Chương 45: Tấn công, phòng thủ (4)

“Bubka ngu ngốc!!’’

Theo một tiếng quát to, Jarry không khỏi dừng hành động của cung thủ lại. Bubka vốn có vài phần tuyệt vọng, khi nghe được âm thanh quen thuộc đó, thân thể cứng ngắc dường như tràn đầy sức sống. Không nghĩ ngợi điều gì, hắn liền lên tiếng, “Ivy! Ngươi mới là ngu ngốc! Ngươi chạy đến đây là gì?”

Mà khi Bubka quay đầu lại, cả Jarry, binh lính Ai Cập, binh lính Hittite đều đang ngây người.

Hơn trăm con tuấn mã xếp thành hình cái chùy, rất nhanh hướng về phía vòng vây của Hittite. Mỗi binh lính đều cưỡi trên mình một con tuấn mã, sau lưng bọn họ cắm cờ của quân đoàn Seth, trong tay cầm vũ khí, khí thế ngất trời, phía sau nổi lên từng đợt bụi cát.

Thiếu niên cầm đầu có mái tóc màu đen ngắn, làn da trắng nõn, ánh mặt trời chiếu xuống, đôi mắt màu xanh nước biển của hắn phóng ra quang mang. Dáng người hắn nhỏ gầy, cưỡi trên con hắc mã, tay giơ cao lá cờ đại diện cho quân đoàn Seth, chỉ huy đội quân tiến đến chỗ Bubka.

Làm sao có thể…. Điều này sao có thể!

Trong đầu Bubka một mảnh hỗn loạn.

Số lượng này… chẳng lẽ ca ca chỉ huy quân đoàn Seth đuổi theo mình, tuy rằng bọn họ nhờ độ cơ động mà bất khả chiến bại, nhưng chiến mã và chiến xa cũng không thể có tốc độ nhanh như vậy được. Còn nữa... nàng biết cưỡi ngựa từ bao giờ? Hơn nữa không phải con ngựa yêu quý nhất của ca ca hay sao?

Nhưng chưa đợi hắn suy nghĩ kỹ mọ chuyện, Ivy mang theo vài tên kỵ binh tiến đến trước mặt hắn.

“Bubka đi mau. Chúng ta cùng nhau phá vòng vây.” Thấy Bubka đang ngẩn người, Ivy liền nói, “Còn ngẩn người cái gì? Đi mau, lát nữa ta se giải thích cho ngươi.”

“A... ta cùng với bọn họ phá vòng vây.”

Tình thế trên chiến trường đột nhiên thay đổi, binh lính Hittite chưa bao giờ gặp cái gọi là “kỵ binh” nên bắt đầu bối rối, vòng vây của chúng cũng dần dần rời rạc. Bubka và các binh lính chạy về phía của quân đoàn Seth, dần dần, bọn họ cũng thoát được vòng vây của quân Hittite.

“Nefertari......”

Jarry đứng trên cao nhìn thấy hết thảy, bên miệng gợi lên một tia tươi cười. Quả là một nữ tử rất đặc biệt, không ngờ nàng ấy lại quyết đoán như vậy, trực tiếp cưỡi ngựa đến chiến trường đánh giặc. Xem ra trận chiến này phải tặng cho Ai Cập một điểm rồi nhưng bởi vì có Nefertari cho nên mới được một điểm này.

“Đại nhân, người Ai Cập đang đột phá vòng vây, chung ta có tiếp tục đuổi theo hay không?” phó tướng bên cạnh Jarry cẩn thận hỏi. Cục diện đã biến thành như vậy, tâm tình của tướng quân không biết thế nào, vẫn là nên hỏi cẩn thận hỏi lại.

Jarry khoát tay cười, “Mặc kệ bọn chúng. Ngươi không thấy cách đây không xa có cờ xí đỏ tươi hay sao? Có lẽ quân đoàn Seth đã đến, ta không muốn chiến tranh toàn diện với Ai Cập xảy ra vào lúc này. Thăm dò thực lực của bọn chúng là tốt rồi.”

