ điệu làm cho người ta sinh ra vô hạn liên tưởng.
Phượng ngạn nghe những lời nói dài dòng của lão , chỉ cảm thấy đau đầu nhức óc, hắn chờ chờ lão nói xong, lúc này mới nói: "Hành Hành , theo lời của đạo trưởng làm đi!"
"Xuân Mai, đi tìm trong phủ một người chưa thành thân gọi đến Lạc Mai viện !"
Viêc xấu trong nhà không thể đồn ra ngoài, nướ© ŧıểυ của đồng tử cũng chỉ có thể tìm người trong phủ
Rất nhanh, trong Lạc Mai viện liền tề tựu sáu gã sai vặt. Sáu gã gã sai vặt thật chỉnh tề đứng thành một hàng, nhỏ giọng nghị luận, bọn họ mặc dù đã nghe nói nhị tiểu thư trúng tà, nhưng không biết gọi bọn họ tới làm gì.
"Im lặng ." Phượng ngạn mọi người nhìn bàn luận xôn, lạnh giọng quát lên. Sáu người vội vàng im lặng, ưỡn ngực ngẩng đầu đứng thẳng người đưa mắt nhìn Phượng ngạn
Phượng ngạn hắng giọng một cái, nhàn nhạt nhìn lướt qua sáu người đứng yên, lúc này mới nói:
"Các ngươi ai là đồng tử? Nếu ai dám báo cáo gian dối , ta không chỉ để cho người đó mất việc, còn để cho hắn mất đầu."
Hắn sợ sáu người này trong lòng có tư tâm, sợ bị hắn biết được đuổi ra khỏi phủ mà báo cáo giả, như vậy trở ngại Ca nhi rồi, cho nên hắn uy hϊếp luôn
Lời của Phượng Ngạn vừa dứt, năm người trong 6 người đỏ mặt cúi đầu, chỉ còn một người áo xanh khoảng hơn 20 tuổi ngẩng đầu. Gã gia đinh này to con, đầu vuông, tai to, mũi to, miệng hô, màu da đen, tóm lại chỉ có một chứ xấu để hình dung
Ách ! Phượng ngạn mới nghĩ đến muốn dùng nướ© ŧıểυ của người này , nhất thời cảm giác muốn ói. Người nọ là tiểu Lục tử, phụ trách vẩy nước, quét nhad ở tiền viện, bởi vì dng mạo xấu xí không tìm được viêc làm, nếu không phải mẹ của hắn khẩn cầu Phượng lão phu nhân, hắn không vào được Phượng phủ .
Nhưng bây giờ vô cùng cấp bách, cũng chỉ có như thế.
"Ngươi, lưu lại! Những người khác trở về tiếp tục làm việc." Phượng ngạn chỉ chỉ Tiểu Lục tử nói.
Phượng ngạn phân phó Tiểu Lục tử không cho phép đem việc này nói ra ngoài, sau đó mới sai Xuân Mai bưng chén đựng nướ© ŧıểυ vào phòng. mùi khai xông vào mũi, Xuân Mai chán ghét bưng lên , đi tới bên giường của Phượng Khinh ca
Giờ phút này Phượng Khinh Ca đã tỉnh, nhưng vẫn có chút suy yếu, nàng nghiêng dựa vào trên gối, thấy Phượng ngạn tiến vào , lập tức ngoắc ngoắc môi, cười: "Cha!"
Phượng ngạn cũng lập tức cười một tiếng, nhưng đường cong gương mặt có chút cứng ngắc, cho nên cười đến có chút khó coi: "Ca nhi, , uống thuốc rồi !"
Xuân Mai nghe được lời nói của Phượng ngạn, lập tức đem chén đựng nướ© ŧıểυ đưa cho Phượng Khinh Ca, bộ dáng hận khôngthể lập tức bỏ xuống . Nàng cố gắng bế khí, nhưng vẫn cảm thấy muốn ói
Xuân Mai mới vừa bưng chén đến gần, Phượng Khinh Ca liền ngửi thấy một cỗ nồng đậm mùi khai, nàng phản xạ có điều kiện cau mày che lỗ mũi, nói: "Đây là cái gì ?."
Phượng Khinh Vũ sớm tránh sang cửa, nướ© ŧıểυ của Tiểu Lục tử thật sự là khó ngửi. Phượng ngạn và Xuân Mai sắc mặt cũng có chút khó coi, nghe vậy cũng tránhánh mắt của Phượng Khinh Ca
Phượng Khinh Ca là người thông minh, liền hiểu, hai mắt lập tức trợn thật lớn, cau mày cả kinh nói: "Đây là nướ© ŧıểυ ?!"
Phượng ngạn vốn là nhịn được rất vất vả, hắn cố gắng nặn ra vẻ tươi cười, "Ca nhi, ngươi rơi xuống nước bị quỷ nước triền thân, này, đây là cách duy nhất có thể thoát khỏi ác quỷ."
"Bưng đi, bưng đi, cha,con không muốn uống..., làm sao cha có thể để cho con uống cái này nha!" Phượng Khinh Ca chán ghét khoát tay.
“Nếu như ngươi muốn tiếp tục cười không ngừng, thậm chí bị quỷ bắt, vậy đừng uống”.
Cửa sổ đột nhiên bị người bên ngoài đẩy ra, một lão ngoan đồng tóc trắng bay vào, lạnh lùng nói, sau đó đóng cửa sổ lại. Mùi này thật sự khó ngưi a!. Hắn đã sớm muốn tránh khỏi gian phòng
"Ca nhi, ngoan, nghe theo lời đạo trưởng. . . . . ."
Phượng ngạn khẽ cau mày, khuyên nhủ.
Phượng Khinh Ca bịt mũi chép miệng, muốn phản bác rồi lại phản bác không ra, lúc nãy cuồng tiếu , làm cho nàng đến nay vẫn còn sợ hãi. Nàng không muốn tái phát, nhưng cũng không muốn uống thứ dơ bẩn này
"Cha. . . . . ."
Phượng Khinh Ca uất ức hướng nhìn Phượng ngạn cầu khẩn, đáng thương.
Phượng ngạn mi cau càng sâu, mặt trầm xuống, cũng không nhìn Phượng Khinh Ca nữa , đứng dậy liền chạy ra ngoài, vừa đi vừa phân phó: "Người đâu ,bồi nhị tiểu thư uống vào." Vì không muốn thủy quỷ kia tiếp tục dây dưa Ca nhi, hắn chỉ có thể độc ác như thế.
"Ta không muốn uống..., ưmh. . . . . ."
Phượng Khinh Ca nghe vậy sợ đến nụ cười biến sắc, lớn tiếng phản kháng, lại bị gã sai vặt lĩnh mệnh gắt gao đè xuống tay chân, đem chén nướ© ŧıểυ đổ vào
Phượng Khinh Vũ cười lạnh, đi theo sau lưng Phượng Ngạn ra khỏi phòng. Truyền đến từ sau lưng là thanh âm nôn ọe của Phượng Khinh Ca, xem ra, Phượng Khinh Ca nhất định sẽ ghê tởm nhiều ngày rồi. Sau này nếu như biết được nướ© ŧıểυ hôm nay nàng uống là của nam tử xấu nhất tiền viện, không biết sẽ như thế nào.
Phượng Ngạn mới gọi tổng quản đến phân phó hắn đưa cho lão ngoạn đồng chút tiền bạc để duổi khéo hắn đi. Lúc này, trời cũng đã tối, Phượng Ngạn chỉ cảm thấy hôm nay quả là một ngày mệt mỏi, đang chuẩn bị uống chén trà sâm, để nghỉ ngơi…
Lúc này, một gia đinh lại hùng hùng hổ hổ chạy tới.
"Lão gia, lão gia, phu nhân nàng. . . . . ."
Gia đinh kia thật xa nhìn thấy Phượng ngạn, đã chạy gấp đến, cũng thấy được ánh mắt lạnh lẽo của Phượng Khinh Vũ, vội vàng sửa lại :
"Liễu di nương nàng, hôn mê!"
"Cái gì! ?" Phượng ngạn nghe nói, liền kinh hãi.