Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí

Chương 27: Hắn Cần Tỉnh Táo

« Chương TrướcChương Tiếp »
Căn phòng này được tạm dùng để nghỉ trưa, cũng không hoa lệ, chỉ có một chiếc giường lớn làm bằng đàn mộc khắc hoa, một cái bàn tròn và bốn chiếc ghế gỗ lim, một chiếc tủ quần áo, ngoài ra không còn thứ gì khác. Thật sự vừa xem liền hiểu ngay

Cho nên, khi Ân Dạ Ly nhìn thấy mớ y phục ném tán loạn dưới giường, còn có hai cổ thân thể đang dính chặt vào nhau, mày nhăn lại thật sâu, trong mắt xẹt qua tia chán ghét, hắn đi ra ngoài, ôm Phượng Khinh Vũ đang hôn mê bất tỉnh sang căn phòng thứ hai bên cạnh

Minh Đế theo sát đó thấy Ân Dạ Ly đi ra ngoài, ngước mắt nhìn vào trong, nhất thời nổi trận lôi đình. Không biết tại sao, khi nhìn thấy hai cổ thân thể dây dưa, lại là con trai trước giờ luôn làm hắn kiêu ngạo Tông Chính Vân Triệt, và người bên dưới là cung nữ tâm phúc của Doãn phi, – Hoàn nhi

“Nghiệt tử, nghiệt tử. . . . . .” Minh Đế giận đến sắc mặt tử hồng, nói liên tục hai lần nghiệt tử rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Trên giường lớn, hai người đang một hồi mây mưa nhất thời cả kinh. Trong đầu óc đang trầm mê của hắn bởi vì Ân Dạ Ly và Minh Đế đột nhiên xông vào mà trở nên thanh tỉnh, hắn hoảng sợ gọi:

“Phụ hoàng. . . . . .”

Minh Đế đã sớm đi xa, căn bản không nguyện để ý tới hắn.

Mị thuốc trên người Tông Chính Vân Triệt bởi vì trận giao hoan vừa rồi mà giải trừ không ít, lúc này đầu óc thanh tỉnh, mới giật mình mình làm chuyện gì. Sắc mặt hắn trong nháy mắt đại biến, nhìn về phía người còn bị hắn đè ở phía dưới

Hoàn nhi không mảnh vải che thân cắn chặt đôi môi đỏ mọng, hận không thể giấu mình ở trong chăn. Nàng thấy Tông Chính Vân Triệt nhìn mình, trên khuôn mặt tú lệ ngượng ngùng đến đỏ bừng

“Tại sao là ngươi?”

Tông Chính Vân Triệt mang theo thất vọng gầm nhẹ, khiến HoànNhi mới vừa rồi còn nảy mầm xuân tâm trong nháy mặt lạnh đi, lúc nãy nàng phụng lệnh Doãn thục phi mang thuốc giải đến cho hắn, rõ ràng chính hắn kéo nàng đến bên giường, muốn nàng

“Hoàng thượng, thế nào?” Doãn Thục phi bước chân hơi chậm, nàng gấp gáp đuổi theo, nhưng đến nơi lại thấy Minh đế tức giận, trong tim nhất thời dâng lên tia chẳng lành

Minh Đế hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn nàng một cái, “Nàng dạy nhi tử thật tốt !” Dứt lời, phẩy tay áo bỏ đi.

Lòng của Doãn Thục Phi nhất thời trầm xuống, nàng há miệng, muốn đuổi theo giải thích, suy tư một chút liền bỏ qua. Giờ phút này càng đuổi theo càng mất mặt. Không bằng chờ Minh đế nguôi giận một chút rồi nói

Nàng bước nhanh về phía gian phòng, nghiêng mắt một cái, nhìn thấy tình cảnh bên trong, trên mặt nhất thời tràn đầy lo lắng, chân mày càng nhíu càng chặt, quát lạnh một tiếng liền quay đầu: “Còn không mau mặc quần áo vào!”

Tông Chính Vân Triệt đứng dậy, kéo quần áo trên đất nhanh chóng mặc vào, mắt thấy Hoàn Nhi còn núp ở trong chăn, trong mắt xẹt qua tia chán ghét, cả giận nói: “Còn chưa cút!”

Hoàn Nhi xấu hổ, nước mắt tuôn rơi, nàng không dám chậm trễ, nhặt quần áo trên đất mặc vào, liền vội vã chạy đi.

Tông Chính Vân Triệt đi tới bên cạnh Doãn thục phi, nhìn sắc mặt âm trầm của mẫu phi, muốn nói lại thôi

“Đi theo ta!” Doãn Thục phi liếc nhi tử một cái, xoay người đi về phía trước điện

Trong căn phòng thứ 2, Ân Dạ Ly đem Phượng Khinh Vũ đặt ở trên giường, để cho nàng ngồi bó gối, sau đó chậm rãi ngồi xuống phía sau nàng, đôi tay đặt lên phần lưng của nàng, vận nội công

Phải biết là, hiện tại mặc dù là tháng bảy, nhưng hồ nước kia thật kì lạ, nước lạnh thấu xương, Phượng Khinh Vũ ngâm trong nước quá lâu, nếu không kịp thời khử bỏ hàn khí, sẽ ngã bệnh

Ân Dạ Ly nhắm mắt vận công, không tới thời gian nửa chun trà, trên đầu Phượng Khinh Vũ tản ra sương mù mông lung, y phục trên người cũng được hong khô, sắc mặt hồng nhuận trở lại

“ Uhm…”

“Ừ. . . . . .” Phượng Khinh Vũ khép chặt hai mắt, đôi mày thanh tú nhíu lại, trong mũi tràn ra một tiếng khẽ rên.

