Chương 33: Sụp đổ

“Ngự y...... mau gọi ngự y.”

Giọng yếu yếu ớt vang lên, đại sảnh đang im lặng bỗng dưng sôi trào lên.

“Ngự y! Ngự y đâu?”

“Mau gọi ngự ý! Đại nhân Litah bị trúng độc.”

“Ngự ý, mau tới đây.”

Triều thần khắp đại sảnh nháo nhào kêu ngự y nhưng vẫn không dám đi lên thượng điện. Các võ sĩ ở ngoài không có lệnh của Pharaoh nên cũng không dám bước vào. Khắp nơi hỗn loạn, chỉ có thượng điện là nơi duy nhất trong đại sảnh không hỗn loạn.

Litah nhắm chặt hai mắt, máu biến thành màu đen, theo thanh đoản kiếm chậm rãi rơi xuống nền. Mathao Nijiru nằm trên người hắn, khóc đến tâm tê phế liệt, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.

Đột nhiên, lông mi của Litah hơi động một chút. Mathao Nijiru lập tức ngồi thẳng dậy, cầm lấy tay hắn, lo lắng nói, “Ta ở đây. Litah, ta ở đây.”

Chỉ một thoáng, đại sảnh lâm vào im lặng, tất cả mọi người đều nhìn về vị tế ti trẻ tuổi đang nằm trên mặt đất.

Nhưng đôi môi tái nhợt kia không gọi tên của cô gái đáng thương kia, “...Bệ hạ!” Lúc đó, sắc mặt của Litah càng thêm tái nhợt, trong mắt nàng xuất hiện một tia tự giễu cùng căm hận, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn vào Ramesses.

“Chàng đang gọi ngươi.”

Lời nói lạnh như băng, đầy bất kính. Suốt năm năm, đây là câu đầu tiên vị công chúa này nói với Ramesses. Lời nói vừa phát ra, Ramesses như bừng tỉnh, cúi đầu xuống, chất phác nhìn Litah nằm trên mặt đất.

“Bệ hạ…”Litah vẫn đang nhắm mắt, yếu ớt nói, “Bệ hạ, Litah có tội, thần chưa được phép mà đã tự ý lên đây.”

Chợt một loại xao động chiếm lấy Ramesses, hắn giống như dùng toàn bộ sức lực , gian nan đi đến cạnh Litah. Đôi mắt màu hổ phách không nhìn tới chúng thần tử đang hỗn loạn, càng không nhìn đến ánh mắt căm hận của vị công chúa Hittite. Toàn bộ sức lực, tầm mắt đều tập trung vào con người không tiếc hy sinh để bảo vệ mình. Thời gian giống như trở về mười năm trước, trở về cái ngày hắn cùng với Bie lần đầu gặp mặt.

Nhưng, trước mắt hắn bây giờ là con người yếu ớt nằm trên mặt đất, hắn tại sao vẫn còn cười? Nếu không phải mình nhất thời hồ đồ, nhất thời hoài nghi, nhất thời do dự thì sao hắn có thể trở thành như thế này. Hắn đã biết mình hoài nghi hắn, tại sao không giải thích, tại sao không oán hận, tại sao…. Còn có thể bình thản, nói ra những lời như vậy?

Ramesses cười khổ, nói không đến nơi đến chốn, “Đã nói… ngươi không cần phải… lễ nghi như vậy…”

Litah cảm thấy Ramesses đang rất gần mình, vì thế hắn dùng toàn bộ sức lực mở to mắt, đôi mắt đã mất đi quang huy* hằng ngày. Hắn muốn nhìn thật rõ vị quân chủ, người bạn mà mình đã đi theo hơn mười năm này nhưng đôi mắt của hắn không thể nhìn rõ nữa. Lúc này, thân thể hắn cảm nhận được cảm giác lạnh như băng đang bao vây hắn, dần dần nuốt chửng hắn…. đây là cảm giác của cái chết sao? So với việc phải chết đi, hắn càng sợ phải rời xa người kia mãi mãi.

((quang huy: rực rỡ, chói lọi))

Nhưng hắn vẫn còn lời muốn nói, có chuyện muốn nói với vị quân chủ kia.

“Bệ hạ, ngài không sao… thật tốt…” Hắn nói đứt quãng, chậm rãi, đem hết những lời muốn nói nói ra, “Xin lồi, Litah không thể... tiếp tục làm bạn với ngài...”

