Thân thể Ramesses run lên, hắn giương mắt, một lần nữa nhìn về phía cái thân ảnh nhỏ bé đang bị hai tên lính kéo ra ngoài kia.
“Mau dẫn xuống! Bệ hạ đã nói đuổi hắn ra ngoài.” Seaman ở một bên nhanh chóng nói xong, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn tràn ngập thần sắc khẩn trương.
“Làm càn! Ở đây không tới phiên ngươi nói chuyện.” Ramesses gào lên, tên Seaman kia sợ tới mức muốn té lăn trên mặt đất, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Ramesses chậm rãi đứng lên, từng bước từng bước đi về phía cái người dính đầy bùn đất, từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu lên kia.
Trong giọng nói của hắn, vậy mà lại chứa vài phần run rẩy.
“Ngươi… ngẩng đầu lên.”
Ivy vẫn cúi đầu như cũ, “Bệ hạ, xin miễn tội chết cho ta.”
“Miễn chết.” Ramesses khó tin nói, hắn đã đi tới, đi về phía thân ảnh gầy gò, “Buông hắn ra.”
Hai tên binh sĩ lại một lần nữa thả Ivy ra, rồi nhanh chóng lùi sang một bên. Trực giác nói cho bọn hắn biết, người bọn hắn vừa đè trên mặt đất không phải người tầm thường. Trong lòng bọn họ thầm khẩn cầu thần Amun phù hộ, nhất định đừng để bọn họ bị Ramesses giận chó đánh mèo mà ban chết cho bọn hắn.
*****
Chỉ còn cách Ivy một bước ngắn, Ramesses dừng lại.
Hắn không hề đi về phía trước, hắn chỉ đứng đó nhìn nàng, dường như muốn nhìn thấu tất thảy, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm nàng.
Hắn không nói thêm gì nữa, sự im lặng như dịch bệnh tràn ngập đại sảnh. Hết thảy mọi người đều không dám thở mạnh, bọn hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết nhìn thân ảnh gầy yếu trong đại sảnh mà đoán mò chuyện tiếp theo.
Chậm rãi…
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên…
Lông mi nhẹ nhàng chớp chớp.
Một đôi mắt xanh lam như bầu trời trong suốt, lẳng lặng nhìn nam nhân tuấn tú trước mặt.
Ivy có rất nhiều lời muốn nói với Ramesses nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc xuất hiện vô số lần trong mơ này… nàng lại không có dũng khí để mở miệng.
Trong nháy mắt, toàn bộ người trong đại sảnh đều ý thức được chuyện gì đang xảy ra, nghi kỵ giống như thủy triều dâng lên, xông tới bên miệng mỗi người. Bọn họ chỉ dám im lặng nhìn xem, nhìn một màn giống như hư ảo trước mắt này.
Trong nháy mắt đó, nàng đã thấy được gì trong mắt của hắn?
Cuồng hỉ, kinh ngạc, vui mừng, tức giận, nghi hoặc, chờ mong?
Quá là nhanh, nhanh đến mức nàng không kịp phản ứng lại.
Ramesses hung hăng kéo tóc giả của nàng, mái tóc vàng óng giống như tia sáng mặt trời rơi vãi lung tung, rơi xuống da thịt trắng noãn của nàng.
Ramesses nheo mắt lại
Hỡi thần Amun!
“Mái tóc màu vàng!” Thanh âm già nua của Ramesses lại một lần nữa vang lên, toàn bộ người trong đại sảnh nhao nhao quỳ xuống, không dám nhìn tới mái tóc vàng của Ivy.
Mái tóc màu vàng… đó là dấu hiệu của điềm gở, dấu hiệu của tử vong.
Bất kỳ ai dám nhắc tới mái tóc màu vàng đều sẽ bị gϊếŧ chết bất luận tội, bất kỳ ai dám nói đã gặp lại nữ nhân có mái tóc màu vàng cũng gϊếŧ chết bất luận tội, bất kỳ ai dám bắt chước cách ăn mặc, trang điểm của nữ nhân tóc vàng cũng đều gϊếŧ chết bất luận tội.
Bởi vậy, bọn họ không dám nhìn nàng.
Bởi đó chính là mệnh lệnh của hắn, chính là mệnh lệnh của người có quyền lực lớn nhất Ai Cập.
Nhưng hăn slaij nhìn nàng, đôi mắt màu hổ phách tràn ngập tình cảm phức tạp khó có thể hiểu.
Ngàn vạn điều muốn nói biến thành một âm tiết….
“Vy…?”
“Vy…?”
Cái âm tiết kia, lạ lẫm cỡ nào, quen thuộc cỡ nào.
Nàng cơ hồ muốn khóc. Nàng rất nhớ hắn, nàng rất nhớ hắn! Nàng rốt cục cũng trở lại bên cạnh hắn rồi, nàng rốt cục cũng nghe được hắn gọi tên nàng rồi!
Cái âm tiết kia bao hàm biết bao tình cảm, nàng không cách nào hiểu được, nàng không cách nào hiểu rõ, thậm chí đến gật đầu nàng cũng không làm được. Nhưng mà, trong trái tim nàng khắc ghi, nàng có chuyện muốn nói với hắn, nàng có chuyện muốn hỏi hắn.
