Phượng Khinh Vũ rút tay khỏi đàn tranh, hai mắt lệ quang mơ hồ, run động lòng người, đem tình cảm của chính mình dung nhập vào trong tiếng hát, cảm động mình, mới có thể làm cảm động người nghe
Nàng hít một hơi thật sâu, muốn đem suy nghĩ vừa rồi quẳng ra khỏi đầu, lại phát hiện ra bóng dáng của người một thân hắc y, mang ngân diện luôn trực diện trong đầu nàng muốn xua thế nào cũng ko được
Mới vừa rồi, nàng coi chính mình là minh Nguyệt, nghĩ tới tình cảm của mình với Ân Dạ Ly, tam sinh tam thế tình duyên, không khỏi ảo não rơi lệ
“ Tiểu thư, người đàn thật tốt, hát cũng rất hay”
“ Tiểu thư, người thật lợi hại a!” Lan Tâm từ trong tiếng hát đã dứt phục hồi lại tinh thần, không khỏi vỗ tay khen ngợi
Phượng Khinh Vũ bị lời nói của nàng làm cho giật mình, thu hồi lai tâm thần, mỉm cười nhìn nàng một cái
“ Tiểu thư, bài hát này tên là gì vậy?. Thật là hay, nhưng mà chỉ là hơi buồn một chút”
“ Bài hát này tên là Kiếp sau cũng phải tìm được em là một nam tử tên Trương Ngải Văn vì tìm kiếm bạn gái của mình mà đăc biệt soạn ra nhạc này”
Phượng Khinh Vũ từng xem qua chuyện tình của Trương Ngải Văn cùng Mỹ La bạn gái của hắn, mặc dù nàng không quá thích hắn, khi mất đi mới biết hối hận, nhưng tình cảm của 2 người cũng làm nàng rất cảm động, dù sao họ cũng thật lòng yêu nhau
“A, Trương Ngải văn là ai ?”
Lan Tâm nghe được cái tên xa lạ, không khỏi nổi lên hiếu kì. Nam tử si tình như vậy, câu chuyện tình yêu lại cảm động như vậy, là câu chuyện mà thiếu nữ độ tuổi như nàng thích nghe nhất
“ Ai?”
Phượng Khinh Vũ đang muốn trả lời Lan Tâm, lại nghe được lá cây phía trước phát ra tiếng động, nhìn về phía chỗ cành cây mà Ân Dạ Ly đang ngồi, lớn tiếng chất vấn
“Hì hì! Tiểu nha đầu nhĩ lực tốt vô cùng !”
Tung người một cái, lão ngoạn đồng xuất hiện trước mặt Phượng Khinh Vũ
“Ngươi rất rỗi rãnh a!” Trên mặt Phượng Khinh Vũ mỉm cười, trái tim lại cảm thấy có chút mất mác
“ Hắc hắc! Tiểu nha đầu miệng lưỡi ngươi vẫn bén nhọn như vậy, xem ra ngươi ngồi tù rất vui a!”
Lão ngoạn đồng luôn có thói quen trêu chọc Phượng Khinh Vũ, đặt mông ngồi xuống bên cạnh nàng
“ Thế nào, ngươi không bồi bên cạnh A thúc của ngươi, tới tìm ta làm gì?”
Phượng Khinh Vũ mỉm cười nhìn về phía lão ngoạn đồng nhưng ánh mắt lại tìm kiếm xung quanh
“A Thúc cũng tới a! A Thúc, mau xuống đây đi!”
Hắn kêu vài tiếng cũng không thấy phản ứng, lão ngoạn đồng ngưng mắt nhìn cành cây vừa rồi, Ân Dạ Ly đã không biết rời đi từ lúc nào
Trong mắt Phượng Khinh Vũ nhanh chóng xẹt qua tia thất vọng
Trong rừng cây bên ngoài Đại lý tự
Dưới bóng cây của dịch trạm, Ân Dạ Ly một thân mặc y, như muốn cùng bóng đêm dung nhập thành một thể
“ Đi, đem Lan Tâm chuyển qua phòng giam khác, tách khỏi Phượng Khinh Vũ, nhớ, tìm một lý do bình thường, không để cho nàng nghi ngờ”
“ Dạ”
Mạc Ngôn một thân tử y cung kính đáp, thoáng biến mất trong bóng đêm, Hắn là người đứng đầu tử y vệ, chỉ tuân theo mệnh lệnh của Ân Dạ Ly, cũng không hỏi hắn vì sao phải làm như vậy
Ân Dạ Ly ngẩng đầu nhìn về phía mặt trăng trên cao, hồi lâu sau, cũng không phát ra tiếng động
. . . . . .
Thời điểm Ân Dạ Ly trở lại phòng giam của Đại lý tự đã là buổi chiều ngày hôm sau. Hắn sai Mạc Ngôn hỏi thăm, từ miệng của Lan Tâm biết được rất nhiều chuyện trước đây của Phượng Khinh Vũ
Ví như, Phượng Khinh Vũ treo cổ tự sát, sau khi tỉnh lại nói 1 câu : Thần côn đáng chết
Ví như, Phượng Khinh Vũ không cho Lan Tâm tự xưng là nô tài
Lại còn, Phượng Khinh Vũ trước kia thân thể yếu đuối, lại có thể một mình đánh ngã một gã nam nhi
Phượng Khinh Vũ mỗi ngày đều nói và làm những chuyện kì quái
Ví như, Phượng Khinh Vũ nói với Lan Tâm nàng không thuộc về thế giới này
Lại còn, hôm qua Phượng Khinh Vũ ở hậu viện đại lý tự đã hát một ca khúc kì quái và một nhạc điệu xa lạ
. . . . . .