“Tướng quân! Thuộc hạ xin dẫn binh truy kích!” Một âm thanh tục tằng chợt vang lên, “Thuộc hạ cho rằng đây chỉ là kế sách lừa bịp của quân địch. Thuộc hạ hy vọng có thể giành lấy thắng lợi đầu tiên cho tướng quân trong chiến dịch này.”

Trong mắt Jarry hiện lên một tia bất khoái, hắn quay đầu nhìn về phía chủ nhân của âm thanh, thì ra là đội trưởng của một phân đội, nhưng Jarry lại không nhớ tên này là ai. Trong chốc lát, độ chán ghét của Jarry đối với tên này tăng mạnh, nhưng rất nhanh, hắn thu lại cảm xúc của mình, “Vậy ta cho ngươi một nghìn tinh binh. Không được đuổi theo quá xa, nếu không đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”

“Dạ! Cám ơn tướng quân.” tên đội trưởng kia xoay người đi. Tên phó tướng hơi lo lắng nhìn Jarry. Đi theo tên tướng quân này năm năm, cho đến tận bây giờ vẫn không đoán được suy nghĩ của hắn.

Jarry mang theo tươi cười, nhìn đoàn quân Seth cùng Ivy đang thối lui. Vương quốc Hittite, cộng thêm Ai Cập cũng không thú vị bằng nàng ấy. Nếu như có thể giữ nàng bên cạnh thì nhất định sẽ rất thú vị, không chừng mình sẽ cười không ngừng được a. Nhưng tại sao nàng lại là phi tử của Pharaoh Ai Cập chứ, như thế thì rắc rối hơn nhiều.

“Tướng quân…”

Từ giờ mình phải suy tính kỹ xem làm như thế nào mới có thể mang nàng ấy về.

“Tướng quân......!”

Nhưng nếu vì chuyện này mà gây tranh cãi giữa các nước thì sau này sẽ rất bất ổn.

“Tướng quân.” Tên phó tướng đứng bên cạnh thấy bộ dáng suy nghĩ, cười cười của Jarry thì không kiềm được nghi hoặc trong lòng, cố gắng lấy dũng khí lớn tiếng cắt đứt suy nghĩ của Jarry, “Tướng quân, cứ để cho Tua mang binh xông lên như thế, lỡ như không may bị Ai Cập tiêu diệt thì sao?”

Tua? Chắc đây là tên của tên kia. Jarry suy nghĩ tầm hơi giây, sau đó liền khoát tay, “Chỉ cần hắn nghe lời ta thì sẽ không có chuyện gì.”

Tên phó tướng vẻ mặt khó hiểu, Jarry cũng lười giải thích cho hắn, “Trận chiến này chỉ là dò xét của hai bên mà thôi! Nếu như cứ trực tiếp đánh thì sẽ không có tác dụng gì. Bây giờ ta chỉ hy vọng Tua sẽ nghe lời ta, đừng làm ta mất mặt là được, bằng không…”

Jarry khẽ mỉm cười, bằng không tính mạng của tên thủ hạ ngu xuẩn kia sẽ coi như lễ vật của ta dành cho Nefertari!

“Ivy, tại sao? Nếu quân đoàn Seth đã tới thì tại sao chúng ta không tiếp tục đánh trở về?” Bubka cưỡi một con ngựa, đi theo Ivy về phía quân kỳ màu đỏ. Binh lính đội ngũ chỉnh tề, đang chạy theo phía sau hai người bọn họ.

“Ngươi đúng là ngu ngốc.” Ivy bĩu môi nói một câu, “Ngươi cho rằng cứ có cờ xí đỏ là quân đoàn Seth tới à? Làm sao có thể đến nhanh như vậy.”

