Kadesh, đây chính là bắt đầu của trận Kadesh!
Trong đầu Ivy hiện lên những dữ kiện nàng đọc được ở tương lai.
Đó là một cuộc chiến vô cùng gian nguy! Ramesses đệ nhị đã nhận được tình báo giả của quân địch, tùy tiện tự mình lãnh đạo đại bộ phận của đoàn quân đi vào chiến trường, sa vào bẫy của Hittite, khiến cho binh lực tổn thất nghiêm trọng. May mà sau đó, một cánh quân khác kịp thời đuổi đến, giúp cho Ramesses đệ nhị thoát khỏi hiểm cảnh.
Nàng phải nhớ ra tên của cánh quân đó, tên cánh quân đó là…
“Ptah!” Cánh quân quan trọng đó tên là Ptah, mà vừa rồi Litah không kể tên ba quân đoàn Pharaoh mang theo. Nàng lo lắng hỏi, “Quân đoàn Ptah đâu? Vì sao lại không cùng Pharaoh xuất chinh?”
Litah sửng sốt, “Quân đoàn Ptah… đang ở đây.”
“Tại, tại sao lại ở đây?” Ivy liều mình đứng lên, muốn chạy ra ngoài nhưng tầm mắt lại tối sầm lại, chút nữa thì ngã nhào trên đất. “Nhanh để quân đoàn đi về Syria, nếu không thì, nếu không thì…”
Mathao Nijiru vội vàng chạy tới đỡ Ivy, “Ngươi vừa tỉnh lại, cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Nhưng mà… ta không thể để chàng ấy chết được.” Ivy yếu ớt nói, “Ai là thống lĩnh của quân đoàn Ptah, ta muốn nói chuyện với hắn. Hắn nhất định phải xuất phát ngay bây giờ mới kịp đến chỗ Pharaoh. Bằng không, bằng không người kia sẽ gặp nguy hiểm.”
Litah ưu thương nhìn thiếu nữ tóc vàng.
Hắn có thể nhìn thấy, những lo lắng nàng của nàng là xuất phát từ nội tâm, nàng là đã yêu bệ hạ. Đồng thời, bệ hạ cũng điên cuồng yêu nàng.
Đêm qua, khi Mentus hộ tống nàng tới đây, vội vàng dặn dò vài câu rồi đi luôn, “Các ngươi nhất định phải bảo dùng toàn lực bảo vệ nàng an toàn, đảm bảo nàng lưu lại Ai Cập. Đó chính là hy vọng của Pharaoh.”
Sau đó hắn liền không để ý mệt mỏi, lập tức lên đường trở về Mentus. Tại thời điểm quân tình khẩn cấp, thân là đệ nhất tướng quân, lại hộ tống một nữ tử ngày đêm vượt sông Nile, tất nhiên đó chính là sự ủy thác của Pharaoh. Khi Ivy được đưa đến đây, khuôn mặt nàng tái nhợt, ẩn hiện vết tích mồ hôi, những vệt nước mắt chưa biến mất hoàn toàn, đôi môi khô khốc nỉ non, “Đừng mà, thả ta ra… đừng…”
Litah thở dài một hơi. Bệ hạ và nàng, rõ ràng là có tình cảm với nhau nhưng lại không ngừng làm tổn thương đối phương, tựa như hai chú nhím khát khao sự ấm áp nhưng đến cuối cùng lại dùng gai nhọn khiến đối phương bị thương.
Litah có thể nhìn thấy sự khác biệt khi bệ hạ có nàng ấy ở bên và không có nàng ấy ở bên cạnh trong suốt mười năm. Mà hắn có thể cảm nhận được, nữ tử trước mặt này đã dần thay đổi tình cảm trong khi ở cùng bệ hạ.
Litah thực hy vọng có thể nhìn thấy bọn họ hạnh phúc, được ở bên nhau giống như hắn và Mathao Nijiru của hắn.
“Litah, mau nói cho biết.” Thanh âm lo lắng của Ivy cắt đứt suy nghĩ của hắn, hắn lại trở lại dáng vẻ nước chảy mây trôi như thường ngày.
“Nefertari.” hắn chậm rãi mở miệng, “Người thống lĩnh quân đoàn Ptah, là ta.”
Ivy sửng sốt. Litah từng là đệ nhất tế ti, lại có một nửa huyết thống vương thất, đồng thời nắm trong tay binh quyền…? Ramesses hẳn là rất tin tưởng người bằng hữu này của mình, nghĩ tới đây, nàng không khỏi càng thêm áy náy. Khoảng thời gian kia, nhất định là bởi vì bản thân mình nghi ngờ nên Litah mới…
Ivy, ngươi đúng là đồ đần!
Nàng nhìn Litah không thể động đậy hai chân, hổ thẹn mà cúi đầu.
Hôm nay, nàng phải mở miệng như thế nào đây… Nàng muốn mượn quân đoàn này để cứu người quan trọng của nàng.
“Mặc dù ta không còn là đệ nhất tế ti của Ai Cập, nhưng bệ hạ vẫn quyết định giao toàn quyền chỉ huy Ptah cho ta. Mặc dù bọn họ không biết ta là ai nhưng vẫn phụng mệnh của Pharaoh, tuyên thệ trung thành với ta. Trước khi đại chiến diễn ra, đã cùng bọn ta ở đây, canh giữ bờ tây của Memphis.”
“Quân đoàn Ptah nổi tiếng với năng lực phòng thủ cực đại, Pharaoh để nó lại để bảo vệ chúng ta, cũng là bảo vệ điểm mấu chốt cuối cùng của Ai Cập. Cho dù đây là trận chiến này Ai Cập bất hạnh bại lui, cánh quân này cùng với quân đoàn của tướng quân Mentus vẫn có thể vãn hồi toàn cục.” Mathao Nijiru nói xong, lẳng lặng nhìn Ivy.
“Bọn ta là ở cùng với Pharaoh. Bọn ta hy vọng vào lúc nguy hiểm có thể trợ giúp bệ hạ qua được nguy nan. Nhưng mà, Nefertari…” Litah nhìn Ivy, “Thực xin lỗi… với ta của hiện tại, e rằng đã không còn cách nào lãnh đạo cánh quân này tiến về Syria…”
Ivy liều mạng lắc đầu, kìm nén nước mắt sắp tuôn ra. Đừng… đừng nói nữa…
Là nàng khiến Litah phải tìm đường sống trong chỗ chết, khiến hắn mất đi hai chân, vì vậy hắn không có cách nào lãnh đạo quân đoàn theo Pharaoh đi tới Kadesh!
Nhưng cánh quân này lại quan trọng như vậy! Nếu như không có lực lượng của cánh quân này, Ramesses có lẽ sẽ chết… đều do nàng, tất cả là nàng gây nên. Nếu như nàng chưa từng xuất hiện thì tốt rồi.
“Nefertari, ta không thể nhưng ngươi có thể.”
Cái gì?
Ivy khó tin ngẩng đầu, nhìn đôi mắt kiên quyết tràn ngập tin tưởng kia.
“Ngươi có thể chỉ huy quân đoàn này, tiến về Syria, thay thế ta, đến bên cạnh người kia.”
“Nhưng…” Ivy run rẩy nói, “Nhưng mà, đây là chàng ấy để lại… để lại cho các ngươi…”
“Nefertari, nếu bệ hạ chết, chúng ta cũng không có khả năng sống tiếp.” Litah mỉm cười, “Hạnh phúc của bọn ta là do bệ hạ ban tặng, sự trung thành của ta mãi mãi thuộc về ngài ấy. Nếu như bệ hạ rời khỏi thế giới này, thì ta sẽ cùng ngài ấy đến thế giới khác, tiếp tục trung thành với người.”
Mathao Nijiru cười khổ, cánh tay trắng nõn ôm lấy Litah từ phía sau. Hắn vẫn như vậy, gần như là cố chấp vì vị quân chủ kia của hắn. Nhưng mà… nàng nguyện ý ở bên cạnh hắn, không bao giờ rời xa.
“Mau đi đi, Nefertari.” Từ bên hông, Litah lấy ra một cái lệnh bài bằng vàng, bên trên khắc biểu tượng của thần Ptah. “Toàn quân đã chuẩn bị sẵn sàng, xin ngươi hay xuất phát ngay lập tức, xin hãy thay ta… bảo vệ hắn.”
Litah đưa lệnh bài cho Ivy.
Mathao Nijiru chỉ về hướng cửa, “Nefertari, hãy đi theo ta, đi đến bên cạnh quân đoàn Ptah, xin ngươi hãy bảo vệ Pharaoh.”
Ivy hít một hơi thật sâu, cố nén tâm tình của mình, nhìn Litah, đôi đồng tử thủy lam xinh đẹp tràn đầy quyết tâm, ngón tay hơi nắm chặt lệnh bài.
Thực xin lỗi, Litah… còn có, cảm ơn ngươi.
“Mau đi đi.”
Mathao Nijiru cũng gật đầu, ý bảo Ivy mau chóng xuất phát.
Nàng nhìn lướt qua đôi mắt đen nhánh của Litah, trong đó tràn ngập sự tin tưởng cùng cổ vũ.
Ivy quyết đoán xoay người, đẩy cửa, đi ra ngoài. Ánh mặt trời trút xuống mái tóc vàng óng của nàng.
“Hướng thẳng về Kadesh, tiến công!”