“Vì sao… vì sao ngươi không xuất binh? Quân đội Hittite đã đến bán đảo Sinai, biên giới của Ai Cập với Syria rồi!”
Lời của nàng vừa ra khỏi miệng, nàng đã chứng kiến được đôi mắt màu hổ phách kia dần trở lên lạnh như băng, cơ hồ muốn làm nàng đông cứng lại.
Sau đó, hắn chậm rãi mở miệng, thanh âm đạm mạc truyền đến tai Ivy, “Đây là điều ngươi muốn nói với ta sao?”
“Đúng vậy… ta…”
“Ngươi cho rằng ngươi là ai?”
Cái chuyển biến này khiến cho đám người trong đại sảnh không khỏi nhao nhao ngẩng đầu lên, len lén đánh giá hai người.
Thiếu nữ tóc vàng dính đầy bùn đất trên người, da thịt trắng noãn không có chút huyết sắc, đôi mắt xanh lam kinh ngạc nhìn nam nhân cao quý trước mắt, thân thể khẽ run rẩy, bị một câu nói này làm cho chấn động, phảng phất tùy thời đều có thể ngã trên mặt đất.
“Ta… ta phải…”
Không phải hắn nhớ rõ nàng sao? Hắn nhớ rõ tên của nàng, giọng nói của nàng, tướng mạo của nàng, xem ra hắn vẫn nhớ nàng.
Vậy tại sao? Tại sao hắn lại hỏi như vậy?
“Ngươi dựa vào cái gì mà muốn hỏi chuyện chính sự?”
“Ta… ta chỉ là…”
“Ngươi và Jarry Agenor có quan hệ gì?”
Không… nhất định là hắn đã hiểu lầm, cái người khiến hắn bị thương không phải Jarry.
“Bệ hạ, xin hãy cẩn thận với nữ nhân này. Có lẽ nàng ta chính là người Jarry Agenor phái đến để ám sát ngài!” Lại là Seaman, hắn quỳ trên mặt đất, sục sôi sự trung thành nói ra, “Bệ hạ, xin hãy xử tử nàng ta.”
Những lời kia giống như xăng tưới lên ngọn lửa của Ramesses. Qua giây lát, không khí trong đại sảnh phảng phất mùi thuốc nổ, vô cùng căng thẳng. Thị nữ, binh sĩ, quan viên, kể cả Seaman cũng không dám lên tiếng.
Chỉ còn lại hắn, cùng nàng… Hai người đứng dậy, cùng nhìn nhau.
“Ta…” Ivy khó khăn mở miệng, giọng nói ngắt quãng khó có thể biểu đạt trọn vẹn ý tứ, lời nói tàn nhẫn giống như muốn cắt nát trái tim nàng.
“Ta chỉ hy vọng ngươi có thể bình an, chỉ là ta lo lắng cho ngươi.”
“Lo lắng cho ta? Hy vọng ta bình an?”
Thanh âm của hắn là lạ, giống như nghe được câu chuyện hài hước nhất trên thế gian này, đôi mắt hổ phách lạnh lùng nhìn về phía nàng, tàn khốc nói, “Ngươi cho rằng bất cứ ai cũng có tư cách lo lắng cho ta sao? Ngươi cho rằng bất cứ ai cũng có tư cách hỏi đến chính sự của Ai Cập sao?”
Trời ơi… Đừng bảo là, van cầu ngươi, đừng…
Ivy khó có thể ức chế mà run rẩy, nàng không muốn nghe, nàng không thích nghe.
“Trong mắt của ta,” hắn duỗi cánh tay của mình, chỉ về phía đất đai ngoài cửa, “Ngươi giống như nhưng hạt cát ngoài kia, không đáng một đồng.”
“Bệ hạ, Nefertari đại nhân đã nghỉ ngơi tại tẩm điện.” Hai binh sĩ vừa đi tới cửa, vừa muốn quỳ xuống bẩm báo thì phát hiện không khí trong đại sảnh có chút không ổn liền ngậm miệng, quỳ ở ngoài sảnh, không biết phải làm thế nào.
Nhưng những lời này, lại truyền đến tai của mọi người trong đại sảnh một cách rõ ràng.
-Ta nguyền rủa ngươi sẽ giống như ta, đều không đáng một đồng trong mắt của hắn.
Giọng nói của Amanra đột nhiên xuất hiện trong đầu của Ivy. Một khắc này, khí lực cuối cùng trong thân thể Ivy cũng không còn, nàng không thể kiên trì được nữa, nàng cũng không còn cách nào đứng vững. Nàng cảm thấy toàn bộ tín niệm của mình ngay tức khắc đều hóa thành tro tàn.
Dù có phải trải qua bao vất vả cũng không khiến nàng đau đớn bằng chuyện nàng chỉ như hạt bụi trong mắt hắn.
Dù có phải trả bất trả đắt cũng không khiến nàng đau khổ bằng việc hắn yêu người khác.
Tín niệm cổ vũ nàng xuyên qua hàng ngàn năm, vượt qua hàng vạn dặm bất quá chỉ là một tín niệm xa vời.
Bây giờ, hết thảy đều tan biến…
Nàng muốn về nhà, nàng phải về nhà…