Ivy phải tốn một hồi lâu mới có thể thích ứng với khung cảnh hoa mỹ, tráng lệ trước mắt này. Tượng nhân sư uy nghiêm được làm bằng đá vôi, lấp lánh dưới cái nắng vàng chói mắt; loài dương xỉ tràn ngập sức sống, vươn cao đến bầu trời xanh; đường đi rộng rãi, khắp nơi đều là các thương nhân cùng các loại lạc đà cõng các loại hàng hóa trên lưng; xuyên qua đám đông, mơ hồ có thể chứng kiến khí thế uy nghi của thần điện Memphis, bức tượng Amun cao lớn uy nghiêm mà đứng đó, phảng phất như năm năm thời gian chưa từng trôi qua trên người nó.
Ở hiện đại mà đến Memphis di chỉ đã không thể thấy được khung cảnh như vậy nữa rồi.
Ivy há hốc miệng, mang theo vài phần sợ hãi thán phục mà nhìn cảnh tượng giống như ảo ảnh này. Jarry thấy vậy thì kéo nàng một chút, Ivy mới chậm rãi thu hồi biểu cảm.
“Tự nhiên một chút, làm gì có ai như nhà quê lên tỉnh thế kia.”
Ivy ngượng ngùng gãi gãi đầu, chỉnh trang mái tóc giả màu đen trên đầu, vắt óc tìm mấy câu để chuyển hướng châm chọc của Jarry, “Hình như hôm nay nhiều người hơn mọi khi.”
“Ngày mai Pharaoh cưới vương hậu đương nhiên sẽ nhiều người rồi. Đây chính là một cơ hội tốt để buôn bán a.” Jarry một tay dắt ngựa, một tay sửa lại khăn quấn đầu, giống như cố ý làm Ivy đau đớn.
Ivy đè nén đau khổ trong mình, đem chú ý từ trên người Jarry dời sang đường phố ở Memphis. Đích xác là có rất nhiều người, có thương nhân, nghệ nhân, binh sĩ, nông dân, quan lại, cung nhân… tất cả đều vội vàng, hối hả chuẩn bị cho đại hôn ngày mai, đại hôn của người có quyền lực cao nhất Ai Cập.
Nhưng xen lẫn trong đám người bận rộn đó có thể thấy một vài người có thần sắc rất khả nghi, dường như bọn họ đến đây không phải để chúc mừng hôn lễ mà là vì ý đồ gì khác. Ivy cảnh giác nhìn bọn họ, đây quả là một cơ hội ngàn năm có một nhưng tại sao, Pharaoh lại kiên quyết tổ chức đại hôn trong khi quân đội Hittite đã tiến sát tới biên cảnh? Chẳng lẽ hắn đã yêu nàng sâu đậm đến mức có thể mặc kệ tất cả, vội vội vàng vàng lập nàng thành vương hậu?
Ivy hít một hơi thật sâu, muốn giảm bớt sự đau đớn ở trong nồng ngực của mình thì bên tai đột nhiên đám người trên đường nhanh chóng lùi sang hai bên, nhường lại một khoảng trống rộng rãi giữa đường, khiến Ivy bị xô đẩy suýt ngã. Jarry dùng sức kéo Ivy lại bên cạnh mình. Ivy chưa kịp đứng vững thì bên tai truyền đến tiếng chiêng vang dội, kéo dài.
“Nhường đường! Pharaoh bệ hạ cùng Nefertari đại nhân tới!”
Oanh một tiếng, Ivy cảm giác được đầu mình như bị nứt ra. Nàng bắt đầu hoa mắt, cơ hồ không thể đứng vững, nàng phải dùng hết sức lực vịn vào tay Jarry, cắn răng kiên trì không để bản thân run rẩy, mọi người xung quanh liên tiếp quỳ xuống. Jarry lôi kéo nàng, cũng quỳ trên mặt đất nhưng Ivy lại không ngoan ngoãn cúi đầu xuống, tất cả sức lực của nàng đều dùng để nhìn về phía đoàn người sắp đi tới.
