Chương 87

Một lát sau Tiểu Châu đẩy cửa đi ra thấy khay điểm tâm để bên ngoài nhưng lại không thấy Điềm Điềm đâu, biết rằng cô đã hiểu lầm nên mau chóng đi tìm cô.

Tiểu Châu đi đến tẩm cung của tiên nữ.

Chỉ thấy Ba Ba Mạc Tỏa đang ngồi trên xích đu, cổ ngẩng cao như không biết mỏi, mắt nhìn thẳng lên bầu trời, ngồi yên như một bức tượng không chớp mắt.

“Nương nương, người có nhìn thấy tiểu Điềm Điềm không?”

Ba Ba Mạc Tỏa vẫn ngồi yên bất động, hai tay nắm hai bên dây xích đu, mắt hướng thẳng về phía mặt trời, bất động nói:

“Đừng hỏi ta, ta đang hấp thụ ánh nắng mặt trời xem có tăng được tí năng lượng nào không, khôn hồn thì biến đi, nếu không ta cắn đấy.”

Tiểu Châu sợ hãi ra mặt, nhưng vẫn muốn tìm Điềm Điềm nói chuyện cho ra nhẽ.

Cậu tự tiện đi vào bên trong tính tìm Điềm Điềm, nhưng bất chợt đằng sau lưng lại phát ra tiếng nói của Ba Ba Mạc Tỏa.

“Dám vào tư phòng của ta thử xem, ta cho ngươi tan xác ra đấy Tiểu Châu Châu.”

Giọng nói nhàn nhạt lạnh buốt tựa như của sứ giả địa ngục từng chữ từng chữ như muốn thấm vào trong não người nghe khiến ai cũng phải lạnh gáy.

Tiểu Châu giật thót nhìn Ba Ba Mạc Tỏa, thấy đầu cô vẫn ngước nhìn thẳng lên trời, tầm mắt chưa hề hạ xuống qua, sao mà biết được cậu tiến vào bên trong chứ.

Nhưng không nên chọc vào cô thì hơn, Tiểu Châu biết vị Ba Ba Mạc Tỏa này võ công có khi còn lợi hại hơn cả Hoàng Thượng, tốt nhất không nên thử thách số mạng của bản thân.

Tiểu Châu liền đan tay vào với nhau, cúi đầu:

“Dạ, thần lập tức rời đi ngay, chỉ là xin người hãy chuyển lời đến Điềm Điềm nói rằng cô ấy đã hiểu lầm rồi, thần sẽ chờ đến lúc cô ấy nguôi giận đến tìm thần.”

Thấy Ba Ba Mạc Tỏa không nói gì, mặt vẫn không biến sắc, đơ cứng như một bức tượng thạch cao không hơn không kém. Tiểu Châu đành bất lực rời đi.



Nhận thấy cậu đã đi khỏi, cô mới cụp lại tầm mắt:

“Á, đau chết ta rồi.” Cô đưa tay lên xoa bóp chiếc cổ đáng thương của mình.

Cô chạy vào bên trong nhìn con người đang tích cực tiết ra nước mắt khiến chăn gối tèm nhem kia.

“Tiểu Châu đi rồi, thật tình, đau cả mắt, da cũng cháy xém rồi này.”

Điềm Điềm vừa âm ỉ khóc vừa nói:

“Ai bảo người phải làm cái trò kia làm gì, cứ trực tiếp đuổi huynh ấy đi là xong.”

“Nhưng việc gì ngươi lại muốn ta đuổi cậu ta đi, cậu ta nói là ngươi hiểu lầm kia kìa.”

Điềm Điềm lập tức nói lớn, tựa như hổ gầm mạnh mẽ hất tung chăn ra:

“Không thể hiểu nhầm được, chính tai em đã nghe thấy tất cả, Tiểu Châu…huynh ấy…cùng với Tiểu Nhi tỷ…bọn họ…huhuhu.”

“Rồi rồi rồi, đôi khi những gì tai mình nghe thấy cũng chưa chắc là đúng đâu, tỉnh táo lại đi. Dạ Huân Thiên nói thích ta, sau đó cũng bỏ ta bao lâu có thèm đoái hoài đâu, vậy đấy, mắt thấy tai nghe chưa chắc là sự thật.”

Điềm Điềm cũng là nghe thì biết vậy nhưng cô cũng không có ý định đi gặp Tiểu Châu.

Nhiều ngày trôi qua sau hôm đó Tiểu Châu cũng không đến tìm cô nữa, điều ngày càng làm Điềm Điềm ấm ức hơn, càng thêm chắc nịch rằng cậu giờ này đang ở bên cạnh Tiểu Nhi rồi, hai người hạnh phúc như vậy nào có chuyện nhớ đến cô chứ.

Ba Ba Mạc Tỏa cả ngày chán không việc gì làm, bây giờ cô cũng không còn ở biệt cung nữa, cô đã được chuyển đến một cung khác đẹp đẽ khang trang hơn rồi. Nhưng lúc này cô lại cảm thấy nhớ nơi đó, ít ra ở nơi cũ kĩ ấy còn ra vườn vặt chút quả cây hoa lá cho qua ngày.

“Dạ Huân Thiên, tên xấu xa.” Cô khẽ bứt lá trên cây trước cửa phòng thầm mắng hắn.



Người gì đâu mà khó hiểu hết sức, tự nhiên khi không giận cô, cô làm cái gì khiến hắn giận cơ chứ.

Không biết có phải vì tâm trạng không tốt hay không mà mấy ngày này cô cũng cảm thấy năng lượng của mình không tăng lên chút nào.

Ba Ba Mạc Tỏa nghi hoặc vô cùng, không phải là Mộc Thanh Nhi đã mất rồi sao, hiện giờ cơ thể là thuộc về cô vậy thì cần gì phải san sẻ năng lượng nữa chứ.

Tất cả năng lượng từ viên ngọc phải cung dưỡng một mình cô mới phải, sao mấy ngày nay không có chút động tĩnh nào.

Ba Ba Mạc Tỏa nghĩ chắc do tâm trạng không vui mà tạo thành, tất cả cũng là do Dạ Huân Thiên đó.

Cô cũng không ngờ rằng cảm xúc của mình lại bị hắn điều khiển nhiều đến như vậy, không gặp hắn tâm trạng sẽ không vui, cho nên năng lượng mới không tăng lên được.

Lúc này Ba Ba Mạc Tỏa chỉ biết giải thích như vậy mà căn bản không ngờ rằng người mang trong người viên ngọc năng lượng lại chính là Dạ Huân Thiên.

“Điềm Điềm, chúng ta đi chơi đi.”

“Đi đâu ạ.”

“Về Biệt cung đi, ta nhớ mùi vị của mận xanh rồi.”

Trong biệt cung có một cây mận xanh, ngay từ lúc Mộc Thanh Nhi bị đưa đến đó đã có rồi, người ngoài toàn đồn thổi đó là cây mận ma, cây to lớn như vậy mà cằn cỗi trơ trụi khẳng khiu không có sức sống cũng không ra quả.

Nhưng thực ra là trong thân cây bị sâu thôi, Điềm Điềm cùng Mộc Thanh Nhi chặt đi đoạn sâu, tích cực chăm bón, nay cây đã ra hoa kết quả, lá cây xum xuê, trông rất thích mắt.

Hai người hái mận xuống cùng nhau nhâm nhi vị chua chát thích miệng.

Nhìn bức tường bên cạnh, Ba Ba Mạc Tỏa lại nhớ những ngày cùng Điềm Điềm trốn ra bên ngoài đi tìm Dạ Huân Thiên luyện tập.