Chương 52: Yêu?

Ivy ngủ gật một cái, thị nữ bên cạnh vội vàng quỳ xuống.

“Điện hạ... điện hạ, xin hãy tha thứ cho nô tỳ.”

Ivy mở mắt nhìn gương đồng trước mặt tầm vài giây mới nhớ ra mình đang thử lễ phục cho hôn lễ.

“Ngay cả đeo trang sức cho điện hạ cũng không làm được sao? Xem ra đôi mắt này của ngươi không cần dùng nữa rồi.” Lúc này Ivy mới chú ý đến một lão thần ăn mặc chỉnh tề cách chỗ nàng ngồi không xa, hình như hắn chính là Mial, nội thần chuẩn bị hậu cần cho hôn lễ này. Thị nữ kia quỳ bò trên mặt đất, cầu xin Mial đừng lấy đi đôi mắt của nàng nhưng hắn vẫn coi như không thấy gì mà gọi người, “Người đâu, nhanh đem nữ nhân này ra ngoài, đừng để ảnh hưởng đến tâm tình của Nefertari.”

Ivy không khỏi nhíu mày, trong đầu hiện lên hình ảnh Seaman cũng có tuyệt chiêu “trở mặt” như vậy, chẳng lẽ mấy lão thần tử Ai Cập đều như thế sao? Ivy vỗ nhẹ tay ghế, “Đợi một chút. Ai nói nàng không tốt? Là ta cảm thấy thử lễ phục quá nhàm chán mà thôi, nếu như muốn trách tội thì phải trách tội những người phụ trách việc này, một cái trang sức cũng không làm tốt.”

Nàng chỉ muốn dọa Mial một chút, không nghĩ tới mặt hắn lập tức biến sắc, xụi lơ trên mặt đất cầu xin, “Điện hạ thứ tôi, xin... xin ngài hãy tha thứ cho thần…”

Ivy nhìn một màn trước mặt này, nàng khoát tay, “Được rồi, được rồi. Đứng hết lên đi, chúng ta tiếp tục. Mial, thay vì trách tội thị nữ, không bằng ngươi giảng cho ta một chút về vương hậu Ai Cập đi.”

Thị nữ quỳ rạp trên mặt đất cảm kích nhìn Ivy, Ivy nháy mắt ý bảo nàng dần lui ra. Thị nữ vội vàng đi ra, Mial lớn tiếng cảm ơn, run rẩy đứng lên, liên tục nói không ngừng.

“Điện hạ, ở Ai Cập, vương hậu được xem là “Thê tử vĩ đại”, tuy bệ hạ sẽ có rất nhiều phi tử nhưng “Thê tử vĩ đại” chỉ có một người, chỉ có nàng mới có thể xuất hiện cùng bệ hạ trước công chúng, chỉ có đứa con nàng xinh ra mới được coi là người thừa kế hợp pháp. Mặc dù cái này cũng có ngoại lệ, bất quá…”

Khi hắn nói, Ivy không có cách nào tập trung được, suy nghĩ trôi dạt đến cái ngày xảy ra chuyện của công chúa Amanra. Tại ao sen, Bubka nói, “Ivy, tất cả những điều ta làm là vì ngươi.”

“Không phải là vì Pharaoh, không phải vì người khác mà là vì ngươi. Ta sẽ làm tất cả mọi chuyện vì ngươi mà không tiếc giá nào, chỉ để ngươi không tổn thương.”

“Bubka đã nhận định Ivy chính là “chủ” của mình, tính mạng của ta là của ngươi.”

“Ngoài ngươi ra, Bubka sẽ không tuyên thệ trung thành với bất kì ai khác.”

Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt của thiếu niên, vẻ mặt nghiêm túc của hắn cư nhiên có vài phần kinh khủng.

Lời hứa hẹn như vậy khiến Ivy không thở nổi.

“Bubka, loại chuyện này,ngươi phải cẩn trọng.”

Bubka không nói tiếng nào, con ngươi xanh biếc như ngọc lục bảo thâm trầm, tràn ngập kiên quyết. Một cảm giác xa lạ chiếm lấy Ivy. Ngay lúc này, lạo ngự y bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng mà kêu, “Bệ hạ.”

Quay đầu nhìn qua, Ramesses xuất hiện dưới ánh trăng.

Mái tóc dài rám nắng, con ngươi hổ phách, không nhìn tới hắn nàng cũng biết hắn đau khổ đến mức nào.

“Điện hạ.”

“Điện hạ.”

“Điện hạ, ngài có đang nghe ta nói không?” Mial dừng lại, bất mãn hỏi Ivy. Ivy hồi thần, lại đem ánh mắt đặt trên người Mial.