“Ngươi nói ngốc cái gì vậy, ngự y sắp tới rồi. Ta còn rất nhiều chuyện muốn ngươi làm, ta không cho phép ngươi không tiếp tục cống hiến sức lực của mình cho ta”

Đôi môi tái nhợt của Litah nở nụ cười, nụ cười ấm như ánh mặt trời, “Cảm ơn ngài đã ban sinh mệnh cho Litah… Có thể giúp đỡ bệ hạ… là vinh hạnh của thần…”

“Ngươi đừng nói nữa! Ngự y, ngự y đâu?” Ramesses rống lên, hắn lớn tiếng kêu to, cảm giác như cái chết đang dần nuốt chửng cả đại sảnh đông người này. Quần thần lo lắng nhìn về phía cửa nhưng vẫn không thấy bóng dáng của ngự y đâu.

“Litah đã thấy được nhiều thứ hơn cả “sự thật”.... Bệ hạ, ngài nhất định phải thực hiện được những mong muốn của mình….” Litah kiên định nói lớn, mọi người trong đại sảnh đều nghe được.

Sau đó, âm thanh nhỏ dần, giống như thì thào bên tai, “Mathao… Nijiru…” Hắn nhẹ nhàng gọi tên vị công chúa mình yêu nhưng cũng giống như tự nói cho mình nghe. Mathao Nijiru kìm nước mắt, ngơ ngác nhìn hắn, chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn.

Nhưng thật lâu, hắn vẫn không nói gì cả.

“Litah, Litah, chàng tỉnh lại cho ta.”

Đáp lại nàng vẫn là im lặng.

“Litah! Đây là mệnh lệnh, mau tỉnh lại.”

Ngự y tuổi tác đã cao khi nghe tin liền mang theo dược phẩm chạy đến đại sảnh. Hắn ôm cái hòm thuốc, thở hổn hển, tập tễnh đi về phía thượng điện. Khi hắn bắt đầu tìm người bị thương thì bị Ramesses kéo đến bên cạnh Litah.

“Mau đến đây, mau chữa trị cho hắn đi.”

Ngự y nhìn Litah, nhanh nhẹn đi qua kiểm tra, “Bệ hạ… Đại nhân… đại nhân đã…”

“Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không chữa trị được cho hắn thì ta sẽ lấy mạng của cả nhà ngươi.” Ramesses nhìn ngự y, đôi mắt màu hổ phách lộ ra vài phần cuồng loạn cùng sát ý. Ngự y ngập ngừng, lại nhìn về phía Litah… Nhưng dù cho cho thần Amun ở đây cũng không cứu được đại nhân.

“Ramesses, chàng đã chết rồi! Ngươi còn muốn gì nữa?” Mathao Nijiru lạnh lùng nói, ngữ khí bình tĩnh, “Cả đời chàng đều trung thành với ngươi, đến lúc này, ngươi còn không không buông tha cho chàng sao?”

“làm càn! Ai cho phép ngươi nói? Không có sự đồng ý của ta thì Litah sẽ không rời xa ta.” Ramesses cuồng nộ trả lời.

Bie, mười năm trước, khi lần đầu nhìn thấy hắn, mình đã muốn thiếu niên cơ trí này trở thành thuộc hạ dưới trướng của mình. Hắn trung thành và tận tâm suốt mười năm, mà mình cũng đã quen với việc trao đổi ý kiến với hắn, quen với việc bàn luận với hắn về những dã tâm của mình trong thư phòng, quen với việc rong ruổi cùng hắn hai bên bờ sông Nile để dò xét mảnh đất của mình. Nếu là Litah, hắn sẽ không bao giờ làm trái mệnh lệnh của mình, bởi vì mong muốn của Ramesses chính là mong muốn của Litah! Cho nên, người chết đi này… không phải Litah!

Đến bây giờ, Ramesses mới phát hiện, đối với hắn, Litah không phải một con cờ hay chỉ là thuộc hạ trung thành mà là bằng hữu mà hắn tin tưởng nhất.

Như vậy, vì sao hắn lại nghi ngờ Litah chứ?

Tại sao lại hoài nghi người có thể hy sinh cả tính mạng để bảo vệ mình cơ chứ?

Không... không, không phải do mình hoài nghi hắn. Là người Hittite, chính là lỗi của người Hittite!!!

Đôi mắt màu hổ phách nổi lên tia cuồng bạo, nhất định phải đem tên sứ giả Hittite kia băm thành vạn mảnh, “Người đâu! Mau bắt tên sứ giả Hittite lại cho ta.”

