Thanh niên áo trắng cung kính mở cửa xe, Ivy bước nhanh xuống, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh bản thân.
“Đây chính là Memphis.” Ivy ở phía sau, chậm rãi mở miệng, “Có được năm nghìn năm lịch sử, kéo dài qua thời đại huy hoàng của Ai Cập cổ đại.”
Ngải Huyền vẫn luôn không hiểu ý được câu cuối cùng của xác ướp kia. Hắn là một cơ hội là sao? Cái xác ướp kia có ý gì? Tại sao mọi người đều gọi hắn là Jarry?
Ivy không nói một câu nào mà chạy đến khu di tích, Ngải Huyền vội vàng ngừng mê man, chạy theo Ivy, “Vy, em đi đâu vậy?”
Ivy nhìn bầu trời trong xanh, chỉ về một phía, “Cung điện của chàng ấy ở bên kia.”
Bầu trời trải qua ba nghìn năm thời gian, thành thị trải qua ba nghìn năm thời gian, sông Nile mang theo phù sa vẫn liên tục chảy không mệt mỏi, ánh mặt trời vẫn như xưa mà chiếu xuống mặt đất. Nhưng quốc gia từng huy hoàng, rực rỡ hơn ánh mặt trời đó đã không còn tồn tại nữa. Memphis tráng lệ, xa hoa trải qua hàng nghìn năm bão táp mưa sa, giờ chỉ còn lại những mảnh tường đổ nát thê lương này.
Không còn gì cả.
Nàng mở mắt ra thấy Ngải Huyền đang lo lắng mà nhìn mình.
“Anh hai, chúng ta vào bên trong xem.” Ivy né tránh ánh mắt của Ngải Huyền, chậm rãi đi vào bên trong. Nếu như mỗi bước đi có thể lùi lại một năm thì tốt biết bao. Như vậy, nàng sẽ đi đủ ba nghìn bước, chỉ cần có thể gặp lại hắn, gặp lại đôi mắt hổ phách nóng bỏng của hắn sau đó chính miệng hỏi hắn, cho dù nàng có phải làm chuyện gì, nàng sẽ phải đi đến đâu, bất cứ lúc nào, nàng cũng sẵn lòng.
“Tiểu thư!” Một câu nói bằng tiếng Anh mang khẩu âm Ai Cập vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Ivy, một đại thúc có làn da màu rám nắng tươi cười như hoa đứng trước mặt Ivy, “Đến xem bức tường hoa tường vi sao?”
Ivy sững sờ, nàng bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh bức tường hoa tường vi xuất hiện trên TV hôm nọ. Nàng mê man một lúc, sau đó gật đầu.
Đại thúc kia xòe bàn tay ra, “Năm nghìn bảng Ai Cập. Nơi này không mở ra cho người ngoài, may mà cô gặp phải tôi đấy, tôi là nhân viên ở đây.”
Ivy lúng túng, lúc đi cùng Ngải Huyền nàng không bao giờ mang tiền. Đại thúc thấy nàng không đáp lại, gương mặt trầm xuống, nói một cách lạnh lùng, “Không có tiền mà đòi đi tham quan! Lãng phí thời gian.”
Ivy quay đầu tìm Ngải Huyền nhưng lại nhớ tới ánh mắt vừa rồi của hắn, nhất thời không thể di chuyển được.
“Bảng Anh được không?” Ngải Huyền lên tiếng, nàng quay đầu lại, hắn vẫn nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt tràn ngập ôn nhu, “Đây là năm nghìn bảng Anh, dẫn chúng tôi vào đấy.”
Ánh mắt đại thúc kia sáng lên, cầm lấy tiền, vui vẻ dẫn hai bọn họ đi vào bên trong. Ivy muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng lại bị Ngải Huyền ngăn lại, “Anh đi cùng em.”
Không đợi Ivy phản đối, hắn đã bước về phía trước. Thấy thế, Ivy cũng chỉ biết cúi đầu, chậm rãi đi theo phía sau.
Tất cả chứng cứ đang ở phía trước.
“Đến rồi, ở trong này.”’ Đại thúc đem hai người đi tới một mảnh di tích chưa được dọn dẹp, “Bởi vì nơi này chưa chính thức mở cửa cho khách tham quan nên vẫn còn bừa bộn nhưng thời gian gần đây bức tường này thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Hai vị vào đi, đừng động linh tinh, mấy ngày nữa người phụ trách văn vật sẽ đến. Đến lúc đó thì không thể thấy được diện mạo ban đầu của nó rồi, thật đáng tiếc. Các vị xem đi, tôi ở ngoài đợi.”