“Có, đương nhiên là có. Được rồi, thử xong chưa?” Nàng kéo trang sức trên đầu xuống, ném cho thị nữ bên cạnh, không để ý tới Mial đang bất mãn, “Ta muốn đi gặp bệ hạ, lần sau chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”

“Điện hạ, chỉ còn ba ngày nữa là đại hôn, xin ngài hãy dành thời gian để học tập lễ nghi.”

“Điện hạ, nghi thức này rất quan trọng …”

Giọng nói của Mial ở phía sau nhỏ dần, Ivy bước nhanh về phía tẩm cung của Ramesses. Kể từ hôm đó đến bây giờ đã là ba ngày mà nàng vẫn không gặp được hắn, nàng sợ hắn sẽ đem nhốt bản thân mình trong phòng, không ăn không uống, dựa vào làm tổn thương bản thân để kiềm chế nỗi thống khổ như lần trước. Sớm biết như vậy nàng sẽ mặc kệ hắn phản đối mà chạy theo hắn, xác nhận hắn không có chuyện gì.

Nàng dần hiểu được tâm tình của hắn.

Trong nội tâm hắn sớm đã đem Jarry phanh thây xé xác.

Jarry- mối đe dọa lớn nhất của Ai Cập, địch nhân lớn nhất của Ramesses.

Lần này, Ramesses đã thua hoàn toàn, còn là thua trước mưu kế mà Jarry tùy tiện nghĩ ra với mục đích vui đùa.

Cái mưu kế này vậy mà lại đẩy muội muội của hắn, công chúa Amanra ngây thơ vào chỗ chết, làm cho Ramesses nghi ngờ thuộc hạ trung thành nhất của mình, làm cho hắn hối hận vì đã hủy hoại hạnh phúc của người bạn thân nhất của mình.

Ivy đã đến được tẩm cung của Ramesses, nàng vội vàng chỉnh lại váy cùng mái tóc của mình, điều chỉnh hô hấp một chút.

“Nefertari điện hạ.” Binh lính nhìn thấy nàng thì nhao nhao quỳ xuống.

“Ta muốn gặp bệ hạ, xin hãy vào bẩm báo cho ta.”

“Bệ hạ có lệnh, nếu là Nefertari điện hạ thì có thể trực tiếp tấn kiến mà không cần phải bẩm báo.”

Ivy chấn động, thì ra hắn luôn chờ đợi nàng, nếu như nàng tới sớm hơn một chút thì tốt biết bao.

Nàng do dự một chút, hít một hơi rồi bước vào phòng.

Nàng không muốn nhìn thấy hắn tự làm mình đau khổ, càng không muốn nhìn thấy sự thống khổ hắn, càng không muốn nhìn hắn đè nén cảm xúc chỉ vì hắn là đế vương.

Những điều đó khiến cho trái tim nàng vỡ vụn.

Nàng lại có một chút sợ hãi.

Hai chân nàng không chịu sự điều khiển của nàng mà bước vào phòng, đôi giày xăng- đan hoa lệ dẫm lên sàn nhà, phát ra âm thanh leng keng, trong phòng lớn lại như phóng đại thêm mấy lần.

“Ivy, là nàng sao?”

Thanh âm vẫn lạnh lùng như cũ mà lại có chút muốn khóc. Đi vào trong phòng, chỉ thấy hắn ngồi một mình trong phòng, quay mặt về phía đình viện hoa lệ bên ngoài. Hắn đưa lưng về phía cửa ra vào, không quay đầu lại, lộ ra vài phần cô độc giống như một đứa trẻ đang lạc đường, lặng yên đợi người khác chỉ cho mình đường về nhà.

Nhưng hắn không phải là một đứa trẻ, hắn là Pharaoh vĩ đại.

Một khắc này, Ivy đột nhiên cảm thấy căng thẳng, không suy nghĩ gì liền xông lên phía trước, đứng sau lưng hắn, hai tay ôm chặt lấy hắn.

“Ngươi đang đau lòng phải không?”

Hắn không trả lời.

“Nếu ngươi muốn khóc thì cứ khóc đi, ta sẽ không nhìn đâu.”

“....”

“Bifitu…?”

Còn chưa đợi nàng phản ứng, nàng bị hắn ôm lấy, đem đầu nàng vùi vào trong l*иg ngực, “Người khóc là nàng mới đúng.”

Ivy lúc này mới phát hiện, nước mắt đã rơi đầy mặt, làm vạt áo của hắn ướt hết.

Rốt cuộc đây là kết cục hay sao? Giống như dùng một thời gian dài để suy đoán, hoài nghi, dây dưa, chần chừ biến thành một trò cười!

Giống như còn rất nhiều chuyện vẫn chưa giải thích rõ ràng, còn rất nhiều vấn đề chưa có đáp án.

Mình... liệu có thành công cứu lại tính mạng của hắn hay không?

Mình... có làm thay đổi lịch sử nữa không?