Binh sĩ quần áo chỉnh tề, mặt không biểu cảm đi thẳng về phía trước. Bọn họ chính là các võ sĩ của thôn Mule, cái khí chất cao ngạo này không thể nào mà nhầm lẫn được, được trở thành cấm vệ quân của Pharaoh chính là vinh quang nhiều đời của họ. Lúc nãy, tất cả mọi người trên đường hưng phấn hò hét, vô cùng ồn ào nhưng khi bọn họ đi qua thì lại không có một âm thanh nào.
Phía sau những binh sĩ này chính là một cái kiệu lớn, sang trọng đang chậm rãi tiến đến, bốn phía kiệu lớn được treo bởi tầng tầng lớp lớp rèm mỏng trong suốt, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Nó nhất định là là cống phẩm đến từ Ả Rập, là cống phẩm chỉ có vương hậu mới có tư cách sử dụng một cách phô trương như vậy. Kiệu lớn đi về phía trước, bên trong còn có thể lờ mờ thấy một nữ nhân xinh đẹp, tựa người vào chiếc gối lớn, tay cầm quạt hình hoa sen, hai tay trắng nõn lộ ra móng đỏ tươi, nhẹ nhàng chuyển động, ôn nhu tột đỉnh.
Ivy liều mạng mở to mắt, cố gắng nhìn xuyên qua lớp rèm mỏng kia, nàng thấy được rõ ràng, người cao quý xinh đẹp này chính là vương hậu chân chính trong lịch sử- Nefertari!
Trang sức hoa lệ làm bằng lục tùng thạch đeo trên mái tóc đen nhánh của nàng, đôi đồng tử màu rám nắng, xung quanh mắt được vẽ bằng màu xanh yêu mị, đuôi mắt được vẽ bằng kẻ mắt đen, dưới cái mũi thẳng tắp là đôi môi đỏ xinh đẹp, ưu nhã câu thành một đường cong. Nàng mặc váy dài màu vàng nhạt, thân hình đầy đặn, trước ngực có treo các loại trang sức bằng vàng được chế tạo tinh xảo, mỗi lần kiệu chuyện động đều phát ra âm thanh dễ nghe.
“Mỹ nữ của Ai Cập quả thực không tồi.” Jarry đột nhiên lầu bầu cảm thán.
Ivy kinh ngạc nhìn Nefertari! Đúng vậy, nàng thật xinh đẹp, so với năm năm trước thì càng thêm ung dung, cao quý. Nhất cử nhất động của nàng đều đang chứng minh thân phận cao quý của mình, nụ cười của nàng thật giống với bức tượng ở thần miếu Abu Simbel ba ngàn năm sau, vô cùng an tường, nhẹ nhàng.
Nàng là vương hậu, là vương hậu danh chính ngôn thuận.
Mà nàng… Ivy hoảng hốt cúi đầu nhìn mình. Y phục trắng cũ nát, hai chân dính đầy bùn đất bẩn thỉu, mái tóc giả màu đen rối loạn. Nàng… nàng thậm chí còn không xứng đứng cạnh nàng ấy.
Nàng… có lẽ căn bản chưa từng trở thành vương hậu của Ai Cập.
Có lẽ… tất cả những ký ức tốt đẹp kia chỉ là một giấc mơ mà thôi!
“Bất quá, ta vẫn cảm thấy nàng càng đáng yêu hơn.” Jarry nhẹ nhàng nói, lơ đãng dùng bàn tay to lớn của mình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ivy, bên miệng gợi ra một nụ cười thản nhiên.
Ivy lại không hề cảm nhận được tâm ý của Jarry, thất thần nhìn theo kiệu lớn của Nefertari.
