"Vô Nham ca ca, chúc mừng ngươi đã trở thành gia chủ của Khúc gia, bất qua tại sao ngươi lại chạy đến nhà của ta? Không phải ngươi nên ở lại gia tộc ăn mừng sao?"
"Tuyết Nhi, ta đến tìm Quân bá phụ."
"Ngươi tìm cha ta làm gì?"
"Hạ sính lễ, hỏi cưới ngươi."
********
"Tuyết Nhi, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi, thời gian vừa qua ngươi sống có tốt không?"
"Ách, Nham thúc thúc..."
"Đây là biệt danh về sau ngươi muốn kêu ta sao?"
"Ta là tỷ tỷ của Tiểu Ngôn, cũng cùng bối phận với Tiểu Ngôn, hắn kêu ngươi là Nham thúc thúc, nếu ta gọi tên ngươi chẳng phải là làm loạn bối phận sao?"
********
"Ta... Không biết ngươi."
"Tuyết Nhi, chuyện này không thể đem ra đùa đâu."
"Đây không phải là đùa, ta đang nói sự thật."
"Tuyết Nhi, đừng nghịch nữa, trở về với ta, ta dẫn ngươi về nhà."
"Ngươi hãy nghe ta nói hết, mọi điều ta nói đều là sự thật, thật ra, ta không nhớ ra bất cứ chuyện gì của trước kia, một chút ta cũng không nhớ được."
Thì ra, từ đầu đến cuối, trong đầu hắn đều là một người.
Cũng chỉ có một người.
Chẳng qua là Tuyết Nhi, nếu đó đã là ước vọng của ngươi, như vậy, đó cũng là ước vọng của ta.
*******
Chẳng qua, hắn vẫn không biết rằng.
Khi đó, lúc hắn đến Quân gia hạ sính lễ, có hai nữ tữ, nói chuyện tại Kính Hồ.
"Quân Lam Tuyết, ngươi cố ý có phải hay không? Cố ý đến gần Vô Nham đại ca, ngươi đang trả thù ta có phải hay không?"
" Chớ dùng ánh mắt như thế nhìn ta, Thủy Nhược, khi ngươi từng bước từng bước đem ta đẩy vào địa ngục, ngươi nên lường trước sẽ có một ngày như thế này."
"Nhưng chuyện này không liên quan đến Vô Nham đại ca, tại sao ngươi có thể lừa gạt tình cảm của hắn!"
"Chỉ cần là thứ ngươi thích, ta đều sẽ hủy diệt nó, đây là báo ứng của ngươi." --- ---
******
Tô Lăng Trạch trở lại doanh trại đóng ở biên quan.
Trong quân trên dưới đều nhiệt liệt hoan nghênh.
Chúng các tướng sĩ không có sự phân chia, không có ý niệm chủ tớ, tất cả đều ngồi bên đống lửa ăn thịt nướng, uống rượu bình thường, nhưng lại có mùi vị đặc biệt.
"Chủ tử, tại sao ngươi vẫn còn ở nơi này, những tướng quân kia vẫn đang chờ ngài đi qua đấy!" Mạc Ninh từ trước đến nay đã quen nói chuyện tùy tiện, liên tục nói một tràng dài tựa như pháo đạn, lời vừa ra khỏi miệng lại có cảm giác như mình đã nói sai, vội vàng sửa lại: "Không không không, phải gọi là bệ hạ, xem trí nhớ của ta này..."
Hắn đã sớm hình thành thói quen, nhất thời đúng là không đổi được.
Tô Lăng Trạch một thân thiết giáp bức người, nghe thấy lời của Mạc Ninh, quay đầu lại, cười lắc đầu: "Trước khi đi ta đã đáp ứng với tiểu nô tài sẽ không uống rượu, đợi sau khi thương thế tốt hơn mới có thể uống, ta chỉ định đi xem một chút, các ngươi cứ nháo đi."
Nghe vậy, Mạc Ninh bĩu môi, tự lẩm bẩm nói: "Nữ nhân kia cũng thật là, quản được nghiêm như vậy, nanh vuốt còn có thể đưa được đến biên quan này..."
Tô Lăng Trạch khẽ cười, bất quá đây cũng xuất phát từ quan tâm, có người quản, cãi nhau, làm sao lại không phải là một loại hạnh phúc, nếu cuộc sống sau này đều là như thế, tại sao không phải là một chuyện tốt chứ?
Mạc Ninh lại bĩu môi, ngay sau đó lại nghĩ đến chuyện gì, mặt thần thần bí bí nói: "Bất quá chủ tử ngài lần này có thể hoàn toàn yên tâm, thuộc hạ dám cam đoan với ngài lần này ngài có uống bao lâu, nữ nhân kia cũng sẽ tuyệt đối không trách ngài, huống hồ, những tướng quân kia còn nói, hôm nay bọn họ gặp một kẻ thông minh tuyệt đỉnh lại sáng suốt hơn người, đang muốn tiến cử làm quân sư cho chủ tử đây, lúc này không phải là một cái cớ tốt sao? Vậy ngài có muốn đi gặp ngay lúc này không?"