Chúng thần trong đại sảnh lại lâm vào hỗn loạn, một màn vừa rồi khiến cho bọn họ quên mất còn một tên Hittite nữa. Nhưng các võ sĩ vừa rồi đã vây chặt đại sảnh, tên Hittite kia sẽ không thể thoát được. Nhưng mà hắn đang ở đâu…?

Bỗng một giọng nói bên kia, “Hắn ở kia.”

Mọi người theo hướng chỉ tay của hắn nhìn qua, tên Hittite kia đã đi lên thượng điện từ bao giờ, trong tay còn giữ chặt một người. Khi mọi người tập trung nhìn, người đó chính là...

*

Lúc Ramesses tránh né những đòn tấn công của Mumucha có hét tên của vị kia nên mọi người đều ý thức được cái người gầy nhỏ, tóc đen đứng phía sau vương tọa, cầm quạt kia chính là Nefertari. Trong nháy mắt, cảm giác khϊếp sợ bao quanh đại sảnh. Nhân lúc hỗn loạn vừa rồi, cái tên sứ giả Hittite kia đã đặt một con dao trên cổ của Nefertari- bảo bối của Pharaoh.

Ivy theo bản năng nắm chặt cái súng của mình, hướng vào tên nam nhân kia. Nàng bối rối, động đậy vài cái.

“Đừng cử động.” Thanh âm lạnh lùng, trào phúng vang lên sát bên tai Ivy, ôn nhu nhưng lại khiến cho người khác sợ hãi. Lúc này, Ivy lại nhớ đến anh Ngải Huyền, cô nghĩ: Ngoài diện mạo ra thì tên này không giống anh ấy chút nào”.

“Đem thứ trong tay ngươi bỏ xuống.”

Cái gì? Ivy sửng sốt một chút, khó hiểu mà quay đầu nhìn hắn. Chẳng lẽ hắn biết đây là súng? Làm sao có thể?

“Bỏ xuống.” Tarly lãnh khốc nói lại một lần nữa, con dao càng ngày càng sát cổ của cô, khiến cô bắt đầu cảm thấy đau. Ivy không cam lòng, nhưng tự giác giơ hai tay lên, buông súng xuống. Súng vừa rơi xuống sàn liền phát ra âm thanh rất to.

“Ngoan!” Thanh âm ôn nhu lại vang lên, Tarly nhẹ nhàng nói bên tai nàng, rồi ngẩng đầu nhìn mọi người trong đại sảnh, “Ta không cần gì nhiều! Ta chỉ cần một con ngựa và để ta ra khỏi thành…”

Ivy vụиɠ ŧяộʍ nhìn Ramesses một cái. Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người thì Tarly đã chết hàng trăm lần rồi. Mà mình cũng có liên quan nên chắc chắn cũng gặp Diêm Vương hàng trăm lần rồi. Nếu không phải mình tùy hứng và sơ ý thì đã không rơi vào hoàn cảnh xấu hổ cùng nguy hiểm như thế này. Nhưng cũng phải nói, nếu như mình không ở đây thì cái người giống anh hai này đã chết từ lâu rồi. Nghĩ đến mình có thể giúp cái người giống anh Ngải Huyền này, cô lại cảm thấy có chút vui vẻ.

Chỉ một giây sau, cảm giác vui vẻ đó liền biến mất. Phải nói, sinh mệnh của Litah mất đi một phần là do người này. Nghĩ đến đó, trái tim của nàng rất đau, cơ hồ không thở được.

Lúc này, nàng lại ngẩng đầu nhìn Ramesses một cái, đôi mắt màu hổ phách chứa vài tia dao động không rõ ràng. Đó là oán hận sao?

Ramesses rất hận hai tên sứ giả Hittite này, chẳng lẽ hắn sẽ vì muốn gϊếŧ tên Tarly này mà... không tiếc hy sinh tính mạng của mình hay sao? Ivy run rẩy, phát hiện trong lòng mình tràn ngập đau thương.

Đau thương? Tại sao lại đau thương? Nàng chính là người tiến vào thời không này, tiến vào cuộc sống của người khác làm thay đổi lịch sử, thay đổi số phận của những người khác. Nàng vốn là không nên tồn tại ở thời đại này, cho dù Ramesses không để ý đến mình, cũng đừng oán hận. Tất cả những điều này, đều là do nàng gây ra.

