- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Sủng Phi Của Pharaoh
- Chương 58: Đánh cược
Sủng Phi Của Pharaoh
Chương 58: Đánh cược
Nàng cười khổ một tiếng.
Jarry rõ ràng né tránh vấn đề của nàng, hắn nhất định là biết cái gì đó nhưng tại sao lại không nói cho nàng biết? Rốt cuộc là tại sao?
Nàng không còn là thê tử của người kia.... quả nhiên hắn đã cưới người khác.
Nàng một lần nữa trở lại thời đại này chỉ để chứng kiến tin tức khiến nàng tuyệt vọng kia sao?
Nghĩ tới đây, một cỗ lạnh lẽo phát ra từ nội tâm nàng. Nàng trở lên không vui, chán nản nghịch tóc mình, miệng mở lớn hô hấp.
Sự thống khổ cơ hồ đem nàng xé thành từng mảnh vụn… Trong chớp mắt, nàng hoàn toàn hiểu được tâm trạng của Amanra.
Có lẽ, trong một lúc nào đó, nàng cũng sẽ độc ác mà nguyền rủa những nữ nhân bên cạnh hắn.
Ivy nằm trên lớp da lông ấm áp, mơ mơ màng màng ngủ, ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ bằng đá, ôn nhu chiếu lên người nàng.
Đột nhiên, âm thanh gõ cửa truyền đến tai của nàng.
Nàng mơ màng trở mình, không thèm để ý tới nó. Âm thanh gõ cửa kia lại vang lên một lần nữa, nàng mất kiên nhẫn đứng lên, trong miệng lẩm bẩm, “Gõ cửa cũng vô dụng, ta không mở cửa đấy!”
Nàng tức giận đặt tay lên tay nắm cửa, kéo một phát, “Ta đã nói ta không… mở cửa?”
Gió đêm thổi tới, nàng bỗng nhiên tỉnh ngủ ngay lập tức. Xung quanh không có một bóng người nhưng tại sao cái cửa này lại có thể mở được, khóa phía trên cửa cũng đã không cánh mà bay.
Nàng sửng sốt mấy giây, sau đó quay người trở lại phòng, dùng chăn quấn chặt mình lại.
Nếu như cứ ở đây thì nàng sẽ không hỏi được gì từ Jarry, nàng vẫn là nên trở về để có thể hỏi người kia rõ ràng. Vốn là không muốn ở lâu trong doanh trại của Hittite nhưng mà... nàng quay người nhìn cánh cửa đang mở nhưng mà... nàng không nghĩ tới cơ hội bỏ trốn lại dễ dàng như vậy.
Damascus bị công phá, quân đội Hittite đã lập doanh trại ở vương thành của Syria, vì sao Ramesses vẫn án binh bất động? Syria không cần nói cũng biết là vị trí chiến lược quan trọng giữa Hittite và Ai Cập, tại sao hắn lại để Hittite đánh vào Syria đến tình trạng như thế này?
Ban đêm, vương thành rất yên tĩnh nhưng cái vượt ngoài dự kiến của nàng chính là, nàng cảnh giác cả một đoạn đường nhưng lại không hề gặp một binh lính nào. Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy một con ngựa được cột rất tùy tiện ở một cái sân nhỏ. Ivy lập tức muốn cười, nếu như đây là bẫy thì cũng quá khoa trương rồi, còn nếu như đây là giúp nàng...
Là phúc thì không phải là họa, nếu như nghĩ mãi không ra thì nàng sẽ không nghĩ nữa để tránh mất thời gian. Nàng tiến đến, dắt con ngựa kia đi tìm cửa thành.
Đi được một đoạn, nàng nghe được tiếng nam nhân đang nói chuyện với nhau, âm thanh càng ngày càng gần chỗ nàng. Ivy lập tức hoảng hốt, để ngựa sang một bên, còn mình thì lấp vào một góc tường.
“Mặc dù vương của Ai Cập vẫn chưa có hành động gì nhưng nhất định hắn đang tìm cách để phản công.”
“Chúng ta còn phải dựa theo ý tứ của Jarry đại nhân, chuẩn bị thật tốt ở Kadesh, chỉ sợ nơi quyết chiến cuối cùng sẽ là ở đó.”
“Không hổ là đại nhân Jarry, tâm tư của ngài ấy quá kín đáo rồi. May mắn là có ngài ấy cầm quân, chúng ta nhất định sẽ đánh bại Ai Cập. Tute đại nhân, ngài nghĩ sao?”
“Hửm, tại sao ở kia lại có một con ngựa?” Tute không nhanh không chậm nói ra. Ivy cả kinh, còn chưa quyết định xem có nên xoay người bỏ chạy hay không thì bị một ai đó bế lên từ phía sau.
“Nàng thật có bản lĩnh.”
Người kia buông Ivy xuống, nàng quay đầu, khuôn mặt của Jarry chỉ cách nàng có vài cm. Hắn dùng sức giữ chặt cánh tay nàng, nhưng hắn không có tức giận, hứng thú nhìn khuôn mặt đang hoảng hốt của Ivy.
“Sao lại chạy đến đây? Nàng mở khoá kiểu gì?” Hắn ôm nàng lên, chậm rãi đi về phòng của nàng.
Ivy cúi đầu không nói lời nào, cái cửa kia rõ ràng không còn khóa, trong quân doanh của Hittite nhất định có người muốn giúp nàng. Lúc này, tốt nhất nàng là không nói gì.
“Không nói phải không? Được rồi, chúng ta cùng đi xem.” Jarry cười nhạt, ôm Ivy trở về. Khi nhìn thấy cửa phòng, Ivy cũng ngây cả người. Rõ ràng vừa nãy cái khoá trên cửa đã không cánh mà bay nhưng sao bây giờ lại xuất hiện ở đây, lại còn có dấu hiệu bị cạy mở nữa.
Trong chớp mắt, đầu Ivy liền nảy số, vội vàng nói, “Ta cạy khóa đấy, đừng vọng tưởng có thể đem ta nhốt lại.”
Jarry trầm ngâm một chút, sau đó lại mỉm cười. Hắn ôm Ivy đi vào phòng, ôn nhu đặt nàng lên giường, sau đó ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng đùa nghịch lọn tóc vàng óng của nàng.
“Nàng rất muốn về Ai Cập sao?”
Ivy giật lại lọn tóc của mình, gật đầu như bổ củi.
“Ai Cập đã sớm quên đi Nefertari tóc vàng... nàng vẫn muốn trở về sao?”
Hắn vẫn hời hợt như trước, nhưng đối với nàng lại như ngũ lôi oanh đỉnh khiến nàng không nói được gì.
“Quên?”
Jarry vẫn giữ bộ dáng bình tính như cũ, không giải thích cái câu kia của hắn rốt cuộc có ý gì.
“Quên... là ý gì? Chẳng lẽ ta chưa từng tồn tại ở Ai Cập sao? Nhưng tại sao ngươi lại nhớ được ta?” Nàng có vài phần kích động, lo lắng hỏi.
“Ta sớm đã nói, nàng có vị trí đặc biệt trong lòng của ta.” Nhưng lời này nửa vui đùa nửa nghiêm túc. Nhưng Ivy căn bản không còn sức lực để để ý đến ý tứ của câu nói đó, nàng chỉ tập trung suy nghĩ, tại sao người kia lại quên mình.
Dù cho cả thế giới này quên mất nàng thì hắn nhất định sẽ nhớ rõ.
Nhớ kỹ lời hẹn thề như cổ tích…
Nhớ kỹ khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng ngọt ngào giữa nàng và hắn…
Nàng chỉ yêu một mình hắn, mà hắn cũng chỉ có một phi tử duy nhất là nàng.
Hốc mắt của nàng bắt đầu phiếm hồng, khi nhìn thấy gương mặt của Jarry lúc này, nàng mơ hồ thấy được Ngải Huyền, “Không, nhất định là có hiểu lầm gì đó... em muốn trực tiếp hỏi chàng ấy! Anh hai, đây là lý do để em quay lại đây. Cho dù anh có gạt em như vậy thì em cũng sẽ không trở về đâu!”
