Ánh trăng quá mờ, dưới bóng cây lay động, ánh trăng mỏng manh bị khúc xạ thành từng chút sáng rọi chiếu vào bốn phía, Quân Lam Tuyết không thấy rõ mặt của hắn, lại có thể nhìn thấy một đôi con ngươi so với đêm tối còn phải đen hơn mấy phần, lộ ra ánh sắc nhọn, lãnh ý như vậy, giống như là băng tuyết trên núi, thành cổ kiên cố.
Mặt của hắn bị giấu ở trong bóng đêm, hô hấp nặng nhọc giống như là dã thú vận sức chờ phát động, khiến Quân Lam Tuyết ngửi thấy một tia mùi vị không tầm thường.
Ánh mắt lạnh lẽo như vậy, lại có hô hấp cực nóng, người đàn ông này rốt cuộc là bị trọng thương, còn là trúng xuân dược?
Đợi chút. . . . . . Xuân dược?
Quân Lam Tuyết đột nhiên nhớ tới mới vừa rồi l*иg ngực người đàn ông này lúc dính vào trên lưng mình tán phát hơi nóng nóng bỏng, chẳng lẽ nói thật sự là trúng xuân dược, mới không cho phép nàng đến gần?
"Ở nơi nào, mau đuổi theo!"
Lúc này, trong đêm tối yên tĩnh đột nhiên vang lên một giọng nói, mới vừa bọn họ động tĩnh quá lớn, đã kinh động đến sát thủ áo đen đang truy tìm, giờ phút này đang nhanh chóng hướng bọn họ bao vây tới đây.
Quân Lam tuyết thầm kêu hỏng bét, nam tử kia ánh mắt lạnh lẽo, môi mỏng nâng lên một đạo hừ lạnh, chủy thủ trong tay đột nhiên bay ra ngoài, thẳng tắp hướng nơi nào đó đánh tới, " phập ——" một tiếng mảnh vang, Quân Lam tuyết chỉ cảm thấy đung đưa, còn chưa kịp bừng tỉnh chuyện gì xảy ra, dưới chân của nàng đột nhiên hiện ra một nửa người hắc động, thẳng tắp rớt xuống.
Nhìn thấy Quân Lam Tuyết té xuống, ánh mắt người đàn ông kia càng thêm lạnh lẽo, vậy mà lúc này sát thủ áo đen đang nhanh chóng hướng này chạy tới, hắn không có nhiều thời gian lại đi để ý tới cái mật đạo bị người phát hiện ra, trực tiếp đã nhảy vào trong hắc động, chờ sát thủ áo đen đuổi kịp tới nơi, bọn họ giống như hư không biến mất, mất đi bóng dáng.
"Cẩn thận lục soát cho ta! Nhất định phải đem đầu của Tô Lăng Trạch lấy xuống cho ta!" Thống lĩnh Sát thủ áo đen lần nữa phát ra lệnh chém gϊếŧ, đêm tối đắm chìm, ánh trăng an tĩnh trong hồ, chỉ để lại đám sat thủ áo đen không ngừng tới tìm lục soát.
Ở bên trong mật đạo dưới đất tối đen, Quân Lam Tuyết đang thận trọng lục lọi đi tới.
"Mẹ nó, đây là cái địa phương quỷ quái gì, một chút ánh sáng cũng không có!"
Bản lĩnh không thấy năm ngón tay để cho trong lòng nàng rất phiền não, không thấy được đường chỉ có thể từng điểm từng điểm lục lọi đi tới, nhưng mà khiến nàng kinh ngạc hơn chính là, không nghĩ tới núi phía sau vương phủ còn có một mật đạo như vậy, là thông hướng nào?
Xem ra trước nàng là không cẩn thận vừa lúc đứng ở bên cạnh cơ quan, người đàn ông kia muốn chạy đến trong mật đạo , lại bị nàng chận lại.
Nghĩ tới đây, Quân Lam Tuyết càng thêm ảo não, tối nay xuất sư bất lợi.
"Ách. . . . . ." Một tiếng kêu rên kéo suy nghĩ của Quân Lam Tuyết, cảm thấy dưới chân mình đã dẫm vào thứ gì, nàng vội vã lui về phía sau mấy bước, " Thứ quỷ gì!"
‘Thứ quỷ gì’ cắn răng nghiến lợi lên tiếng: "Đáng chết, ngươi xem không thấy đường sao?" Tô Lăng Trạch từ trên mặt đất ngồi dậy, liếc mắt nhìn cánh tay không ngừng chảy máu, liên tiếp điểm nhiều cái huyệt vị, lúc này mới nhìn chằm chằm cô gái trước mắt lạnh lùng nói.
Người tập võ trời sanh nhạy cảm, đối với hoàn cảnh quanh mình càng tăng thêm một phần nhận biết, vì vậy bóng tối ở trong mắt bọn họ cũng giống như ban ngày, có thể thấy rất rõ ràng, chỉ là, trước mắt cô gái này tóc xõa, che lại phần lớn diện mạo, để cho hắn thấy hình dáng đại khái.
Nghe được âm thanh này, Quân Lam Tuyết an tâm, giọng nói vừa rồi của người đàn ông kia, chỉ cần là cá nhân, nàng cũng không thấy sợ , mặt không vẻ gì nói: "Ta xác thực không nhìn thấy, ngươi có bản lãnh tại sao không tránh ra một chút?"
Tô Lăng Trạch không nghe lời nói của nàng, chỉ là lạnh lùng nhìn nàng, môi mỏng nhấp nhẹ, nói ra không chút nào tình cảm lại bức người sống chết nói: "Cho ngươi hai con đường, một cái, tự mình kết thúc. Ta cho ngươi toàn thây. Điều thứ hai, ta gϊếŧ chết ngươi, chết không toàn thây."