Vì sao lại đau thương cơ chứ?

“Ngươi đang sợ hãi?” Thanh âm nhẹ nhàng vang lên bên tai, đánh gãy suy nghĩ của Ivy.

“Nực cười!” Ivy nhẹ nhàng đáp trả.

“Ha ha…” Đôi mắt màu xanh nước biển kia hiện lên ý cười, lập tức nói to, “Ramesses, ngươi còn chần chừ gì nữa?” Tarly rạch nhẹ lên cổ Ivy, Ivy chỉ cảm thấy mát mát ở cổ, sau đó là một tia đau đớn. Chúng thần ở đại sảnh không khỏi sợ hãi, Tarly cười, “Máu của Nefertari của ngươi cũng có màu đỏ a.”

Người này định làm thật à? Ivy run sợ, hắn là người vì mục đích mà không từ thủ đoạn nào, điểm đó rất giống Ngải Huyền. Nhưng mà, Ngải Huyền tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn này để đối phó với Ivy. Mà Tarly chỉ coi Ivy là con cờ có thể lợi dụng.

Trong đại sảnh dần dần hỗn loạn, thừa dịp này, nam tử kia lại ghé sát vào tai nàng, “Ngươi đang sợ sao?”

“Làm sao có thể chứ!”

“Tuy rằng không thể gϊếŧ ngươi nhưng ngươi cũng phải ngoan ngoãn.” Tarly ngẩng đầu, yên lặng nhìn Ramesses, mặc dù không nói lời nào nhưng trong mắt chứa đầy ý tứ.

Nếu không để hắn đi nhất định hắn sẽ tiễn nàng đi gặp Diêm Vương a.

Ivy nhìn Ramesses.

Ivy nghĩ đến mấy nhân vật nữ chính trong phim hay quyết đoán kêu, “Không cần lo cho ta, gϊếŧ hắn đi.” hoặc là “Ngươi gϊếŧ ta đi, ta không sợ.” nhưng nàng vẫn là không nói được. Đúng vậy, Litah đã chết, chết do mình suy đoán sai khiến hắn bị quân vương nghi ngờ, nhưng nàng không muốn gánh hết trách nhiệm a, nàng không nghĩ đến hậu quả này.

Tùy hứng sao?

Đúng, tùy hứng, hơn nữa còn là ích kỷ!

Không phải hắn nói nàng rất quan trọng với hắn sao? Đâu, quan trọng đâu? Mau chứng minh cho nàng xem đi!

Chỉ có mỗi mình mình đau thương sao? Nàng tuyệt vọng nhìn Ramesses, trái tim nàng như muốn tan nát. Nếu như mình không tùy tiện thì làm sao có thể bị Tarly lợi dụng chứ?

Người kia là Pharaoh vĩ đại, là một vị quân chủ khó đoán, kia một khắc, cư nhiên làm cho người ta đau như vậy. Những cảnh tượng lúc ở bên hắn, nàng sẽ không thể nào quên được! Nàng hy vọng hắn sẽ không phải khổ sở, không phải đau thương. Đây là áy náy? Hay tiếc nuối, hối hận? Không, tất cả đều không phải, nàng đối với hắn chính là loại tình cảm khác...

Đã rất khó chịu, sao lại còn muốn ra vẻ kiên cường? Không, nàng muốn thấy hắn sẽ làm gì tiếp theo.

Ramesses chậm rãi giơ tay phải lên, trong mắt chứa loại tình cảm khó có thể giải thích.

Nhưng tay của hắn vẫn không hạ xuống, phía sau hắn là các võ sĩ đang trong tư thế sẵn sàng đón địch, trong tay là các loại cung tên, đao kiếm, chỉ cần Ramesses hạ lệnh là tất cả những thứ đó sẽ bay về phía nàng, đâm xuyên qua người nàng. Hắn sẽ làm như thế sao?

Thần tử, võ sĩ, cung nữ, người hầu, Ivy…. tất cả đều nín thở nhìn Ramesses.

Hắn lại đứng bất động.

Ivy cảm thấy máu mình đang theo cổ chảy xuống. Nàng không dám nghĩ đến kết quả, nàng sợ cái mạng nhỏ của mình sẽ lưu lại ở cái thời đại này.