“Ta sẽ không lừa nàng, hơn nữa, ta không phải ca ca của nàng.” Kẻ thống trị trẻ tuổi nhẹ nhàng nói, ngón tay trắng nõn gạt đi giọt nước mắt của nàng, “Chúng ta cùng đánh cược một ván được không?”
“Ta không có thời gian chơi đùa với ngươi.” Ivy kiên quyết, “Ta muốn trở về Ai Cập, mặc kệ ngươi có ngăn cản ta như thế nào, ta nhất định nói được làm được.”
“Ta sẽ không ngăn cản nàng và ta sẽ cùng nàng trở về Ai Cập.”
Ivy cho nàng mình đã nghe lầm, kinh ngạc nhìn Jarry.
Hắn cười, khiến cho người khác nghĩ mãi không ra tâm tư của hắn.
“Bây giờ, nàng phải đáp ứng ta một điều kiện, sau đó ta sẽ mở cửa phòng, hộ tống nàng về Ai Cập.”
“Không cần ngươi hộ tống cũng được.”
“Chúng ta đánh cược…” đôi mắt của hắn hiện lên vài tia kỳ dị, “Nếu như người kia không cần nàng nữa, thì nàng nhất định phải từ bỏ hy vọng, theo ta về Hittite.”
Nàng sững sờ, thật sự là như vậy sao? Người kia thật sự không cần mình sao?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thật sự chàng ấy đã quên mình sao?
Không, nhất định chàng ấy sẽ không quên mình. Lần trước cũng là qua năm năm nhưng chàng ấy cũng không quên mình nên bây giờ chàng ấy nhất định sẽ không quên nàng. Nếu như mọi chuyện giữa nàng và hắn là sự thật, nàng nhất định phải tin tưởng hắn.
Nàng phải trở về bên cạnh hắn, nghe chính miệng hắn xác nhận. Nàng chính là vì lý do này mới trở về, những thứ khác, không quan trọng.
Dù cho có phải lừa gạt một người khác, nàng vẫn muốn trở lại bên cạnh hắn.
“Được, chúng ta đánh cược. Bao giờ thì xuất phát?”
Hắn kéo cửa phòng ra, một trận gió lạnh ùa vào, khiến cho toàn thân Ivy run rẩy, nàng đột nhiên nhớ tới lời nguyền của Amanra, “Ta nguyền rủa ngươi sẽ không đánh một đồng trong mắt hắn.”
Nàng thoáng rùng mình.
Nếu như… nếu như lời nguyền này trở thành sự thật thì rốt cuộc nàng nên làm như thế nào mới đúng.
*******
“Oa! Những vì sao này thật đẹp.”
Tại một mảnh trên bình nguyên, hai con lạc đà một trước một sau chậm rãi đi trong đêm. Ban đêm yên tĩnh, không có một chút ánh sáng nào, phía xa xa là những ngọn núi hùng vĩ. Đứng ở đây có thể chứng kiến các ngôi sao lấp lánh trên trời, giống như những viên bảo thạch trên nền nhung xanh đậm.
Đối với một Ivy từ nhỏ đến lớn sống ở các thành phố ở hiện đại, quanh cảnh như vậy nàng chưa từng thấy. Nhưng câu cảm thán thiếu nữ đó không xuất phát miệng của Ivy mà là nam nhân bên cạnh. Vì vậy, nàng ngồi thẳng lên, nhìn nam nhân cưỡi lạc đà cách không xa nàng.
“Giống những viên bảo thạch. Thật sự rất xinh đẹp!” Nam nhân kia làm ra dáng vẻ khả ái, hai tay vịn bướu của lạc đà,ngước mắt nhìn lên bầu trời sao. Mái tóc đen mượt phủ trước trán hắn, đôi mắt xanh nam chăm chú nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Ai có thể nghĩ được, nam nhân dáng vẻ ngu ngốc này chính là kẻ thống trị đã cướp đi biết bao mạng sống của con người; ai có thể đoán được sau nụ cười xinh đẹp của hắn cất giấu biết bao tâm tư phức tạp chứ.