Bubka vừa muốn phản bác, nhưng lời nói vừa đến bên miệng liền bị nuốt trở lại. Khi đến gần chỗ cờ xí kia thì Bubak mới nhận ra chỗ cờ đó chỉ được cắm trên mặt đất chứ không có nhiều binh lính đến tiếp ứng như trong tưởng tượng của hắn. .

“Thì ra là như vậy.”

“Đương nhiên là như thế rồi.” Ivy lau mồ hôi trên ót của mình, “Ta dẫn theo tất cả chiến xa và chiến mã cùng với hơn trăm binh lính trong quân đoàn của ca ca ngươi đến đây để giải vây cho ngươi. Như vậy mới có thể đuổi kịp ngươi. Khi Mentus nói cho ta biết cục diện ta liền đoán ngươi đang gặp vấn đề, nhưng lại không biết số quân của Hittite nên đành phải sử dụng quân kỳ để dọa bọn chúng.”

Nói đến đây, Bubka đột nhiên đi chậm lại.

“Sao vậy? Nhanh lên, ta cảm thấy người Hittite sẽ đuổi theo chúng ta. Bây giờ bên nào chạy nhanh thì bên đó sẽ chiến thắng.”

“Ivy... lần này lại là ngươi cứu ta…” Thiếu niên tóc đỏ đột nhiên chán nản cúi đầu xuống, thì thào nói một câu.

“Không có thời gian cho người cảm ơn đâu. Tuy rằng ngươi không thông minh bằng ta nhưng về sau ngươi nhất định phải dùng tứ chi phát triển kia của ngươi để giúp ta đấy!” Ivy lo lắng nói xong, tuy không rõ đây là đang an ủi hay đả kích hắn nhưng thời gian bây giờ rất quý giá, hắn không thể cứ như vậy được, “Ngu ngốc, nhanh một chút đi.”

Ivy kéo Bubka một chút, tay áo rộng thùng thình trượt xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn đầy vết bầm tím của nàng, “Ivy!” Bubka dời lực chú ý đến cánh tay của Ivy, trong mắt hiện một tia thần sắc phức tạp, “Sao lại thế này?”

“Nếu ngươi không đi thì ta liền mặc kệ ngươi đấy.” Ivy túm lấy Bubka, dùng sức kéo về phía trước, “Thân thể của ta không phát triển được như ngươi cho nên học cưỡi ngựa cũng có chút khó khăn.”

Thì ra là vậy…

Tua một mạch đuổi theo, rất nhanh liền đến được chỗ cắm cờ kia.

“Ta biết ngay đây chỉ là mưu kế của bọn chúng mà.” Tua lớn tiếng nói, lỗ tai người bên cạnh phát ra tiếng ong ong, “Dù sao Jarry Agenor cũng không phải là người Hittite, cho nên hắn sẽ không toàn tâm toàn ý làm việc cho bệ hạ. Loại người như hắn không xứng ngồi trên vị trí đệ nhất tướng quân!”

Binh lính xung quanh nghe được hắn cuồng ngôn loạn ngữ như vậy thì không khỏi có chút lo lắng. Có lẽ Tua không sợ hắn nhưng bọn họ đều rất sợ a. Lúc này, bọn họ không biết nên nói gì mới tốt, cho nên đều cúi đầu, không lên tiếng.

“Đi theo ta! Hôm nay chúng ta phải đuổi theo đám người Ai Cập thỏ đế kia, khiến cho bọn chúng chết không toàn thây.”

Tua dẫn theo một nghìn binh lính tiếp tục đuổi theo hướng đám người Ivy và Bubka vừa lui binh, “Bọn họ không có lương thảo, để ta xem chúng có thể duy trì tốc độ được bao lâu.”

“Đại nhân… Nhưng tướng quân Jarry nói không được đuổi quá xa.” Một binh lính lên tiếng.

