“ Đây vốn là quà tặng của bổn vương dành cho Nam Vương điện hạ, xin vui lòng nhận cho” Ân Dạ Ly nhẹ nhàng vung tay lên, Mạc Ngôn liền đem cái khay máu chảy dầm dề đưa về phía Tông Chính Vô Song
“ Ọe” Lan Tâm nhịn không được, chạy đến một bên nôn ra
Phượng Khinh Vũ cố kìm nén cảm giác sôi trào trong dạ dày, đưa mắt quay sang hướng khác trong long thầm nghĩ, thà đắc tội với thần tiên cũng không nên đắc tội với Ân Dạ Ly, hắn sẽ không cần ngươi chết mà chỉ khiến ngươi sống không bằng chết
Trên mặt Tông Chính Vô Song vẫn nở nụ cười yêu mị, nhẹ nhàng như cũ, hắn nhìn lướt qua khay cười nói : “ Vậy thì đa tạ Chiến Vương gia rồi!. Dật Phi nhận lấy”
Dật Phi lĩnh mệnh nhận lấy, sau đó tự đi xử lý
Tông Chính Vô Song đương nhiên biết vì sao Ân Dạ Ly làm như vậy, bởi vì hắn ngụy trang nhiều năm như vậy đã bị 3 người biết được. Ân Dạ Ly cắt đầu lưỡi và tay của bọn họ để họ không thể nói cũng không thể viết. Thứ nhất, 3 người này hoàn toàn không biết Tông Chính Vô Song luôn luôn ngụy trang, thứ hai vì 3 người này đắc tội với Ân Dạ Ly, dĩ nhiên sẽ không để bọn hoj yên ổn. Truyền thuyết đồn rằng Chiến vương Ân Dạ Ly lãnh khốc vô tình, quả nhiên danh bất hư truyền a!
“ Phượng tiểu thư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, Vô song ở chỗ này kính ngươi một ly. Chúc ngươi mãi mãi trẻ đẹp” Tông Chính Vô Song nâng chén lên uống cạn
Nam Vương điện hạ thật khéo nói a!. Vĩnh viễn thanh xuân, tươi đẹp ai không hy vọng a!
“ Nam vương điện hạ thật là biết nói đùa, ở Long Thành này, Khinh Vũ nổi tiếng là sửu nữ, sao dám nhận lời khen tặng của ngươi”
Mặc dù ngoài miệng nàng nói như vậy, nhưng trên mặt lại nở nụ cười tràn đầy tự tin
“ Ha ha, Vô Song chỉ nói Phượng tiểu thư khác hẳn người thường, sẽ không giống tục nhân bình thường chỉ nhìn diện mạo bên ngoài, tâm linh mỹ mới là mỹ chân chính a!”
Tông Chính Vô Song một chút cũng không bị nàng làm khó, phản ứng cực nhanh hồi đáp
“ Vũ nhi, nơi này ồn ào quá, chúng ta đến nơi khác dung cơm đi”
Con mắt Ân Dạ Ly xẹt qua tia không thích, Vũ của hắn làm sao có thể cười nói vui vẻ với nam nhân khác, huống chi người đó lại là yêu nghiệt nam nhân a!. Mặc dù hắn tự tin mình sẽ không thua kém Tông Chính Vô Song. Phượng Khinh Vũ cũng không phải là người chú trọng vẻ bề ngoài, nhưng nhìn nam tử khác cứ nhìn Vũ nhi của hắn chằm chằm, trong long hắn vô cùng không thoải mái a!
Phượng Khinh Vũ làm sao không nghe ra thanh âm ghen tức trong lời nói của Ân Dạ Ly, nhưng nàng cũng chỉ cùng nam tử xa lạ nói mấy câu mà thôi, có cần thiết như vậy không?. Nàng cũng không hy vọng về sau đều như những phu nhân chốn khuê phòng, huống chi hắn xem Phượng Khinh Vũ nàng là loại người nào?
Bức tường vừa bị Dật Phi đánh thủng đã được dùng tủ che lại, mặc dù vẫn còn mùi máu tươi nhàn nhạt tản mát trong không khí, nhưng cũng không đến nổi bẩn. Phượng Khinh Vũ nghiêng người nhìn Ân Dạ Ly một cái, thấy trong mắt hắn tràn ngập ý vị phải dẫn nàng đi, cười nhạt, đứng dậy, hướng Tông Chính Vô Song hành lễ:
“ Nam Vương điện hạ, không bằng chúng ta đổi sang chỗ khác?”
