Vừa nói Hoàng Hậu vừa móc trong người chiếc trâm hình hoa bằng lăng của Mộc Phi.
Quý Phi bên này cũng bất ngờ kinh sợ đến thảng thốt, nghe tên sát nhân thuật lại là đã trừ khử được Mộc Thanh Nhi và cả nha đầu cận thân rồi, vậy mà sao Mộc Thanh Nhi vẫn đứng sờ sờ được ở đây. Vốn tính dùng kế sách lần này một lượt xử gọn Mộc Thanh Nhi cùng Thuần Đức Hoàng hậu luôn, ai ngờ lại bị thất thủ rồi.
Nếu đúng kế hoạch thì Mộc Thanh Nhi sẽ chết, sau đó đổ tội cho Hoàng Hậu rồi cô ta cũng đi tong luôn, nhưng ai ngờ lại ra cơ sự này.
Nhưng không sao, Lương quý phi thầm cười trộm, nghe mấy lời của Hoàng hậu nói, cô ta nói thầm: “Ngu ngốc.” Xem ra Hoàng Hậu đã bị hoảng quá khiến câu lọ líu vào câu kia, rút chiếc trâm ra là sai càng thêm sai.
Dạ Huân Thiên nheo mắt hoài nghi:
“Ồ, vậy sao, cảm thấy kinh tởm, xấu hổ đến nhìn cũng không dám nhìn mà lại giữ đồ vật ô nhục này trong người từ hôm qua đến giờ sao?”
Hoàng Hậu lúc này gần như chết lặng, ngã gục xuống, cả người đơ cứng, lát sau bắt đầu năn nỉ khóc lóc:
“Người đang nghi ngờ thần thϊếp sao Hoàng Thượng, thần thϊếp cũng chỉ là làm việc theo đúng chức trách của chủ hậu cung thôi, không chỉ vì việc thần thϊếp giữ chiếc trâm bên mình mà người gán tội cho thϊếp được, thần thϊếp oan uổng quá thưa Hoàng Thượng.”
Dạ Huân Thiên không nói gì, nhìn thẳng xuống dưới phân phó:
“Giải người lên đây.” Hắn đã cho người chuẩn bị từ trước.
Đám người ở Thận Hình Ty, cùng tên áo đen lần lượt được giải lên:
Tiểu Châu lên tiếng nói:
“Khởi bẩm Hoàng Thượng đám người ở Thận Hình Ty khai bọn họ đã được cho thêm tiền để hành hình tàn nhẫn lên mặt cô gái kia, và tiền bịt miệng, vì Mộc Phi từng nhiều lần bị xử phạt ở đây nên nhiều người đã thấy mặt của nương nương, còn tên này chính là người được phái đi gϊếŧ Mộc Phi thật khi người trở về.”
Cả đại điện được một phen chấn động, Thái Hậu như hiểu ra điều gì nói:
“Vậy có nghĩa là, ai đó đã bày kế hãm hại Mộc Phi, nhưng Mộc Phi lúc đó không có trong cung, nên tạm bắt ai đó đóng giả, rồi đợi Mộc Phi thật về ra tay trừ khử ư?”
“Vâng thưa mẫu hậu.”
Thái Hậu đập bàn một cái thật lớn:
“Hồ đồ, dám có kẻ ở trong cung này làm loạn ư, thứ nhất là làm ô nhuc thanh danh Mộc Phi, mặt mũi hoàng thất, thứ hai là dám gϊếŧ hại vật tế chấn quốc, nội hai điều này cũng đủ xử tội chết.”
Thái Hậu hướng mắt về phía Hoàng Hậu vẫn đang ngồi gục dưới đất:
“Hoàng Hậu, ta hy vọng chuyện này không liên quan gì đến ngươi.”
“Tuyệt đối không, tuyệt đối không phải con thưa Mẫu Hậu.”
Thái Hậu sau đó khó hiểu nhìn về phía Ba Ba Mạc Tỏa đang điên cuồng nhét bánh vào miệng:
“Vậy Mộc Phi đã đi đâu, không phải bị phạt cấm túc một tháng ư?”
Dạ Huân Thiên thấy cô hình như không trả lời nổi nữa rồi, miếng ăn nấp não rồi thì biết trả lời cái gì, không cẩn thận lại nói ra mấy lời khùng điên nữa thì hắn cứu cũng mệt.
“Mộc Phi ở cùng nhi thần thưa mẫu hậu.”
Thái Hậu nghe xong không nói gì, con trai bà thật quá sủng ái Mộc Phi rồi. Nhưng điều này cũng chứng tỏ sự trong sạch của Mộc Phi, rõ ràng ở cùng Hoàng Thượng thì sao có thể phân thân ra mà làm chuyện bại hoại kia được chứ.
Tiểu Châu sau đó tiếp tục đưa ra bằng chứng:
“Đây chính là số vàng bịt miệng mà họ nhận được từ người chỉ thị, bên dưới có dấu ấn của Trương Gia.”
“Trương Gia?”
Thái Hậu bất ngờ sau đó cả người bỗng sửng sốt:
“Hoàng Hậu, đây chính là vàng của mang ấn kí của ngươi, chính ngươi đã làm chuyện này?”
Hoàng Hậu suy sụp hoàn toàn, tất cả bằng chứng đổ dồn về phía cô ta, cô ta đứng dậy như một kẻ điên chỉ về phía Quý Phi:
“Là cô ta, tất cả là cô ta, là cô ta làm.” Nói rồi Hoàng Hậu đi về phía Quý Phi nắm lấy tóc của cô ta.
“Sao cô dám bày kế hại ta hả, đồ đáng chết.” Cô ta nhớ lại thời gian trước có ban cho Lương quý phi một số vàng để chuẩn bị cho dựng cảnh phố xá vào hôm trung thu, không ngờ cô ta lại dùng số vàng đó để hãm hại mình.
“Á, thả ta ra, Hoàng Thượng, Thái Hậu cứu thần thϊếp.”
Thái Hậu càng thêm tức giận:
“Hoàng Hậu, ngươi đã mang tội lại còn định kéo người khác xuống nước sao, thật không ngờ một bậc mẫu nghi thiên hạ lại làm ra chuyện này.”
Thái Hậu tức đến tăng sông, quá sốc khiến bà suy sụp, ngã xuống.
“Mẫu hậu người không sao chứ?”
“Ta…ta muốn về nghỉ ngơi, hoàng đế, mọi việc tùy con xét xử.”
Dạ Huân Thiên cũng không trụ được nữa rồi, hắn đợi cho Thái Hậu rời đi rồi mới dám để lộ ra nét mặt đau đớn của mình. Tất cả mọi người đang chú ý đến Hoàng Hậu đang gào thét như điên dưới đó mà không để ý đến hắn.
Chỉ suy nhất Ba Ba Mạc Tỏa, nãy giờ vẫn luôn vừa ăn vừa nhìn kịch hay. Nhưng kịch hay thì kệ kịch hay trong đầu cô lúc này đang nghĩ, ‘sao bánh trung thu có thể ngon đến vậy nhỉ? Không biết bánh trên chỗ Hoàng Thượng có giống bánh của phi tần không? Chắc phải ngon hơn.’