“Dạ, nô tì đã rõ.”
Dạ Huân Thiên liếc mắt đầy ẩn ý nhìn Tiểu Châu, ý tứ kiểu ‘vận đào hoa của cậu cũng không tệ.’
Tiểu Châu đương nhiên hiểu ý của Dạ Huân Thiên, thở ra một hơi.
Cuối cùng Điềm Điềm cũng được đồng ý cho đi cùng với lí do thuyết phục là có nguy hiểm gì Tiểu Châu sẽ bảo vệ.
Lát sau Dạ Huân Thiên tinh ý nhìn thấy tên lính đang đứng cạnh Hạ tướng quân. Trong lúc mọi người đang nghiêm túc cúi đầu hành lễ với hắn thì tên này lại ngang nhiên ngắm nhìn mỹ nhân bên cạnh, ánh mắt tràn ngập tình ý.
Điểm này đã thu hút sự chú ý của hắn, Dạ Huân Thiên đi xuống đến chỗ tên lính đi cùng. Khuôn mặt này, không phải là tên sứ thần sao?
Dạ Huân Thiên kích động nắm lấy cổ áo của A Đa Đa xách lên, gương mặt căm tức hỏi:
“Ngươi…A Đa Đa, ngươi sao lại ở đây, còn nàng ấy, nàng ấy ở đâu?” Dạ Huân Thiên tựa như kẻ điên, ánh mắt đỏ rực nhìn A Đa Đa.
“Ặc, Ặc khoan đã…hự…ai? Nàng nào, ngươi bỏ tay ra đã.”
Hạ Thôi Mị thấy A Đa Đa cái tên phá hoại kia không làm gì cũng làm Hoàng Thượng tức giận như vậy, khó hiểu liền đến ngăn lại.
“Hoàng Thượng, hắn ta làm sai chuyện gì sao?”
Dạ Huân Thiên không thèm để ý những người xung quanh, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào A Đa Đa, tay vẫn dùng lực xách cổ A Đa Đa lên không trung, không có ý định buông xuống.
“Ặc….ặc…ngươi bỏ tay ra thì…ta mới nói…được chứ.” Mau thả ta ra đi cái tên bạo quân chết tiệt này, muốn gϊếŧ người giữa thanh thiên bạch nhật hay gì.
A Đa Đa sắp bị bàn tay rắn chắc của Dạ Huân Thiên làm cho tắt thở rồi, cuối cùng hắn cũng chịu bỏ ra.
“Mau nói! Ba Ba Mạc Tỏa, nàng ấy đang ở đâu, sao ngươi lại ở đây?”
“Ý ngươi là gì? Cô ta như nào liên quan gì đến A Đa Đa ta chứ. Còn nữa ta vì sao lại không được ở đây?” A Đa Đa ngoài miệng thì mạnh mồm như thế nhưng thực ra trong lòng cũng sớm đã chột dạ, dù gì hắn cũng không được Dạ Huân Thiên công nhận là người Dạ Tiễn quốc phải chui nhủi trong quân lính mà, nếu chọc Dạ Huân Thiên điên lên không chừng hắn phải trở về nước mình vậy thì sẽ phải xa Hạ mỹ nhân mất.
Dạ Huân Thiên bên này nghe xong thoáng chút bất ngờ, hỏi hắn:
“Ngươi không bỏ đi cùng Mạc Tỏa ư?”
“Hả, vì sao chứ? Ở đây có người ta thích, ta việc gì phải đi nơi khác chứ?”
Vừa nói hắn vừa ôm vai của Hạ Thôi Mị kéo sát lại mình, khiến ai đó bối rối ngại ngùng, ánh mắt lảng tránh đẩy hắn ra. Đồng thời cũng quan sát phản ứng của Dạ Huân Thiên thế nào.
Nhưng Dạ Huân Thiên không mấy quan tâm, trong lòng đang bận suy nghĩ điều gì đó.