Ivy nhìn bóng lưng của hắn, liền chậm rãi mở miệng, “Còn bao lâu nữa mới tới Memphis, chúng ta đã xuất phát ba ngày rồi.”
“Nhanh thôi, chúng ta sắp tới bán đảo Sinai rồi.”
Đã đi ba ngày rồi mà vẫn chưa tới bán đảo Sinai, thế này thì đến bao giờ mới có thể trở lại Ai Cập. Ivy buồn bực cúi đầu xuống.
“Đến bán đảo Sinai rồi đi thêm bốn, năm ngày nữa thì sẽ đến được Memphis rồi.” Ivy không nhanh không chậm hồi đáp.
“Bây giờ một mình ngươi cùng ta đến Ai Cập, thời gian dài không để ý đến chính sự của Hittite như vậy, sẽ không có vấn đề gì sao?” Ivy dùng phương pháp nói bóng nói gió, hy vọng hắn có thể nghĩ được cách giúp nàng về Ai Cập nhanh hơn.
Jarry xoay người lại, re vẻ ngây thơ nói với Ivy, “Chuyện đánh cược quan trọng hơn. Nefertari, nàng không thấy những vì sao này rất xinh đẹp à, đừng nhắc tới những chuyện nhàm chán đó được không?”
Ivy trầm mặc một hồi, nhịn không được liền mở miệng, lúc này đây, nàng thật sự không hiểu, “Nhưng ngươi là quân chủ của Hittite mà? Ngươi cứ đi như thế mà không sợ xảy ra vấn đề nào sao?”
“Không sao, Tute đã giúp ta sắp xếp rồi.” Jarry đều đều nói xong, “Nếu như Hittite xảy ra chuyện, không phải nàng nên vui mừng sao? Hơn nữa, Hittite sụp đổ hay không thì có liên quan gì đến ta.”
“Ngươi…” Ivy không biết nên nói cái gì, ngây ngốc suy nghĩ một chút, “Ngươi không phải là người Hittite sao? Ngươi không phải là người thống trị Hittite sao?”
“Ai nói ta là người Hittite hả? Người Hittite sẽ có đôi mắt màu xanh sao? Giống như nàng nói nàng là người Ai Cập thì sẽ có người tin lời nàng nói sao?” Hắn cưỡi lạc đà đi đến cạnh Ivy. “Ta rất thương tâm bởi vì nàng không để ý đến chuyện của chúng ta đó. ”
Khẩu khí của hắn rất giống với nói đùa nhưng Ivy lại ngước mắt nhìn hắn, con ngươi màu xanh lam có vài phần mơ hồ. Nhất thời, nàng thật sự không có cách nào tiếp lời hắn.
Có lẽ Jarry thật sự là…?
“Được rồi, ta sẽ kể cho nàng nghe chuyện của ta cho nàng nghe. Hẳn là nàng rất tò mò, nhưng ta sẽ không nói hai lần đâu.” Jarry hời hợt chuyển chủ đề, “Thật ra ta là người Canaan, cũng có người gọi bọn ta là người Phoenicia.”
Người Phoenicia? Ivy ngây cả người, hắn là người Phoenicia?
“Bọn ta là dân tộc am hiểu việc buôn bán! Bởi vì buôn bán nên thường xuyên tiếp xúc với Ai Cập, Syria, Hittite.” Jarry nhẹ nhàng nói xong, “ Sở dĩ ta thích Tute bởi vì buôn bán chính là thiên phú của hắn, đương nhiên hắn cũng rất giỏi ở những lĩnh vực khác. Dân tộc bọn ta còn…’’
“Người Phoenician còn am hiểu hàng hải. Họ là những người đầu tiên chinh phục được Châu Phi, Anh quốc, Ireland. Bọn họ sống ở ven Địa Trung Hải, cho nên mọi người cũng gọi họ là ‘Dân tộc trên biển’.” Ivy không ngừng nghỉ nói ra những điều huy hoàng này. Họ chính là bá chủ đầu tiên trên biển, chuyên gia mậu dịch, sao nàng lại không biết được cơ chứ.
“Ha ha, ngoại trừ câu đầu tiên và câu cuối cùng, còn lại ta đều nghe không hiểu.” Jarry cười cười, “Đúng vậy, bọn ta chính là dân tộc trên biển, là dân tộc đam mê buôn bán. Người Phoenicia từ bé đã theo cha mẹ vượt sông vượt biển bán hàng nên tài năng buôn bán không cần nói cũng biết.”
Còn có người không biết đến người Phoenicia sao? Còn có người không biết đến ‘Dân tộc trên biển’ sao? Không có ai không biết đến trí tuệ của bọn họ, ý thức khai thác và sự ưa mạo hiểm của bọn họ! Bọn họ dùng màu tím đỏ để làm dấu hiệu của mình, bọn họ là bá chủ trên biển của thời đại này.
“Lá cờ màu tím đỏ thâm đen…”
“Thông minh nha, Nefertari. Phoenicia có thể hiểu là quốc gia màu tím đỏ! Màu sắc hoa lệ mà thần bí đó chính là tượng trưng cho dân tộc của bọn ta.”
“Vậy còn màu đen?”
Jarry cười, ngón tay thon dài vuốt tóc mái của để lộ ra đôi mắt xanh lam của mình, “Nefertari, ta đã từng nói, người Phoenicia từ nhỏ đã theo cha mẹ vượt biển để buôn bán, nàng có biết tại sao ta lại không trở thành một thương nhân trên biển không?”
Ivy yên lặng nhìn hắn.
“Cha mẹ ta đã bị quốc vương của Hittite xử tử chỉ vì đứa con ngu xuẩn của hắn chê cười những thương phẩm mà cha mẹ ta đã vượt qua hàng ngàn gian khổ để mang đến.”
“Chẳng lẽ người kia phải….”
Jarry vẫn giữ nguyên nụ cười của mình, nhưng ngữ điệu lại thêm vài phần lạnh thấu xương, “Đen chính là biểu tượng của tử vong vĩnh hằng. Ta muốn cho Muwatalli một cái chết thống khổ nhất.”
Không khí xung quanh thoáng chốc trở nên buốt lạnh, trầm mặc, giống như một cánh tay lớn bóp chặt cổ họng khiến cho nàng không thể thở nổi.
Phoenicia, mấy chục năm sau khi Ramesses đệ nhị qua đời thì họ chính là dân tộc có ảnh hưởng rất lớn đối với các quốc gia bên bờ Địa Trung Hải. Chẳng lẽ sự xuất hiện của Jarry chính là nguyên nhân thúc đẩy quá trình này xảy ra?
Nếu là như vậy, hắn chính là một sự tồn tại nguy hiểm.
Thời gian giống như ngưng lại, chỉ còn hai con lạc đà chậm rãi đi bộ.
Một lát sau, Jarry mở miệng trước, phá vỡ không khí xấu hổ bây giờ .
“Nefertari, ta không quan tâm xem Hittite sẽ như thế nào, bởi vì ta đã hoàn thành mục tiêu của mình. Ta còn ở lại đây làm một kẻ thống trị chỉ vì ta cảm thấy nó rất thú vị. Nhưng…”
Hắn nói được một nửa liền dừng lại, nhẹ nhàng búng tay, hai con lạc đà liền dừng lại.
Ivy đề phòng mà ngồi thẳng lên, nhìn về phía Jarry.
Hắn vẫn cười, hai con ngươi lộ ra ánh mắt sắc bén, nhìn về một mảnh đen kịt trước mặt.
Mấy thân ảnh cao lớn hiện ra trước mắt. Bọn hắn mặc đồ của binh sĩ Hittite, cầm trong tay kiếm sắt do chính Hittite chế tạo nhưng bọn họ lại mang vẻ mặt hung ác, tham lam của bọn đạo tặc.
“Để tiền, nữ nhân và lạc đà ở lại.”
“Còn có y phục của ngươi nữa.”
Trong lúc chiến tranh như thế này thì sẽ thường xuyên xuất hiện một số binh lính làm công việc cướp của một cách trắng trợn như thế này. Ngày thường, bọn họ đều là những người ôn hòa nhưng dưới áp lực của chiến tranh, họ biến thành những con người như thế này là có thể hiểu. Nhưng thân là kẻ thống trị, chẳng lẽ lại không nhìn ra được tình huống như thế này sao?
Ivy khẩn trương nhìn Jarry, kẻ thống trị trẻ tuổi vẫn duy trì nụ cười của mình.
Suy nghĩ một lúc, một nghi vấn hiện lên trong đầu Ivy: Vì sao hắn lại muốn cưỡi lạc đà đến Ai Cập? Vừa lãng phí thời gian lại vừa nguy hiểm. Vì sao lại không trực tiếp phi ngựa đến Memphis để thăm dò? Nếu như Jarry thật sự muốn đưa nàng đến Ai Cập thì tại sao lại không trực tiếp cưỡi ngựa cho nhanh?
Nghi ngờ vừa dấy lên, còn chưa có cơ hội hỏi Jarry thì một tên nam nhân to lớn trong đám người kia đã cầm đao đi tới cạnh Jarry, “Ngươi là thương nhân Phoenician sao? Lại còn mang theo nữ nhân tóc vàng, chẳng lẽ ngươi không sợ bị binh sĩ Ai Cập bắt lại sao?”
Nữ nhân tóc vàng bị binh sĩ Ai Cập bắt lại?
Ivy bối rối nhìn nam nhân kia.
Tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ nữ nhân tóc vàng chính là địch nhân của Ai Cập?
“Tốt nhất ngươi nên ngậm miệng lại.”
“Cái gì?” Tên nam nhân dữ tợn kia nhìn về phía Jarry, bỗng nhiên hắn trở nên hoảng sợ.
“Ta nói…” Jarry cười xinh đẹp, lời còn chưa dứt, máu tươi tanh nồng đã trào ra, bắn tung tóe trên khuôn mặt tái nhợt của Jarry kia. Dưới ánh trăng, đôi đồng tử xanh lam giống như bảo thạch xinh đẹp, trong trẻo nhưng không có một chút hơi ấm nào.
Rõ ràng hắn dùng tay đâm xuyên qua cơ thể của nam nhân dữ tợn kia.
Không, khi tập trung nhìn lại, trong tay hắn có một con dao găm ngắn.
Máu tươi theo cánh tay của hắn chậm rãi chảy xuống, lộ ra khuôn mặt vặn vẹo của nam nhân dữ tợn kia.
“Ta đã nói, ngươi nên ngậm miệng lại.”
Những người xung quanh đều không lên tiếng, sợ hãi nhìn một màn trước mặt.
Đôi mắt xanh lam kia… không cần có cờ xí hoa lệ cũng có thể đoán ra người trẻ tuổi trước mặt là ai.
Hắn chính là tướng quân khiến cho máu của quân địch chảy thành sông trong truyền thuyết, đem những kẻ quấy nhiễu thương đội của Hittite biến thành những cái xác, chính là ‘Kẻ đứng sau Quân chủ’.
Cuối cùng cũng có một người nơm nớp lo sợ mà mở miệng, “Jarry, Jarry Agenor đại nhân.”
Phàm là những người nghe hiểu ngôn ngữ của Hittite, cho dù là cường hào, dân thường thì sẽ không ai là không biết cái con người đáng sợ này huống chi là một binh sĩ trong quân đội. Chẳng quan tâm lý do tại sao hắn lại ở đây, cùng một nữ nhân cưỡi lạc đà trong đêm khuya, đám binh sĩ kia chỉ muốn lập tức quay đầu bỏ chạy.
“Đợi một chút..” Một binh sĩ trong đám người kia lấy hết dũng khí mở miệng. Không cần hắn nói nốt thì Ivy liền đoán ra được hắn đang có cái suy nghĩ ngu ngốc gì, “Dù sao chúng ta cũng nhiều người hơn hắn, trên người Jarry chắc chắn sẽ có những đồ quý giá.”
“Với cả… Nếu như hắn chết rồi thì chúng ta có thể trở về nhà, có thể không phải ra trận nữa.”
Mấy binh sĩ Hittite nghe vậy liền nhao nhao xông đến.