Hay là... nàng vươn hai của mình, cánh tay trắng nõn ôm chặt hắn, đem chiếc cằm của mình tựa vào l*иg ngực rắn chắc của hắn.

Hay là… mình sẽ không hoàn thành được bất kì điều gì, đã vậy còn mất đi một trái tim?

Ramesses nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc xinh đẹp của nàng, “Ivy, nói cho ta biết về quê hương của nàng được không?” nàng chưa bao giờ nghe qua giọng ôn nhu giống như đang thở dài này. Hắn không nhắc đến chuyện của Amanra, không nhắc đến chuyện nội gián? Được rồi, sẽ không nhắc nữa.

Ivy đem đầu chôn trong lòng ngực hắn, “Ngươi muốn biết chuyện gì?”

“Tất cả mọi thứ, về quốc gia của nàng, thời đại của nàng, và nàng.” Hắn chậm nói tiếp, “Ba ngày sau, nàng sẽ là thê tử của ta, ra muốn hiểu rõ về nàng.”

Ivy ngẩng đầu, nhẹ nhàng thở một hơi. Thời đại của nàng? Chỉ nói mấy câu làm sao có thể hiểu hết được.

Thành phố luôn có mưa phùn, tiếng các phương tiện giao thông không bao giờ ngừng...

Nàng nở nụ cười. Ramesses mang theo vài phần cổ quái nhìn nàng, “Không cho phép nàng nghĩ rằng ta không biết gì cả.”

Nàng lại càng muốn nở nụ cười, quả nhiên là hắn.

“Thời đại của ta….” nàng nheo đôi mắt màu xanh của mình lại, cái miệng nhỏ hơi mở ra, lộ ra hàm răng trắng muốt, “Đây là một nơi rất kỳ diệu. Mọi người có thể xây những tòa nhà rất cao, có thể bay lượn trên trời, có thể đi từ Memphis đến Thebes trong một ngày. Không có đế vương, không có phân biệt giai cấp, bất cứ ai cũng có thể làm những nghề mình thích, làm chuyện mình thích. Đương nhiên, đây chỉ là tương đối thôi.”

“Ta ở trong một tòa lâu đài cổ xưa.” Ivy ngượng ngùng gãi đầu, không phải cung điện xa hoa như của Ramesses, “Ta sống trong một tòa thành cổ. Đến mùa xuân, khi nhìn ra ngoài từ cửa sổ phòng của ta thì sẽ nhìn thấy những cánh đồng xanh miết, những bãi cỏ xanh tươi, trong không khí tràn ngập hương hoa. Phụ thân ta cho người làm trồng rất nhiều cây tường vi ngoài sân, màu gì cũng có. Ta sẽ trèo từ cửa sổ xuống, nhân lúc không có người liền hái trộm một ít, sau đó cắm trong phòng. Ta thích tường vi, xinh đẹp mà kiều nộn, nhưng lại rất kiên cường.”

“Ta là một học sinh, ta rất thích kinh tế học, vĩ mô, và khảo cổ. Ta muốn đến học trong một học viện nổi tiếng cho nên đã làm một bài luận văn về ngươi.”

“Về ta?”

“Đúng, về ngươi. Ta tìm hiểu về ngươi, nói ra cái nhìn của ta về ngươi. Ngươi là một quân chủ vĩ đại, dưới sự thống trị của ngươi, Ai Cập là một quốc gia hùng mạnh, kinh tế phồn thịnh, sống lâu trăm tuổi, có hơn trăm phi tử và có mấy chục hậu đại.”

“Từ nay về sau, ta chỉ có một phi tử duy nhất là nàng! Nàng có thể sinh được bao nhiêu hài tử thì ta sẽ có bấy nhiêu hậu đại.” Hắn có chút bất mãn nói.

Nàng lại cười rồi ôm hắn một cái.

“Được rồi, được rồi, ngươi muốn nói gì cũng được.” Dù sao nàng cũng đã quyết định sẽ ở lại bên cạnh hắn thì nàng sẽ không cần suy xét lịch sử sẽ biến thành như thế nào nữa.

“Ivy!” đột nhiên hắn nghiêm túc nói, “Ta muốn đến chỗ của nàng.”

Hả?

“Ta muốn tận mắt nhìn thấy hoa tường vi nàng thích, nhìn thấy toà thành nàng sống, nhìn thấy đồng ruộng xanh miết.” hắn đem đầu của nàng khẽ nâng lên, nghiêm túc nhìn nàng, “Ta muốn đến học viện nàng thích, muốn nhìn thấy các tòa nhà cao, muốn cùng ngươi bay lượn trên bầu trời.”

Có khả năng sao?

“Ta không hiểu rõ về nàng.”