Tất cả mọi chuyện đều nói lên một vấn đề, chính là sau khi Phượng Khinh vũ tự sát đã không còn là Phượng Khinh Vũ trước kia. Nàng không còn cà lăm, không còn si mê Hiền vương, cũng không hề mềm yếu, mà trở thành một người cuồng vọng
Nàng không phải Phượng Khinh Vũ, vậy nàng có thể là ai?. Đáp án rất sinh động, chẳng lẽ nàng thật là tam sinh tam thế của Minh Nguyệt mà Tiểu Cơ ở dị thời không tìm được?. Nhưng Tiểu Cơ tại sao không trở về?
“ Này, ngươi còn muốn nán ở trên nóc nhà bao lâu nữa?”
Thanh âm của Phượng Khinh Vũ truyền đến
Ân Dạ Ly ngẩng ra, phục hồi tinh thần lại, giơ tay một cái, nóc nhà lập tức thủng một lỗ. Hắn tung người nhảy xuống, tư thái ưu nhã rơi xuống trước mặt Phượng Khinh Vũ
Thính lực của Phượng Khinh Vũ không tệ, nếu không phải do hắn đứng ngẩn người ở trên nóc nhà, thì với trình độ của nàng cũng không tài nào phát hiện ra hắn
Răng rắc
Tiếng ngói rơi xuống đất, vỡ vụn, nha dịch trông chừng bên ngoài nghe thấy, vội vàng chạy vào, nhưng người còn chưa đến gần đã bị Tử y vệ ngăn cản
Bọn nha dịch liếc nhìn nhau một cái, chậm rãi lui ra. Người ta là hộ vệ của Chiến vương Ân Dạ Ly, nếu bọn họ xông lên không phải tự tìm chết sao?. Coi như nhân phạm nếu thật sự bị cướp cũng có thể nương nhờ trên người bọn họ
Ân Dạ Ly ngước mắt nhìn nàng, thanh âm trầm thấp, như tiếng đàn, rất dễ nghe : “ Ngươi còn muốn ở trong nhà lao này bao lâu?”
Ách. . . . . .
Hắn phải hỏi ngược lại mới đúng a!. Người nào lại thích ngồi tù a!. Nhưng chuyện phải được điều tra rõ ràng, bằng không nếu nàng đi ra ngoài, cũng coi như là đào phạm a!
“ Chỉ cần một câu nói của ngươi, ta sẽ dẫn ngươi đi, bất luận kẻ nào cũng không ngăn cản được”
“ Ha ha, Ta ở chỗ này hảo ăn hảo uống, thật thoải mái, tạm thời không muốn ra ngoài”
Phượng Khinh Vũ dĩ nhiên biết bản lĩnh của Ân Dạ Ly, nhưng Ân Dạ Ly bây giờ đã trở thành cái gai trong mắt Minh đế cùng với thế lực khắp nơi rồi, nếu như vì chuyện này của nàng, không phải bắt Minh đế phải khai đao sao?. Ân Dạ Ly tất nhiên không sợ, nhưng thuộc hạ của hắn thì sao?. Bọn họ có gia đình có thê tử, không giống như Ân Dạ Ly có thể rời đi bất kì lúc nào. Huống chi, nàng đến này còn chưa gặp mặt bà ngoại của nàng, nàng làm sao có thể tùy hứng hành sự được?
Ân Dạ Ly cau mày : “ Hôm nay là đêm thất tịch, ngươi đã đồng ý với ta đến Bá Kiều để thả đèn rồi mà . Phượng Khinh Vũ ngươi nói lời không giữ lời sao?”
A! Nàng thế nào lại quên chuyện này a!. Phượng Khinh Vũ nuốt nước bọt, ngượng ngùng cười nói :
“ Bây giờ sao?. Bây giờ chẳng phải còn quá sớm sao?. Còn quá sớm đấy”
Ân Dạ Ly cau mày càng chặt, nhìn người trước mặt nói dối mà mặt không đỏ tim không đập mạnh. Nhưng hắn cũng không vạch trần
Hắn khẽ nhếch môi : “ Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”
“A! Nói gì?” Phượng Khinh Vũ kinh ngạc nói.
Con mắt Ân Dạ Ly hơi trầm xuống, ôm chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, tung người nhảy lên. Hai người xuyên qua lỗ thủng trên nóc nhà, lại làm cho lỗ thủng hỏng nhiều thêm một chút. Ân Dạ Ly lấy tay chống đỡ thay nàng, lúc nàng hồi phục tinh thần thì 2 người đã đạp nóc nhà, bay xa
Phượng Khinh Vũ nhanh chóng quay ngược lại nhìn, không khỏi thầm than : Đây chính là khinh công trong truyền thuyết sao?. Thật là lợi hại a!. Có rảnh rỗi nàng cũng muốn bắt chước học. Phượng Khinh Vũ mặc dù có cổ võ, nhưng lại không có khinh công cùng nội công, nàng đối với kĩ thuật leo trèo vô cùng thuần thục, thế nhưng phải sử dụng công cụ bên ngoài, không ưu nhã lưu động như khinh công thời cổ đại
Phượng Khinh Vũ nhìn chằm chằm vào nóc nhà mới bị phá vỡ, chỉ nghe bọn nha dịch nhìn trời bất đắc dĩ than thở, không khỏi thầm nghĩ: Ân Dạ Ly này cũng thật bá đạo!. Muốn dẫn nàng đi Bá Kiều thả đèn cũng không cần gây động tĩnh lớn như vậy a!. Chỉ sợ người khác không biết sao?