Cho dù Jarry là thần thì cũng không thể dựa nào con dao nhỏ kia mà đối phó với những binh sĩ được huấn luyện kỹ càng và có kinh nghiệm trên chiến trường. Dựa vào suy nghĩ này, bọn họ liền có thêm dũng khí.
“Jarry, chắc chắn là ngươi có dẫn người theo phải không?” Ivy nhỏ giọng hỏi Jarry.
“Đi cùng với nàng thì ta mang theo người để làm gì?”
!? Đây rốt cuộc là ở đâu? Nhìn các binh sĩ kia ngày càng tới gần, Ivy không khỏi lau một vệt mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ, nàng thật sự phải dùng cái vòng tay kia sao? Không, cái vòng tay này chỉ sợ còn dùng được một lần nữa, nếu như không thể gặp được hắn, nàng nguyện ý chết ở chỗ này.
“Nefertari!” Thời điểm nàng hạ quyết tâm, Jarry đột nhiên mở miệng, “Ta có nói rằng nàng sẽ không hiểu ta.”
Cái gì?
Nàng quay đầu nhìn về phía hắn, đôi đồng tử giống y hệt nàng cũng nhìn về phía nàng vô cùng ôn nhu nhưng lại có vài phần khiến cho người khác sợ hãi.
“Người Phoenicia từ nhỏ đã theo các đội buôn đi khắp nơi, để bảo vệ chính mình nên đều tự rèn luyện thân thủ. Mà ta, thì càng phải học tập nhiều hơn.” Hắn rút một thanh kiếm sắc bén, “Bởi vì kể từ ngày cha mẹ qua đời, ta liền quyết định, ta phải có đủ năng lực để bảo vệ người quan trọng nhất của mình.”
Hàn quang nhấp nhoáng, thậm chí ngay cả một âm thanh gào thét cũng không hề xuất hiện.
Trong lúc Ivy vẫn còn đang hoang mang, Jarry đã nhanh chóng dùng bảo kiếm để kết liễu mạng sống của đám binh sĩ kia.
Ivy lấy tay che mặt, cố gắng xóa những hình ảnh trước mặt ra khỏi đầu. Trong không khí phảng phất mùi máu tanh khiến nàng hô hấp khó khăn.
Nàng là đang xem phim khoa học viễn tưởng sao? Tại sao hắn lại lợi hại như vậy chứ?
Nhưng những điều này lại không phù hợp với phong cách của Jarry. Hắn thông minh như vậy nhưng lại sử dụng cách di chuyển này, vốn dĩ hắn chỉ cần có một một con ngựa hoặc mang vật chứng minh thân phận mình thì sẽ không gặp phải những điều phiền toái trước mắt này.
Rốt cuộc mục đích của hắn là gì?
Đột nhiên, Ivy nghĩ ra điều gì đó.
Nàng ngửa mặt nhìn lên trời, không dám nhìn tới mặt đất đầy xác chết này.
Âm thanh la hét dần biến mất, chỉ còn nghe được âm thanh Jarry thu kiếm vào vỏ rồi leo lên lạc đà.
“Jarry, lần đánh cược này, ngươi sẽ không thắng đâu.”
Ivy vẫn duy trì tư thế ngắm nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao.
Một lát sau, giọng nói của Jarry vang lên, “Vẫn chưa tới Ai Cập thì làm sao nàng biết ta sẽ không thắng?”
“Đánh cược của ngươi không phải là người Ai Cập có quên ta hay không…” Ivy thở dài, “Mà là để cho ta hết hy vọng rồi theo ngươi về Hittite.”
Jarry trầm mặc một hồi, cuối cùng nở một nụ cười nhàn nhạt, “Không hổ là Nefertari.”
Quả thực, mục đích của hắn không phải là vụ đánh cược này mà là cuộc lữ hành dài đằng đẵng này, khiến cho nàng ấy có thể hiểu… hiểu rõ mình, có lẽ như thế, nàng sẽ càng thêm yêu mến hắn.
Nhưng nàng lại quá thông minh, có thể dễ dàng vạch trần âm mưu hắn tỉ mỉ bày ra, nhìn thấu những cảm xúc mà hắn khắc sâu tận đáy lòng.
Hắn nghiêng đầu, giương mắt nhìn nàng, thân thể nàng mảnh mai tựa vào bướu của lạc đà, đôi mắt nhìn chằm chằm bầu trời đầy sao, mái tóc vàng óng như ánh mặt trời rơi trên bả vai trắng nõn của nàng.
“Người Phoenicia..”
Hắn bắt đầu mở miệng nói chuyện, ngữ điệu vô cùng ôn hòa, hoàn toàn không có chút trêu chọc hay vô lễ như ngày thường. Ivy quay đầu nhìn hắn, lúc này, ánh mắt của hắn lạnh lẽo như bầu trời đêm, khiến cho lòng người có chút dao động.
Ánh mắt như vậy… nàng chưa bao giờ thấy ca ca của mình có ánh mắt như vậy, cho nên liền bị thu hút mà nhìn chằm chằm đôi mắt của nam nhân có khuôn mặt giống y hệt ca ca của nàng kia.
“Người Phoenicia không có đôi mắt màu xanh lam cho nên ta cũng không phải con ruột của cha mẹ ta….” Hắn nhẹ nhàng nói, “Ta không biết ta đến từ đâu, ngoại trừ cha mẹ ta ra thì không có ai coi ta là người Phoenicia. Đôi mắt này không phải là của người Phoenicia.”
Hắn dừng một chút .
“Ngay từ lần đầu tiên gặp nàng…” bên miệng hắn gợi lên một đường cong mỹ lệ, “Ta đã nhận ra nàng có đôi mắt giống với ta, ta không biết điều đó có nghĩa là gì nhưng ta đã rất vui mừng. Nàng cho ta cảm giác ta không đơn độc một mình…”
Hắn nói xong, ngữ điệu bắt đầu trở nên kiên định, biểu cảm trở nên nghiêm túc.
“Cho nên ta muốn mang nàng đi! Ngay từ lần đầu tiên thấy nàng thì ta đã có cái suy nghĩ đó rồi. Ta trở thành kẻ thống trị Hittite vì ta cảm thấy nó rất thú vị nhưng nếu nàng nguyện ý ở bên cạnh ta thì chúng ta đi đâu cũng được.” Hắn nghiêm túc nói xong, chưa bao giờ hắn nghiêm túc như thế này.
“Ai Cập, Syria, Babylon, tất cả những nơi nàng thích. Hoặc như ta từng nghĩ sẽ cùng nàng đi tới quê hương nàng, có lẽ chỉ như thế ta mới tìm được nơi mà ta thuộc về. Chỉ cần nàng nguyện ý ở bên ta, ta sẵn sàng từ bỏ quốc gia kia, từ bỏ quyền lợi, từ bỏ tiền tài…”
Hắn nhanh chóng nói xong. Có lẽ hắn sợ, sợ bản thân không nhanh chóng bày tỏ thì sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội nữa.
“Nefertari, chỉ khi nàng ở đây, ta mới có thể hiểu cảm giác chờ mong mặt trời thức giấc, ta mới cảm nhận được trái tim đang nhảy lên, ta mới có thể cảm nhận được mình đang sống.”
Cuối cùng hắn cũng ngừng lại, dựa lưng vào bướu lạc đà, hít một hơi thật sâu.
Đây là lần đầu tiên hắn nói nhiều đến như vậy… nhưng hình như hắn vẫn còn quá nhiều điều muốn nói.
Dù chỉ là những lời độc thoại ngu ngốc cũng tốt, hắn thậm chí không cần nàng đáp lại hắn, hắn chỉ muốn đem những lời này nói cho nàng nghe mà thôi.
“Memphis rất gần với Damascus, thật sự là rất gần…”
Nếu như đoạn đường này có thể kéo dài thêm một chút nữa, nhất định hắn sẽ độc chiếm được thiếu nữ giống như ánh mặt trời kia.
Hắn chưa bao giờ e ngại chính mình sẽ thất bại….
Nếu lần đánh cược này thua thì hắn sẽ thua toàn bộ…
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Sủng Phi Của Pharaoh
- Chương 58: Đánh cược