Xa hoa, phô trương như vậy… vì cái gì nàng lại cảm thấy kỳ quái…
Chưa đợi nàng suy nghĩ, trong đám người đang quỳ rạp trên mặt đất lại có chút náo loạn. Ivy ngẩng đầu nhìn về phía trước, mọi người xung quanh cũng không còn ngoan ngoãn cúi đầu nữa, mà len lén ngẩng đầu lên, nhìn về phía khoảng trống giữa đường lớn.
“Bệ hạ vạn tuế!” Một người nào đó hô to. Ngay sau đó, tất cả mọi người đều hô to, “Bệ hạ vạn tuế. Pharaoh vạn tuế.”
Các cấm vệ quân bày sẵn trận địa đón địch, cố gắng khống chế dân chúng đang vui mừng quá mức.
Ivy chỉ nghe được tiếng ong ong, tất cả âm thanh đều như không còn tồn tại trên thế gian này. Nàng cái gì cũng không nghe được, cái gì cũng không nhìn được, nàng chỉ có thể cảm giác được giống mặt trời đang tới gần mình.
Mảnh quang mang rộng rãi này khiến nàng không thể mở nổi mắt.
Thế giới này yên lặng thật đấy.
Hắn xuất hiện.
Tóc vấn gọn gàng, trán đeo trang sức chế tác bằng hoàng kim, thứ trang sức độc quyền dành cho người có quyền lực cao nhất Ai Cập… đó chính là biểu tượng của thượng Ai Cập, đó chính là sự tồn tại của thần, chỉ có con người gần với thần nhất mới có thể sử dụng.
Nó thuộc về Pharaoh của Ai Cập…
Trang nghiêm, uy vũ, cao quý…
Thân ảnh xuất hiện hàng vạn lần trong trí nhớ của mình, hôm nay, cuối cùng, thân ảnh đó cũng xuất hiện trước mặt nàng.
Không phải bức tượng, không phải trong sách vở. Ngay lúc này, hắn chân thực giống như sông Nile lưu động hàng ngàn năm, chân thực giống như cảm giác dao găm cứa từng nhát vào trái tim của nàng.
Hắn nhẹ nhàng giơ tay trái lên, căng tay rắn chắc đeo trang sức hoàng kim tinh xảo, mũ che màu vàng lóe lên quang mang. Hắn cưỡi một con hắc tuấn mã, đôi đồng tử màu hổ phách lãnh đạm nhìn dân chúng đang điên cuồng sùng bái hắn.
Nàng không thể tin được, không thể tin được.
Mọi chuyện đều ổn như chưa từng thay đổi, thật giống với năm năm trước.
Nàng không dám thở mạnh bởi nàng sợ nếu bản thân thở mạnh một hơi, khung cảnh này sẽ giống như trong mơ, sẽ tan biến như bọt nước sông Nile.
Nàng không có cách nào lên tiếng, không có cách nào cử động.
Nàng không cảm nhận được nước mắt mình đã tuôn ra hốc mắt, xẹt qua khuôn mặt trắng noãn, rơi xuống mặt đất, làm ướt một khoảng mảnh đất nàng quen thuộc.
Mấy tháng qua, hình bóng của hắn đã ăn sâu vào xương tủy của nàng. Khi nhìn thấy hắn, nàng mới biết bản thân mình yêu hắn, thương hắn đến mức nào. Bây giờ, nếu tình yêu ấy khiến cho nàng chết đi, nàng cũng cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng.
Bờ môi nàng run run, một cái tên nàng không dám gọi bấy lâu nay chuẩn bị xông ra khỏi miệng. Bỗng nhiên, một bàn tay to lớn bịt miệng nàng lại.
Một giọng nói lạnh lẽo giống như vọng từ địa ngục về chậm rãi vang lên bên tai nàng.
“Nefertari, nàng đã quên ước định của chúng ta.”
Ivy trợn to mắt, nước mắt như thủy tinh không thể kiềm chế mà rơi xuống bàn tay của Jarry Agenor, rồi lại rơi xuống mặt đất.
Nàng đã không thấy rõ lắm rồi, tầm mắt của nàng đã mơ hồ lắm rồi, mà khoảng cách giữa nàng với người kia càng ngày càng xa. Nhiều người như vậy, hắn sẽ không nhìn thấy nàng, căn bản sẽ không chú ý tới nàng.
“Nefertari, nàng đã từng nghĩ tới hậu quả khi kêu lên chưa?
Phải làm thế nào… phải làm thế nào thì hắn mới nhìn thấy nàng, phải làm thế nào hắn mới chú ý đến nàng, phải làm thế nào thì nàng mới có thể đi tối cạnh hắn.
“Nếu như nàng bị binh lính phát hiện đang ở cùng ta, bọn họ nhất định sẽ gϊếŧ nàng ngay lập tức. Cho dù không bị phát hiện thì nàng cũng không có cơ hội nói chuyện cùng Pharaoh, có rất nhiều người muốn gϊếŧ nàng!”
Chỉ cần có thể nói với hắn một câu, chính miệng nói với hắn một câu, bất luận nàng có phải làm cái gì, dù cho bị mọi người phỉ nhổ, dù cho bị thần vứt bỏ, nàng cũng nguyện ý.
“Nếu nàng đã nhìn rõ rồi thì ngoan ngoãn câm miệng, đợi binh sĩ đi qua. Lần đánh cược này, nàng đã thua hoàn toàn.”
Nếu như …
Ramesses đi qua, binh sĩ cũng đi qua, mọi người bắt đầu chậm rãi đứng lên. Jarry buông lỏng tay hắn, ôn nhu đỡ Ivy đứng lên.
“Đi thôi, lần này nàng đã hài lòng chưa?”
“Jarry.”
“Cái gì?”
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Ivy, đột nhiên chú ý đến khuôn mặt tràn ngập áy náy của nàng. Trong lòng hắn thầm kêu không ổn, trong chớp mắt, hắn muốn đưa tay bịt miệng nàng lại nhưng không kịp, nàng lớn tiếng kêu lên, “Jarry Agenor! Ta đã thấy Jarry Agenor!”
Nàng… không dám nhìn hắn, nàng không dám nhìn hắn tuyệt vọng như vậy.
Nàng liều mạng kêu, không dám dừng lại dừng lại.
Nàng sợ, nếu như lần này không thành công, có lẽ nàng sẽ bởi vì áy náy mà cùng hắn trở về Hittite.
Điều nàng và hắn nói, nàng nhớ rõ.
Hắn nguyện ý buông bỏ quyền lực chí cao ở Hittite, cùng nàng đi khắp chân trời góc bể.
Nàng tin hắn sẽ thật sự làm vậy, hắn thật sự sẽ bảo vệ nàng dù phải trả bất cứ giá nào.
Nếu như nàng có thể yêu hắn….
Nếu như nàng có thể yêu hắn, thật hạnh phúc biết bao …
Nàng lớn tiếng kêu, nước mắt giàn giụa khắp mặt.
“Jarry Agenor, Jarry Agenor của Hittite, ta đã nhìn thấy hắn, ta nghe được âm mưu ám sát Pharaoh của hắn! Hắn ở kia, ở kia.”
Nghe thấy tiếng của nàng, mọi người nhao nhao quay đầu nhìn về phía nàng.
Nàng vừa gọi vừa trốn tránh, cố hết sức lẩn vào trong đám người. Trong tầm mắt mông lung của mình, nàng có thể nhìn thấy thần sắc thất vọng của Jarry.
Nàng đã làm hắn tổn thương. Đến cuối cùng, nàng vẫn làm hắn tổn thương.
Nàng… thật sự khiến cho người bận tâm.
Vì có thể gặp mặt nam nhân kia một lần, nàng thật sự cam tâm tình nguyện từ bỏ mọi kiêu ngạo và tự tôn của nàng.
Nếu như có khả năng, Jarry thật sự hy vọng có thể đưa nàng đến gặp mặt người kia, nếu như nàng bị cự tuyệt, có lẽ nàng… dù chỉ một chút hy vọng thôi, có lẽ nàng sẽ theo hắn trở về? Nhưng mà không được. Binh sĩ Ai Cập đã đến, mọi người cũng phát hiện ra hắn, cũng đã phát hiện ra đôi mắt xanh lam ngoại tộc kia.
Hắn phải đi. Trận đánh cược này, hắn đã thua, thua một cách triệt để, ngay cả một tia hy vọng chuyển bại thành thắng cũng không có.
Nếu như nàng trở lại bên cạnh nam nhân kia, nếu như nàng có được hạnh phúc, nàng còn nhớ tới hắn sao? Nếu như nàng không có được hạnh phúc, nàng sẽ đi tìm hắn sao?
Hắn còn cơ hội nói cho nàng biết sao?
Lúc trước hắn đã nói với nàng, hắn yêu nàng, hắn thật sự rất yêu nàng.
Nàng… liệu có nhớ không?
“Jarry Agenor ở bên kia, hắn đang muốn chạy trốn. Mau bắt lấy hắn!”
Âm thanh của trận náo động càng ngày càng lớn, từ phương hướng Jarry chạy trốn truyền khắp con phố.
“Xảy ra chuyện gì?” Nefertari ở phía xa cũng tò mò ngoái đầu nhìn về đám người phía sau.
Ramesses cũng dừng ngựa, nhìn về phía trung tâm cuộc náo loạn. Hai tên lính nhanh chóng quỳ gối trước mặt Ramesses, cung kính nói, “Bệ hạ, có người nói đã nhìn thấy Jarry Agenor. Binh sĩ cũng đang đuổi theo hắn, còn có một người nói đã nghe thấy Jarry cùng với người Hittite trao đổi về việc ám sát bệ hạ, đang thỉnh cầu gặp mặt bệ hạ.”
Ramesses bình thản nhìn binh sĩ trước mắt, “Để cho hắn đi. Các ngươi không được bắt hắn. Mau chóng khống chế dân chúng và đưa kẻ gây náo loạn kia về cung điện.”
“Bệ hạ… Không chừng người đó cũng là người Hittite đấy…”
Ramesses liếc nhìn binh sĩ, tên binh sĩ vội vàng cúi đầu hành lễ. Sau đó, có mấy tên binh sĩ chạy đến chỗ náo loạn.
Ramesses nhẹ nhàng vung dây cương, con hắc tuấn mã chậm rãi đi về phía trước.
Toàn bộ đội ngũ cũng bắt đầu di chuyển.
Từ trong đám người, binh sĩ tìm được Ivy. Hắn thô bạo bóp khuôn mặt giàn giụa nước mắt của nàng, sau đó nhanh chóng kéo nàng bước nhanh theo đội ngũ.
Bọn họ là bắt không được Jarry cho nên hắn mới ra hiểm chiêu này. Đầu tiên là bởi vì bọn họ không đủ năng lực để bắt Jarry, mặt khác, nếu như bọn họ bắt được Jarry sẽ chỉ làm Hittite cùng Syria càng thêm hỗn loạn. Dưới tình huống này, để cho hắn chạy thoát chính là quyết định đúng đắn.
Nàng nghĩ, người kia nhất định sẽ làm như vậy.
Nhưng mà, nàng lại một lần nữa không kiểm soát được mà dần mơ hồ. Lời nói của ca ca lại lần nữa xuất hiện trong đầu nàng, “Anh sẽ ở bên cạnh em, bảo vệ em.”
Một ý niệm đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng: Có lẽ, anh hai chính là Jarry, Jarry chính anh hai.”
Hôm nay, chính nàng, chính là nàng tự tay làm tổn thương đến người nàng đã từng mê đắm, đem hắn đẩy ra xa mình…
Mặt trời trên cao dần chìm xuống dòng sông Nile, đường cái ở Memphis cũng dần khôi phục dáng vẻ bình thường. Một đội ngũ cũng yên lặng, chỉnh tề đi về phía cung điện ở Memphis.