“Làm càn!” Tua hô to một tiếng, giơ kiếm chém xuống, đầu của tên binh lính đáng thương kia liền rơi xuống mặt đất, “Từ giờ về sau còn ai nói những lời vô nghĩa như thế này nữa thì kết cục sẽ không tốt hơn hắn đâu. Ta đã tính toán tất cả, các ngươi chỉ cần nghe theo ta là được rồi.”

Lúc này, không một ai dám nói ra hay làm những điều “vô nghĩa” nữa, mọi người đều cúi đầu, trong lòng mang theo nghi hoặc mà đi theo tên đội trưởng lỗ mãng kia. Nếu như bây giờ muốn lùi bước thì chắc chắn sẽ phải chết. Nhưng nếu bây giờ bắt được binh lính Ai Cập thì còn có thể nhận được sự tán thưởng của đại nhân Jarry… Tất cả mọi người đều ôm hy vọng như vậy, bước đi cũng dần nhanh hơn.

Qua một ngày, Tua giống như dã thú tìm kiếm con mồi của mình.

“Để ta xem các ngươi còn có thể trốn ở đâu!” Tua hung ác nói, sau đó nheo mắt nhìn về phía trước để tìm kiếm binh lính Ai Cập.

Càng đi vào sâu, Tua theo bản năng cảm nhận được không khí quỷ dị ở đây. Kỳ quái, sao hắn lại có cảm giác đang bị vây tứ phía như vậy…. Một mũi tên bay đến, hắn kinh hoàng nhìn xung quanh. Số lượng binh lính Ai Cập lần này so với binh lính của hắn ước chừng nhiều gấp năm lần… Quân kỳ màu đỏ? Chính là quân đoàn Seth!!!

Hắn không khỏi rơi vào khủng hoảng.

Binh lính Ai Cập đội ngũ chỉnh tề đứng hai bên như hổ rình mồi, người chỉ huy là một thanh niên tóc đỏ, đôi mắt xanh biếc giống như hồ nước mùa thu, không nhìn ra được một tia cảm tình nào. Hắn giơ tay trái lên, bính lính hai bên trở lại trạng thái sẵn sàng đợi lệnh.

Không còn đường thoát!

Trước mặt của Tua bây giờ là quân đội tràn đầy khí thế, mà người đứng đầu là một nam nhân khoác áo choàng màu đen, ánh mặt trời chiếu phía sau hắn, giống như vạn đạo kim quang. Không hiểu tại sao, từ trong đáy lòng của mình, Tua cảm thấy hắn thật giống thiên thần hạ phàm.

Còn có thể thoát sao?

Tua mở to hai mắt, muốn nhìn thấy rõ tướng mạo của nam tử đó, nhưng mà biểu tình kinh ngạc của hắn giống như ngưng đọng lại trên mặt, không đợi hắn phát ra tiếng, đầu của Tua đã rơi xuống đất. Cảnh tượng cuối cùng mà hắn được nhìn thấy chính là đôi mắt màu hổ phách khiến người khác run sợ và khí chất quân chủ của nam tử kia. Chẳng lẽ đây chính là tử thần hay sao?

Nam tử kia chậm rãi hạ lệnh, “Một tên cũng không tha.”

Ngay lúc đó, tiếng hò hét, tiếng kêu la thảm thiết vang lên, hòa lẫn với nhau trên chiến trường. Rất nhanh, thắng thua đã thấy rõ. Nam tử kia tao nhã bỏ thanh bảo kiếm vào trong vỏ, sau đó, coi như chưa thấy thảm cảnh nhân gian này.

Địch nhân đã bị tiêu diệt hết, xác la liệt khắp nơi, hơi thở của người Hittite hoàn toàn biến mất. Mentus dẫn dắt quân đoàn Seth cung kính đi đến trước mặt nam nhân kia, buông vũ khí xuống rồi quỳ trên mặt đất, “Bệ hạ!”

Ramesses cúi đầu, đôi mắt màu hổ phách thoảng qua một tia đau thương.

“Nàng ấy đâu?”