Ngải Huyền gật đầu, nhìn về phía Ivy, “Ivy, đó là?”
Ivy nhìn về phía trước, chính là nó, chính là nó!
Đứng tại đây có thể có nghe thấy được tiếng sông Nile chầm chậm lưu động, có thể cảm nhận được làn gió nhẹ nhàng thổi tới, nàng lại có thể cảm thấy trong không khí phảng phất mùi sen thơm ngát.
Nhưng đây không phải thời đại đó.
Nàng liều mạng chạy về phía trước. Nhắm mắt lại, nơi này chính là cung điện Memphis xa hoa, loài dương xỉ cao ngất, sàn nhà làm bằng thanh hoa thạch. Vách tường hoa tường vi giờ đây đã bị phai màu, đổ nát.
Nàng mở to đôi mắt, chậm rãi ngồi xổm trước bức tường hoa tường vi.
Đây chính là bằng chứng, chứng minh những điều đó không phải là mơ!
“Ở thời đại đó chưa có tường vi, mặc dù hình dạng không chính xác lắm nhưng cũng có thể nhìn ra, vô cùng tỉ mỉ.” Ngải Huyền đứng sau lưng Ivy hỏi, “Vy, đây là... em làm sao?”
Ivy không quay đầu lại, chỉ chậm rãi lắc đầu.
“Không phải, là chàng ấy làm cho em, vì em mà làm ra nó…” Quả nhiên những thứ điều đó không phải mơ.
“Vy, em đừng buồn, em nên vui mới phải.” Ngải Huyền nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nàng, cười khổ nói.
Ivy lại lắc đầu.
Nếu như tất cả không phải mơ thì tại sao chàng ấy có thể ngang nhiên phá vỡ lời thề, cưới hơn trăm vị phi tử như trong lịch sử chân chính? Tất cả không phải mơ nhưng chân tướng như thế lại càng tàn khốc hơn.
Ivy kinh ngạc nhìn bức tường trước mặt, nàng phát hiện ở một khối gạch nhỏ có khắc một thứ gì đó. Nàng chăm chú nhìn, nửa ngày sau mới nhìn ra được. Đó chính là một chữ hán “Vy”, nét bút xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng nàng vẫn có thể nhận ra, đây là chữ nàng viết trên cát lần trước.
“Tên của ta không phải là Nefertari.”
“Năm đó ta cảm thấy cái tên này thú vị nên mới dùng nó. Kỳ thật tên của ta là Ngải Vy, ngươi có thể gọi ra là Ivy hoặc Vy.”
“Đúng, tên của ta chính là một chữ ‘Vy’.”
“Vy?”
“Ngươi xem, chính là chữ này.”
…
Phải công nhận trí nhớ của hắn rất tốt, khó trách có thể trở thành Pharaoh vĩ đại, loại chữ viết phức tạp này hắn nhìn một lần là có thể nhớ rõ. Nàng nở cười ôn nhu, nhưng trên mặt lại có thần sắc bi thương. Trí nhớ tốt như vậy thì chắc hắn sẽ không quên những lời bọn họ đã nói.
Nàng vươn tay tới, nhẹ nhàng vuốt ve cái văn tự kia. Đột nhiên, nàng cảm thấy có điều gì đó kì quái... dưới văn tự có một cơ quan, nếu như không chạm vào thì căn bản sẽ không nhìn ra.
Nàng quay đầu nhìn Ngải Huyền, hắn đứng phía sau, cách nàng khoảng năm mét, lẳng lặng nhìn nàng.
Nàng lại quay đầu lại, nhẹ nhàng ấn cái cơ quan kia.
Đầu ngón tay nàng bỗng nhiên trở lên lạnh như băng, sự khẩn trương dần dâng lên từ đáy lòng nàng. Nàng run rẩy, nhẹ nhàng kéo viên đá đó ra, một cái hộp bằng gỗ xuất hiện trước mắt nàng.
Đây là một cái hộp có phong cách cổ xưa, bên trên có khắc hình hoa sen tinh xảo, dưới góc có viết văn tự Ai Cập cổ xưa, hẳn là nó bị giấu trong lúc làm bức tường tường vi, nếu như không có cơ quan kia, nó sẽ được đặt ở đây mãi mãi. Khi cái hộp được lấy ra, thời gian dường như mới bắt đầu trôi đi trên chiếc hộp, bên ngoài nó bắt đầu bị ăn mòn, mục rữa.
Ivy lập tức mở cái hộp ra.
