Chỉ có điều kế hoạch này quá mất thời gian, nhìn Mộc Thanh Nhi được độc sủng nguy cơ cướp mất vị trí của cô ta làm Quý Phi sôi máu, ngày đêm lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên.
Bên phía này tình hình Thái Hậu ngày càng nguy ngập, thái y đã ra sức cứu chữa, nhưng cứ khỏi được một bộ phận trong cơ thể thì nơi khác lại bộc phát, cảm giác như tất cả loại bệnh trên cuộc đời cứ nối đuôi nhau lũ lượt xuất hiện.
Dạ Huân Thiên vô cùng lo lắng cho mẫu hậu mình, ngày đêm canh bên giường bà.
Ba Ba Mạc Tỏa thật lòng muốn đi coi sao, nhưng luôn bị hắn ngăn lại, hắn sợ cô sẽ bày trò gì đó.
Ba Ba Mạc Tỏa trong lòng cũng chột dạ lắm, vì đúng là cô muốn dở trò thật, như vậy mới đạt được ý nguyện được chết của cô chứ, chứ chờ hắn ban rượu độc chắc đến mùa quýt quá.
Nhưng nhìn Dạ Huân Thiên gương mặt gầy sộp, ngày đêm lo lắng, mỗi lần dùng thiện cùng hắn cũng chỉ mình cô ăn là nhiều, còn hắn dường như không động nổi đũa.
Hắn cứ như vậy cũng ảnh hưởng đến khẩu vị của cô, hơn nữa nhìn hắn buồn không hiểu vì sao cô cũng buồn theo, cả ngày cũng không làm được việc gì vui vẻ.
Giống như hiện giờ, một bàn ăn dành cho hai người mà tận 24 món, ba bốn món canh toàn đồ bổ thân bổ thận, bổ tứ chi. Cả hàng mười mấy món mặn rang xào rim nướng các kiểu.
Nhưng tại sao hắn chỉ một lòng với cơm trắng vậy. Hơn nữa còn chẳng ăn uống ra hồn, cứ lấy đũa chọc chọc vào bát cơm khiến cô tức giận nói:
“Dạ Huân Thiên, ngươi mà ăn uống kiểu vầy nữa, lần sau không cần gọi ta đến ăn cơm nữa đâu.”
“Thực xin lỗi, ta là đang lo lắng cho Thái hậu.”
“Thái hậu thế nào rồi?”
“Không mấy khả quan lắm.”
“Vậy có cần ta đến không?”
Dạ Huân Thiên lắc đầu:
“Nghĩ cũng đừng nghĩ, nàng đến đấy có khi khiến Thái Hậu bệnh trầm trọng hơn, nàng chê mình đắc tội với Thái Hậu còn ít hay sao?”
“Thì ngươi cứ thử cho ta đến xem sao, ta hứa sẽ không làm điều gì quá đáng đâu, hơn nữa, ngươi quên ta là ai rồi sao, ta là người thuộc hành tinh màu tím Apolojk đó nha, hơn nữa ta lại là một y giả ở đó, nhỡ đâu ta trị được bệnh của mẫu thân ngươi thì sao?”
Dạ Huân Thiên nghe đến đây, thấy cũng có lí, nhớ lại lần trước cô cũng truyền vào cơ thể hắn cái gì đó gọi là năng lượng, sau đó hắn liền giải được độc của Huyền Vũ, thứ độc mà một khi dính là chết, hoặc nội công thâm hậu hơn thì cứ khi nào chất độc bộc phát sẽ đau đớn cả đời. Đến chất độc đó mà cô cũng giải được, Dạ Huân Thiên hơi đắn đo suy nghĩ một chút, nhưng xét thấy hiện giờ cũng không có cách nào bèn dẫn cô đi đến chỗ Thái Hậu.
Ba Ba Mạc Tỏa nhìn Thái Hậu đã hoàn toàn bất tỉnh rồi, toàn thân mồ hôi vã ra như tắm, bên cạnh có cung nữ cứ chốc chốc lại lau người cho, thấy bà không có hơi sức tức giận khi cô đến nữa cũng cảm thấy nhẹ lòng phần nào.
Cô đi đến bên giường, xung quanh là 5, 6 Thái y luôn túc trực xung quanh, cô hấp tấp nắm lấy tay Thái Hậu, lúng túng giả vờ như đang bắt mạch, thực cô có biết bắt mạch là cái khỉ gì đâu. Cô chính xác là một bác sĩ ở hành tinh mình, nhưng nơi cô sống khám chữa bệnh không cần phải bắt mạch.
Tay thì giả vờ bắt mạch, nhưng mắt lại không nhắm lại vẻ nghiền ngẫm suy nghĩ giống như những vị thái y khác, mà lại nhìn chằm chằm vào người Thái Hậu, cô dùng đôi mắt quét vạn vật của mình quét qua một lượt cơ thể.
“Đây… đây.” Ba Ba Mạc Tỏa có phần hoảng hốt lập tức nhảy dựng.
“Sao vậy.” Dạ Huân Thiên lo lắng hỏi.
“Nghe đồn Thái Hậu chỉ là suy nhược vì quá buồn bã vụ việc Hoàng Hậu thôi mà, sao toàn bộ lục phủ ngũ tạng lại bị tàn phá thành cái dạng này.”
“Nương nương, người có nhầm hay không, đúng là Thái Hậu có xuất hiện ác sắc (1) nhưng không đến nỗi toàn bộ lục phủ ngũ tạng chứ.” Thái y hoảng hốt kêu lên.
(1) Sắc mặt biểu lộ rõ sự không khỏe, không tươi tắn, xám ngắt, mất hết sinh khí, báo hiệu bệnh nặng hoặc sắp chết.
“Cái…cái gì cơ, ác…ác gì?”
Dạ Huân Thiên nhìn về phía Thái Hậu, giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt giải thích cho cô.
“Chính là thần sắc của người mắc bệnh nặng sắp chết.”
“Không phải chứ…Dạ Huân Thiên…à không Hoàng Thượng, người đừng suy nghĩ bi quan vậy có được hay không, ta sẽ tìm cách chữa trị cho Thái hậu.”
“Nàng có cách ư?”
“Phải.”
Nói xong cô lập tức đi đến chỗ bàn sách lấy giấy bút vẽ ra một cơ thể bên trong có tim gan phèo phổi, cô chỉ rõ từng vị trí trên đó.
“Đây là tim này, chỗ này là gan…..v…vv”
Các Thái Y như vừa học xong một khóa y thuật cấp tốc, ai nấy đều vuốt râu tỏ ý tiếp thu, tuy hơi khó hiểu nhưng khi cô dùng những vị trí huyệt đạo theo phương thức châm cứu mà cô cũng biết chút chút, rồi chỉ ra chỗ huyệt đạo này chính là tim, huyệt đạo kia chính là vị trí của phổi, thì họ lập tức hiểu rõ mồn một.