“Nói ngốc cái gì vậy. Về sau sẽ có thời gian để hiểu, không phải sao?” Ivy nở nụ cười, “Cái vòng tay kia không phải ở chỗ ngươi sao, ngươi còn sợ ta chạy trốn cái gì chứ.”

“Ivy.” hắn càng ôm nàng chặt hơn, giống như muốn đem nàng khảm vào trong cơ thể hắn, “Sẽ không rời xa ta phải không? Sẽ không bỏ mặc ta như nhiều năm trước phải không?”

Giọng nói của hắn lại có một chút run rẩy.

Nàng muốn khóc nhưng lại cố nén lại, nhịn đến nỗi cổ họng có một chút đau đớn.

“Sẽ không đâu, ta sẽ gả cho ngươi rồi thì đâu thể bỏ mặc ngươi được.”

Hắn dùng cằm nhẹ nhàng ma sát tóc của nàng, “Ivy... nàng đừng gạt ta, bằng không ta sẽ hận nàng cả đời đấy.”

Ivy đột nhiên cảm thấy buồn cười, lời nói ngây ngô trẻ con như thế mà lại có thể từ miệng hắn nói ra, nhưng hắn lại nghiêm túc như vậy, khiến nàng không có cách nào cười được.

Mặc dù hắn là quân chủ, là một vị Pharaoh được coi là gần với thần nhất nhưng hắn không phải là thần, chỉ là người mà thôi. Mỗi ngày hắn phải gánh gánh vác vô số áp lực và trách nhiệm. Hắn phải kiên cường, kiên cường đến mức dù có xảy ra chuyện gì cũng phải bình tĩnh.

Kỳ thật, trong nội tâm của hắn nhất định cần một bờ vai để tựa vào, cho dù là người cứng rắn, kiên cường nhưng vẫn cần một chỗ nghỉ ngơi.

“Này, cho ngươi mượn bờ vai của ta một chút.”

Ivy nhẹ nhàng giãy giụa trong l*иg ngực hắn, đứng thẳng lên, chỉ chỉ bờ vai của mình. Cho dù nàng đứng thẳng nhưng cũng không cao hơn Ramesses đang ngồi bao nhiêu. Con ngươi màu hổ phách của hắn nhìn Ivy.

“Cho ngươi mượn một chút để dựa đó.”

Nàng cười, giống như tiên tử phát ra hào quang tứ phía. Mái tóc vàng thẳng tắp như ánh mặt trời rủ xuống vai gầy của nàng, da thịt trắng nõn giống như gốm sứ không có một chút khuyết điểm, đôi mắt màu xanh giống như biển sâu. Nàng quá mức xinh đẹp, thậm chí so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn.

Hắn đột nhiên cảm thấy bản thân mình không có cách nào nhìn thẳng nàng.

Một khắc này, nàng giống như sắp biến mất trong ánh mặt trời chiếu rọi bên ngoài cửa sổ.

Hắn đưa tay ra, đem nàng ôm chặt, tựa đầu vào ngực của nàng.

Vô cùng... ôn nhu.

“Ivy... nàng có yêu ta không?”

Nàng nhẹ nhàng nói, “Nếu như không thích thì sao ta lại đồng ý ở lại đây chứ.”

“Vy, ta hỏi nàng, nàng có yêu ta không?”

“Ta là ca ca của Amanra, có lẽ ta... lãnh huyết, vô tình hơn Amanra. Quyền lực của ta được xây dựng trên nghi ngờ, phản bội và đấu tranh tàn khốc. Sau này, mỗi bước đi của ta đều là dẫm trên những bậc cầu thang được lát bằng máu tươi và xương trắng. Như vậy... nàng có yêu ta không?”

Hai tay của hắn không khỏi tăng thêm chút lực, Ivy có thể cảm nhận được sự run rẩy ở hai tay của hắn.

Nàng tràn ngập bi thương nhìn nam tử này, hai tay nhẹ nhàng xoa đầu hắn.

Yêu sao?

Bọn họ ôm chặt lấy nhau, mặt trời đang từ từ chìm xuống dòng sông Nile, giống như một bức tranh hoàn mỹ.

“Ừ, yêu. Bất luận chàng sẽ làm cái gì, trở thành như thế nào, ta đều yêu.”

Dù cho chàng không còn yêu ta nữa... ta vẫn sẽ yêu chàng.

Ta muốn ở bên cạnh chàng, bảo vệ chàng.

Ta chỉ yêu một mình chàng.

…...

Gió đêm nhẹ nhàng thổi, nước sông Nile vẫn không ngừng chảy.

Tinh quang đã vượt qua ba nghìn năm, chứng kiến thời gian ngừng trong chớp mắt ấy.

Đột nhiên, bánh răng vận mệnh chuyển động nhanh hơn, tựa như bánh xe mà đem lịch sử ép thành những mảnh vụn….