Đồ vật trong hộp chiếu ra ánh sáng chói mắt... vòng tay hoàng kim đang lẳng lặng nằm bên trong đó.
Trong chớp mắt, chiếc vòng hoàng kim nhanh chóng phai màu, dần xuất hiện một vết nứt. Khi đó, cái hộp chỉ còn một vài mảnh vụn rơi trên mặt đất. Ivy nâng chiếc vòng tay lên ngang tầm mắt mình, đôi mắt được chế tác bằng đá ruby lạnh như băng nhìn nàng.
“Vy.”
Ngải Huyền phát hiện thần sắc của em gái mình có chút không ổn liền lo lắng kêu lên, hắn tiến lên vài bước thì phát hiện Ivy đang cầm chiếc vòng tay mà hắn từng tặng cho nàng, chỉ là lúc này nó đã xuất hiện một vết nứt.
“Cái vòng tay kia…” Ngải Huyền ngồi xổm xuống bên cạnh Ivy, không nói được gì nữa.
Ngải Huyền thở dài một hơi, nhìn bầu trời, không nói một lời nào. Không biết qua bao lâu, mặt trời cũng bắt đầu chìm vào sông Nile, giọng nói của đại thúc Ai Cập kia lại vang lên, “Sáu giờ rồi, hai vị nhanh ra ngoài thôi, sắp có người đến kiểm tra rồi.”
Ngải Huyền vẫn nhìn bầu trời nhuộm một màu đỏ thê lương, nhẹ nhàng nói, giống như nỉ non, “Vy, chúng ta đi thôi, về London.”
Ivy không trả lời.
“Em... muốn đi sao?”
Ivy vẫn không nói gì, nàng thất thần nhìn vòng tay, giống như đang cân nhắc, tự hỏi điều gì đó.
“Vy, còn điều gì có thể lưu giữ em lại không?” Ngải Huyền cúi đầu nhìn vách tường cũ nát trước mặt. Những bông hoa tường vi xiêu xiêu vẹo vẹo kia nhưng lại tinh xảo kia dù đã trải qua hàng nghìn năm mưa gió nhưng vẫn có thể nhìn ra tình cảm sâu đậm trong từng bông hoa. Ngải Huyền biết nam nhân kia rất yêu thương Ivy, không tiếc hao tổn tất cả tâm tư để thỏa mãn nguyện vọng của Ivy, yêu và bảo vệ nàng!
Trong trái tim của nàng, trừ nam nhân cách xa ba nghìn năm kia đã không còn chỗ cho bất kì ai nữa rồi. Ngải Huyền nhíu mày, con ngươi thủy lam chứa một chút mê man. Hắn hi vọng nàng có thể vui vẻ, hắn hi vọng nàng có thể hạnh phúc, hắn có thể cho nàng bất cứ thứ gì nàng muốn, thỏa mãn tất cả các nguyện vọng của nàng, chỉ cần nàng muốn, hắn sẽ làm, chỉ cần nàng cười với hắn.
Nhưng mà, hắn chỉ có thể thực hiện những điều nàng muốn dưới thân phận là một người anh trai, chỉ có một việc là hắn không có cách nào làm được. Hắn có nhìn thấy trong mắt của nàng điều đó*, nhưng…
(Chuyện Ngải Vy yêu Ngải Huyền)
Hắn chọn cách tự lừa gạt bản thân, đem nàng đẩy ra xa, cố gắng hoàn thành tốt vai anh hai hoàn mỹ nhất, làm tổn thương nàng cũng chính là làm tổn thương bản thân hắn. Hôm nay, lúc nàng chạy khỏi lòng hắn, rời xa hắn, khiến trái tim của hắn như bị xé thành từng mảnh.
Hắn luôn hy vọng nàng có thể vui vẻ, hạnh phúc.
Nhưng tại sao, bây giờ, hắn không có cách nào mỉm cười mà cổ vũ nàng theo đuổi tình yêu, hạnh phúc của mình.
“Vy!”
Nghe thấy Ngải Huyền gọi mình, Ivy ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn đôi mắt giống mình y đúc, sau vẻ ngoài bình tĩnh kia chính là tình cảm mà hắn không thể ngăn cản được. Đôi mắt tràn ngập tình cảm của Ngải Huyền như muốn đem Ivy nhấn chìm trong biển nước.
Nàng không muốn nghe hắn nói câu nói kia. Câu nói đó của hắn sẽ khiến cho nàng do dự…
Ivy không dám nhìn đôi mắt thủy lam của hắn. Nàng vội vàng cúi đầu, đem ánh mắt dời đến vòng tay hoàng kia, nhanh chóng nói với Ngải Huyền, cũng chính là nói với bản thân mình, “Anh hai, em muốn đi.”
Vẫn là im lặng.
Chỉ cảm thấy được gió mang theo đất cát nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt kiểu nộn của Ivy.
Sắc trời dần chuyển sang một màu đen khịt, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng thúc giục của vị đại thúc Ai Cập. Nàng không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể mông lung cảm nhận được Ngải Huyền đang đứng cách mình không xa.
Đột nhiên, nàng cảm thấy có hai cánh tay to lớn ôm chặt mình, đem mặt của nàng dán vào l*иg ngực ấm áp. Bàn tay thon dài ôn nhu vuốt ve tóc Ivy, khiến cho thân thể nàng run rẩy.
“Vy…” có lẽ do gió thổi quá mạnh nên giọng nói ôn nhu này có chút ngắt quãng, mang theo phần nghẹn ngào, “Em đi đi. Nhưng hãy nhớ kĩ, ở bất kỳ đâu, bất kỳ thời đại nào thì anh sẽ luôn bên cạnh bảo vệ em như bây giờ, vĩnh viễn bảo vệ em giống như một người anh trai bảo vệ em gái của mình... mãi mãi.”
Hắn buông nàng ra, lui về phía sau vài bước. Khuôn mặt hắn trước sau như một, vẫn luôn là nụ cười ấm áp, đôi mắt ôn nhu đó, giọng nói yếu ớt, nghẹn ngào vừa rồi giống như chưa từng tồn tại.
Hắn mỉm cười, kéo tay Ivy qua, nhẹ nhàng hôn vào mu bàn tay trắng nõn của nàng.
“Để anh có thể biết mọi chuyện vẫn tốt.”
Hắn chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía Ivy.
Tầm mắt của Ivy có chút mơ hồ, thân ảnh của Ngải Huyền đã không còn rõ ràng nữa. Nàng mang theo vài phần do dự mở miệng, “Anh... anh muốn đi đâu?”
Trong ánh trăng mờ, Ngải Huyền nhẹ nhàng khoát tay, “Anh không muốn nhìn thấy em rời xa anh.”
Ivy không khống chế được, nước mắt rơi xuống như mưa, rơi trên vòng tay hoàng kim. Nàng cơ hồ muốn xông lên phía trước, ôm chặt lấy nam nhân nàng từng yêu kia nhưng hai chân lại như mọc rễ, không thể di chuyển, nắm chặt chiếc vòng tay.
Thật lâu về sau, khi Ivy nhớ lại ngày hôm nay, nàng luôn thắc mắc, nếu như lúc đó nàng chạy tới ôm Ngải Huyền thì mọi chuyện sẽ như thế nào? Phải chăng tất cả sẽ thay đổi, phải chăng nàng cũng sẽ có hạnh phúc.
Tại thật lâu về sau , Ngải Vi đôi khi còn có thể nhớ tới ngày hôm nay , nếu như khi đó vọt tới , sự tình sẽ trở nên như thế nào , phải chăng hết thảy sẽ như vậy bất đồng . Phải chăng cũng có thể đạt được hạnh phúc .
Nhưng lúc đó nàng cũng không chạy tới bởi khi nàng do dự, vòng tay đột nhiên phát sáng như muốn nhắc nhở nàng điều gì đó.
Nàng chưa kịp phản ứng, bản thân đã đeo vòng vào tay từ lúc nào.
Nàng không suy nghĩ trước sau, thân thể nàng đã thay nàng quyết định.
Có lẽ đây chính là lần cuối cùng nàng xuyên không, đi tới cái thời đại khiến nàng khắc cốt ghi tâm kia. Nàng liều lĩnh chỉ vì muốn truy tìm đáp án, muốn hỏi cho rõ ràng: mọi chuyện có phải là sự thật hay chỉ là một giấc mơ.
Chiếc vòng như muốn nổ tung, cảm giác ấm áp chạm vào tứ chi Ivy, sau đó xuyên vào thân thể nàng. Nàng nhắm chặt mắt, kịch liệt hô hấp, nàng có thể cảm nhận được bản thân đang bị một lực kéo về phía sau.
Cuối cùng, bên tai nàng vang lên một âm thanh, “Vòng tay hoàng kim chính là đầu mối then chốt lập ra hai thời không, vòng hoàng kim biến mất thì thời không hư ảo cũng biến mất...” rồi biến mất ngay lập tức.
Điều đợi nàng ở ánh sáng cuối cùng... sẽ là gì?