Ân đêm cách chậm rãi thu chưởng, đem hơi thở quy về đan điền, lúc này mới mở mắt ra, thật sâu thở ra.

Hắn giật giật thân thể, chuẩn bị xuống giường, nhưng một trận đau nhức lại truyền đến, khiến mày hắn khẽ chau, nhìn về phía bắp chân của mình, mới phát hiện, lúc nãy, toàn bộ tâm trí hắn đều đặt trên người Phượng Khinh Vũ, hắn lại quên bắp chân của mình bị thực nhân ngư cắn một cái

Ân Dạ Ly giơ tay chuẩn bị xử lý vết thương, thân thể lại bị một lực lớn ôm ngã về giường, một thân thể mềm mại như rắn quấn lên người hắn

Chỉ thấy hai gò má của nàng ửng hồng một cách quỷ dị, ánh mắt mê ly, càng không ngừng sờ mó y phục của Ân Dạ Ly, cái đầu nhỏ, dùng sức chui vào ngực hắn

Nóng quá, thật sự quá khó chịu!

Thì ra, Phượng Khinh Vũ bị nước hồ lạnh như băng tạm thời khống chế tác dụng của mị dược, nhưng vì Ân Dạ Ly vận công, làm cho tác dụng của thuốc lại phát huy, ngược lại còn mạnh mẽ hơn. Nàng lúc này cảm thấy miệng đắng, lưỡi khô, thân nóng lên. Mà Ân Dạ Ly lúc nãy vì cứu nàng nên không để ý bản thân, lúc này quần áo trên người ướt đẫm, thân thể cũng man mát lành lạnh .

“Phượng tiểu thư, ngươi không nên như vậy !”

Ân Dạ Ly mi nhíu lại, ngăn tay nhỏ bé của Phượng Khinh Vũ sờ loạn

Phượng Khinh Vũ giờ khắc này bị mị dược cắn nuốt trong thân thể, nào có thể lắng nghe lời hắn nói, coi như nghe được đi, giờ phút này thân thể cũng không tự chủ muốn dựa sát vào hắn

“Ưmh, không cần sờ nơi đó!”

Ân Dạ Ly thét lên kinh hãi, ánh mắt tựa hồ khổ sở, nhưng cũng tựa như sung sướиɠ

Phượng Khinh Vũ bị một bàn tay giật ra, một tay khác cũng mò tới cấm địa của Ân Dạ Ly

“Ta nóng quá!” Phượng Khinh Vũ tay bị ngăn, lại cố sức kéo kéo y phục của mình

Áo nửa mở, lộ ra cảnh xuân trước ngực trắng nõn, Phượng Khinh Vũ lại quấn lên người hắn, nàng đột nhiên ah một tiếng, cau mày hỏi : “ Thứ gì đâm ta”

Ân Dạ Ly quýnh lên, không muốn cùng Phượng Khinh Vũ tiếp tục dây dưa, tay nâng lên, đánh nàng ngất xỉu

Con ngươi thâm thúy của Ân Dạ Ly quét qua Phượng Khinh Vũ đang ngủ mê man trên giường, mi chau lại càng chặt. Lúc Phượng Khinh Vũ quấn lên thân thể hắn, hắn vốn có thể đánh ngất nàng, nhưng lúc đó lại tham luyến sự dịu dàng của nàng. Thân thể của hắn lại có phản ứng với nàng, nguyên nhân là do hắn bị cấm dục quá lâu sao?

Không! Tuyệt không thể! Hắn tuyệt không thể nảy sinh cảm giác với nữ tử nào khác ngoài Nguyệt nhi!

Hắn cần tỉnh táo!

Ân Dạ Ly nắm chặt 10 ngón tay, nhanh chóng rời giường, nhưng mới bước được 2 bước, lại ko nhịn được quay đầu lại. Phượng Khinh Vũ vẫn còn ngủ mê man trên giường, sắc mặt lại khác thường, mới vừa rồi sắc mặt còn ửng hồng, giờ phút này lại chuyển sang đỏ ngầu Mặc dù da nàng vốn đen cho nên khó phân biệt được, nhưng da thịt trước ngưc đã sớm trở nên tím đen

Trúng độc!

Thì ra Phượng Khinh Vũ trúng độc, Ân Dạ Ly biết loại độc này chính là Can Trường mị dược. Loại độc này có độc tính rất mạnh, cho dù ngươi có là trinh tiết liệt nữ, ý chí vô cùng ương ngạnh nhưng cũng không thoát khỏi Can Trường chi độc. Nếu không cùng một nam nhân giao hợp để giải độc, thì huyết mạch sẽ phình to, cuối cùng banh xác mà chết

Thật là bá đạo độc dược! Thật là lòng dạ hiểm độc
« Chương TrướcChương Tiếp »