Có nghĩa là cô căn bản không bỏ trốn cùng với A Đa Đa, cô đi một mình sao? Nhận ra được điều này, Dạ Huân Thiên như muốn bay lên vì vui sướиɠ. Nhưng rốt cuộc là cô đang ở đâu, để hắn một mình chịu cảnh dày vò như này vui lắm sao?
“Ngươi nói vậy… có nghĩa là ngươi không phải là người tình của Mạc Tỏa?”
“Ngươi điên chắc, ta…”
Hạ Thôi Mị bên cạnh, thấy A Đa Đa cái tên chán sống này dám chửi Hoàng Thượng điên, ngay lập tức ngắt lời.
“A Đa Đa, không được vô lễ.”
Hạ Thôi Mị kéo hắn ra sau:
“Là vi thần quản giáo không nghiêm, mong điện hạ trách phạt.”
A Đa Đa phía sau người Hạ Thôi Mị dùng ánh mắt tràn ngập tình cảm nhìn cô, nhìn như muốn nuốt luôn con gái nhà người ta vào bụng.
Dạ Huân Thiên nhìn thấy bộ dáng cùng ánh mắt đó của hắn thì đã biết được câu trả lời của mình là gì rồi.
Dạ Huân Thiên đem theo tâm trạng vừa vui vừa buồn của mình chuẩn bị lên xe ngựa, tuy bây giờ đã biết là cô không phải là vì người khác mà rời khỏi hắn, nhưng rốt cuộc bây giờ cô ở đâu hắn cũng không biết.
Dạ Huân Thiên tiếp tục hỏi A Đa Đa:
“Vậy ngươi có biết nàng ấy đang ở đâu không?”
“Không.”
Hạ Thôi Mị liền cấu vào eo A Đa Đa khiến hắn la oai oái.
“Á…đau.”
“Mau nói những gì ngươi biết cho Hoàng thượng đi.”
“Ta có biết gì đâu mà nói, cô cũng phải biết quan sát tình hình một chút nha, ta mới là người bị hắn bắt nạt, đừng u mê quá.”
Thấy không moi ra được kết quả gì, Dạ Huân Thiên cũng không hỏi nữa lên xe xuất phát.
Cả đoàn cứu tế vùng khó khăn Thiệm Chiếu lên đường, từ kinh thành đến đó đường xá thực sự khó đi vô cùng, đi đến càng gần khung cảnh như đi ngược về quá khứ. Bởi vì sự giàu có cứ như bị giảm dần giảm dần. Từ kinh thành hàng quán nhà cửa mọc san sát, đến những cánh đồng lúa lưa thưa mới nhìn thấy một căn nhà.
Thế mới nói đây có phải là sự khác biệt giữa giàu và nghèo. Kinh thành hoa lệ là thế, nhưng càng đi sâu vào những huyện tỉnh lẻ là thấy cái nghèo đói lại hiện lên càng ngày càng rõ.
Dạ Huân Thiên suốt chặng đường nhìn cảnh sống của người dân mà mày rậm chưa lúc nào giãn ra. Hắn đau lòng nhìn những thần dân của mình, hắn thương cảm đồng thời căm hận.
Từ lúc hắn lên ngôi đã làm rất tốt chức trách của một bậc thiên tử, hắn luôn chăm lo, quan tâm hàng đầu cho cuộc sống của những người dân vùng lũ khó khăn. Luôn tự hào vì mình đã cho người dân một cuộc sống no đủ.
Vậy nhưng khi nhắc đến vùng lũ Thiệm Chiếu, cho dù cấp bao nhiêu lương thực, tiền bạc xuống, thì người dân vẫn khổ cực không khá lên được làm hắn không tài nào hiểu nổi.
Sau khi điều tra kĩ càng, hắn chắc chắn vấn đề nằm ở các quan lại cai quản, tham ô vô lại, không chút thiên lương, ích kỉ chỉ nghĩ cho mình, coi tính mạng nhân dân tựa như cỏ rác.