Ân Dạ Ly nghe vậy, khẽ cau mày, Tông chính Vô Song lại mừng rỡ
Nhóm người Phượng Khinh Vũ đi tới trà lâu nổi tiếng trong kinh thanh Thanh Ỷ Các. Tuy là buổi sáng nhưng Thanh Ỷ Các đã đông khác, thoải mái trò chuyện to nhỏ, nói đến đương kim thánh thượng bổ nhiệm ai làm quan, phổ biến chính sách gì, rồi lại bàn đến con gà đại tẩu nhà bên sinh được mấy trứng, cái gì cũng nói không cố kỵ gì hết
Đây chính là Thanh Ỷ Các, trừ chiêu đãi quý tộc còn có bình dân, chỉ là Quý tộc bình thường đều ở lầu hai uống trà đãi khách, bình dân ngồi ở đải sảnh lầu dưới ăn uống
Nhóm người Phượng Khinh Vũ vừa vào cửa, đã hấp dẫn ánh mắt của khách trong đại sảnh, chỉ vì Ân Dạ Cách một thân mặc y thêu kim ti ( cẩm bào thêu chỉ vàng) một đầu tóc bạch kim lại kết hợp với ngân diện màu đen, chỉ có ai ngốc mới không biết hắn là ai. Mà cô gái bên cạnh có khuôn mặt đen như than, muốn người khác không nhận ra cũng khó khăn. Mà Tông Chính Vô Song sau khi rời khỏi Nhất Phẩm Cư đã đeo mũ lên, nhưng một thân cẩm y ngọc thường, thân phận thoạt nhìn không tầm thường. Một nhóm năm người, trừ Dật Phi và Lan Tâm tương đối bình thường, ba người bọn họ đủ thu hút ánh mắt của trà khách
Tông Chính Vô song đang muốn kêu người an bày một phòng, ai ngờ Phượng Khinh Vũ đi trước đến bàn gần cửa sổ ngồi xuống, nhìn với bọn hắn, cười nói : “ Nơi này không tệ, ở nơi này uống đi”
Kiếp trước, nàng không thích những gian phòng nhỏ hẹp, nơi đó đều an bày chơi mạt chược, nàng thích sống ở trong đại sảnh, nằm trên ghế salon có máy điều hòa thổi, nghe nhạc, an hưởng yên tĩnh trong chốc lát
Ân Dạ Ly mặc dù không muốn lộ diện nơi đông người, nhưng nếu như Phượng Khinh Vũ ở chỗ này, làm sao hắn có thể đi. Không chút nghĩ ngợi, hắn tiện thể bước lên trước ngồi xuống bên cạnh nàng
Ánh mắt Tông Chính Vô Song chợt lóe, vẫn cười như cũ, sau đó chậm rãi ngồi xuống
Dật Phi với Lan Tâm chỉ là nô tài, nên chỉ đứng sau lưng chủ tử của mình
“ Đến đây, đều ngồi xuống đi!. Đứng tại đó đẹp mắt sao?”
Phượng Khinh Vũ cười và vẫy tay với Lan Tâm và Dật Phi
Lan Tâm do dự một chút liền ngồi xuống, mà Dật Phi trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, nhìn về phía vương gia. Không có Tông Chính Vô Song đồng ý. Hắn làm sao có thể ngồi cùng với chủ tử và Chiến vương a!. Hắn nghĩ cũng không dám nghĩ
Tông Chính Vô Song khẽ mỉm cười, nụ cười tựa như thanh phong phất qua mặt, như hoa đào nở rộ, diễm lệ vô cùng :
“ Nếu Phượng tiểu thư đã kêu ngươi ngồi, thì ngươi ngồi xuống đi”
Dật Phi nghe theo ngồi xuống, lại cảm thấy cả người không được tự nhiên
Tiểu nhị rất nhanh đem trà đưa lên bàn Phượng Khinh Vũ
Khóe môi Phượng Khinh Vũ khẽ cong lên một đường cong đẹp mắt, chậm rãi đem ly trà màu nâu nhạt hớp một miếng, mím môi cười nói : “ Trà thơm quá”
Lan Tâm đem nước trà trong ly uống một hơi cạn sạch, nghe lời của tiểu thư, không khỏi nhíu mày : “ Tiểu thư, trà này có chỗ nào thơm?. Tại sao Lan Tâm không ngửi thấy”
“ Ngươi uống như vậy dĩ nhiên không ngửi được mùi vị a!” Phượng Khinh Vũ thấy vẻ mặt của Lan Tâm không khỏi bật cười : “ Trà dùng để phẩm tựa như phẩm người cũng là 1 đạo lý”
Tông Chính Vô Song cùng với Ân Dạ Ly nhìn về phía Phượng Khinh Vũ, hiển nhiên là bị lời nói của nàng hấp dẫn, cả trà cũng quên uống
“ Phẩm người? Ai da!. Tiểu thư, người không thể ăn được a!”
Người ăn thịt người, chẳng phải muốn thiên hạ đại loạn sao?. Nghị luận của tiểu thư cũng quá mức dọa người a!
Thanh âm của Lan Tâm hơi mất khống chế nên lớn tiếng một chút, đều nhìn về phía bàn của bọn họ. Phượng Khinh Vũ không khỏi vỗ trán thở dài, Aiz, thì ra là người đơn thuần cũng là một cái tội a!
“ Nói bậy gì đó!. Tiểu thư ta nói phẩm người cũng không phải như tưởng tượng của các ngươi”
Phượng Khinh Vũ xem thường nhìn Lan Tâm, tiếp tục nói :
“ Trà cũng phân chia ra làm cao nhã, thấp kém, người cũng phân chia thành tốt xấu. Cái gọi là nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài, cũng như không thể chỉ bằng diện mạo của người đó đã đánh giá phẩm cách của họ là cao hay thấp, thân phận cao quý hay bần tiện. Hiểu không?”
“ Không hiểu lắm”. Lan Tâm cau mày, trầm ngâm tự hỏi
“ Lời nói của Phượng tiểu thư thật đặc biệt, xin chỉ giáo” Tông Chính Vô Song cười nói
Phượng Khinh Vũ đặt ly trà xuống, đang tự hỏi không biết giải thích thế nào, lại thấy một đôi nam nữ đi vào. Nữ chính là Hữu tướng tam tiểu thư Doãn Ngọc Yên, nam chính là người ở Hiền vương phủ đã gặp một lần Mộc Thanh Dương
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp a!