Nghĩ đến đây, Ivy đột nhiên hét to, thân thể hơi run lên, con dao trong tay Tarly chạm vào vết thương của cô khiến cô đau nhức. Thấy thế, Tarly vội để con dao ra xa cổ cô, hắn sợ làm nàng bị thương. “Tarly, căn bản ngươi không có ý định gϊếŧ ta.” Ivy nhanh chóng lấy ra bình xịt hơi cay Eagle- key phun vào mặt Tarly, trong lòng thầm xin lỗi.

Eagle key- bình xịt chống sắc lang, thiết kế đặc biệt, nhỏ gọn, tiện lợi, nó có thể làm cho người bị phun hôn mê ngay lập tức. Cho dù là một cô gái trói gà không chặt như Ivy vẫn có thể khiến một nam nhân cường tráng như Tarly bị thương. Lần này, Tarly bị thương không nhẹ, hắn hét to một tiếng, tay trái buông Ivy ra, giữ cái mũi của mình, tay trái vẫn gắt gao nắm con dao.

Nhân cơ hội này, Ramesses hạ tay phải xuống, các võ sĩ ngầm hiểu ý, toàn bộ tiến lên vây Tarly lại.

Đúng lúc này, Ivy hét lên “Không được đến đây.” khí thế của cô khiến cho mọi người sửng sốt. Cùng lúc đó, tay trái nàng bịt mũi, tay phải nhanh chóng xịt thêm một chút vào mặt Tarly. Ngay lập tức, Tarly kêu thảm một tiếng rồi ngất xỉu, các thần tử, võ sĩ trong điện cũng ngửi thấy một mùi cay nồng khiến tất cả đều ho khan.

“Không cần hoảng, dùng cổ áo che mũi lại là được.” Mọi người nghe vậy, ngay lập tức dùng góc áo, cổ tay áo che mũi và miệng lại.

Ramesses không nói gì, các võ sĩ liền cầm kiếm tiến lên.

Ivy đột nhiên ngã xuống trước mặt Tarly, chắn trước người hắn. Các võ sĩ chỉ biết phụng mệnh của Pharaoh, dùng đao kiếm lạnh như băng ngày càng tiến gần Ivy.

“Dừng lại.” Ramesses quát lên, các võ sĩ dừng lại, ánh mắt tràn đầy khó hiểu, “Nefertari, nàng muốn làm cái gì?”

“Bệ hạ…” đến cuối cùng, hắn cũng không gϊếŧ nàng, hắn không lấy mạng nàng, “Không thể gϊếŧ người này, ta còn có chuyện muốn hỏi hắn.”

“Cái gì!?”

Hắn cơ hồ mất đi lý trí tự hỏi, trong đầu chỉ có suy nghĩ: Tại sao không được gϊếŧ hắn? Tại sao không được gϊếŧ hắn? Litah là vì sứ giả của Hittite mới mất mạng. Là vì người kia. Ivy cúi đầu, “Ta muốn hỏi hắn ai mới là gian tế thật sự.”

“Nàng nói cái gì?”

“Ta muốn hỏi hắn, ai mới thật sự là gian tế! Bên cạnh ngươi có gian tế, người đó không phải là Litah.”

Câu nói đó giống như thức tỉnh Ramesses, hắn ngạc nhiên nhìn Ivy, đúng là hắn không có nghĩ đến. Một lúc sau, hắn mới chậm rãi hạ lệnh.

“Đem hắn nhốt lại!”

Các võ sĩ thu hồi lại vũ khí, sau đó kéo Tarly đang bất tỉnh đi.

Ramesses ngơ ngác nhìn Litah đang nhắm chặt hai mắt, nụ cười ấm áp hằng ngày vẫn còn trên mặt nhưng từ sớm đã không còn hơi ấm của sự sống.

Ai mới là gian tế thật sự?

Câu nói của Ivy giống như nhắc nhở hắn, nếu như hắn không nghi ngờ Litah là gian tế, hoài nghi người trung tâm, sùng kính nhất với mình thì đã không xảy ra chuyện này. Nếu Litah vẫn được đứng ở thượng điện như mọi khi thì sẽ như thế nào? Hắn sẽ không để cái tên sứ giả Hittite kia đến gần mình sao? Rốt cuộc ai đã hại chết Bie? Trên thế giới này, không còn ai trung thành với Pharaoh như hắn!

Ramesses nở nụ cười tự giễu, trên mặt xuất hiện biểu tình phức tạp. Hắn chậm rãi đi về vương tọa, ánh mắt lướt qua đám thần tử hỗn loạn, