Không biết qua bao lâu, Ramesses cuối cùng cũng buông Ivy ra.
Cánh tay rắn chắc vẫn giữ chặt bờ vai của nàng, đôi mắt màu hổ phách trong suốt nhìn nàng không chớp mắt.
Không khí trầm mặc chiếm lấy hô hấp của hai người. Ivy nhát gan tránh né cái nhìn của hắn. Mặc dù nàng rất muốn nhìn thấy hắn, muốn nói với hắn nhưng mà, thần sắc của hắn dọa người như vậy, nàng cũng không biết nên nói gì.
Ivy phải nói gì đó, cái gì cũng được, cái gì cũng tốt!
“Ta… ta tìm được vòng tay hoàng kim ở trong tường hoa tường vy,” nàng ngắt quãng nói xong, theo bản năng nắm chặt vạt áo, run rẩy nói, “Sở dĩ ta nghĩ, ta cần trở về…. để xem chàng...”
Con ngươi màu hổ phách tràn ngập thần sắc phức tạp, hắn vẫn như cũ, một lời cũng không nói.
“Ta nghĩ… có lẽ chàng muốn ở cùng Nefertari rồi nên lịch sử sẽ trở lại quỹ đạo ban đầu của nó, sau đó… sau đó…” Ivy đột nhiên nghẹn ngào, nàng liều mạng hít một hơi thật sâu, “Nhưng mà ta vẫn muốn nhìn thấy chàng, dù có thế nào đi chăng nữa…”
“Gặp lại ta chỉ để nói cho ta biết chuyện Hittite đã tới gần biên cảnh?” Giọng nói tràn ngập giận dữ giống như dao cắt vào trái tim của Ivy, nàng không khỏi yên lặng nhìn nam nhân đang tức giận trước mặt.
“Không… không phải!”
“Là ai đưa nàng về Ai Cập? Jarry Agenor? Là hắn đúng không? Nàng và hắn đến tột cùng là quan hệ gì?’’
“Không… không… chàng đừng nghĩ như vậy…”
“Tại sao bây giờ nàng lại xuất hiện trước mặt ta?”
Ramesses hùng hổ dọa người, tràn ngập chất vấn.
Ivy khổ sở không có cách nào hô hấp, không cách nào nói được những lời mình muốn. Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra, thống khổ nói, âm thanh xẹt qua yết hầu, phảng phất muốn cắt đứt cổ họng nàng…
“Bởi vì ta yêu chàng, ta muốn được gặp chàng.”
Nếu có khả năng, Ivy thật sự hy vọng không phải thổ lộ tình cảm của mình trong tình huống này nhưng nàng lại không thể khống chế bản thân nói ra những lời này… nàng không có cách nào ức chế tâm tình của mình.
Nàng không dám nhìn hắn…
Nhưng qua rất lâu, Ramesses cũng không đáp lại.
Ivy ngẩng đầu thăm dò, rồi lại rơi vào tuyệt vọng khi chứng kiến thần sắc lạnh lùng của Ramesses. Tức thì, nàng như rơi vào vực sâu vạn trượng.
Hắn dường như không thèm ngó tới những thổ lộ thật lòng của nàng, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy ý cười giễu cợt. Hắn chậm rãi thả nàng ra, giọng nói lạnh như băng, “Nàng nói nàng yêu ta?”
Ivy nhìn Ramesses. Hắn chợt kéo nàng quan, không một chút tình cảm, hung hăng hôn nàng.
Không để ý tới nàng đang giãy giụa, không để ý tới sự phản kháng của nàng, hắn thô bạo hôn nàng, tàn khốc chiếm lấy sự thơm ngọt của nàng, nhưng lại keo kiệt, không bố thí nửa phần tình cảm cho nàng.
“Buông ra! Thả ta ra…” Ivy dùng sức cắn, đem hết sức lực đẩy hắn ra.
Tơ máu chảy ra, theo khóe miệng của hắn chảy xuống.
Hắn vẫn lạnh lùng như cũ, nhẹ nhàng nâng tay lau vết máu bên khóe miệng.
“Không phải nàng nói yêu ta sao? Vậy vì sao nàng lại phản kháng? Mau để cho ta ôm, mau chứng minh tình cảm của mình đi!” Còn có bất kỳ lời nói nào tàn khốc hơn nhưng lời đó của hắn sao?
Nàng tuyệt vọng nhìn hắn, hắn lại làm như không thấy.
Đột nhiên, Ramesses xé áo mình, để lộ ra bả vai rắn chắc, vai phải của hắn có một vết sẹo do đạn bắn rất rõ ràng.
Đó chính là do Ngải Huyền đã bắn hắn.
“Nàng đã đồng ý với ta!” Hắn cúi thấp, thanh âm khàn khàn mang theo vài phần run rẩy.
“Nàng đã đồng ý ta, đã đồng ý sẽ không bao giờ rời xa ta! Đây chính là lời thề của nàng, lời thề đó làm ta cho rằng… Nhưng mà, nàng đi một cái đã là năm năm. Mỗi đêm mưa, miệng vết thương của ta lại đau đớn khôn nguôi, ta lại nghĩ đến nàng, ta không quên nàng, không quên được nàng cùng nam nhân kia biến mất trong ngọn lửa xanh. Nàng biến mất ngay trước mắt ta, để cho ta tiếp tục chờ đợi trong tuyệt vọng!”
“Nàng nói nàng yêu ta,” Ramesses nhìn Ivy, đôi mắt tràn ngập sự tức giận, “Nếu nàng yêu ta, vậy tại sao lại liên tục xé bỏ lời thề, lại một lần nữa lừa gạt ta? Vì cái gì mà biến mất không một lời giải thích? Dù ta có tìm kiếm nàng như thế nào, có khẩn cầu các vị thần bao nhiêu lần đi chăng nữa, nàng cũng không xuất hiện! Ta đã chờ rất lâu, vậy mà… câu đầu tiên nàng nói khi gặp lại ta lại là… lại là…” Hắn không còn cách nào để nói tiếp nữa…
Hắn không tin nàng, hắn không dám tin nàng thêm một lần nữa.
Chợt, hắn ôm nàng lên, bước nhanh về phía cung điện. Ivy cảm nhận sắp có chuyện không lành liền liều mạng giãy giụa, chân tay đạp loạn xạ nhưng hắn vẫn như không có chút cảm giác nào, vẫn ôm chặt lấy nàng.
Y phục của hắn tán loạn, thần sắc nóng nảy, ôm nàng, không để ý đến người hầu đang quỳ hai bên, nhanh chóng đi về tẩm điện của mình. Khi đến tẩm điện, hắn đuổi tất cả ra ngoài, thô bạo ném Ivy trên thảm lông mềm mại dưới đất, sau đó đóng chặt cửa lại.
Nàng theo bản năng lùi về sau tránh né, liều mạng muốn đứng lên, thoát khỏi Ramesses đang giận giữ. Nhưng hắn đã đi tới, không một chút thương hại đẩy ngã nàng, đè lên người Ivy rồi như mãnh thú cắn xé cái cổ trắng nõn của Ivy.
Ivy dùng sức đẩy hắn, liều mạng giãy giụa, nhưng hắn lại như sắt thép, khiến cho nàng không có cách nhúc nhích.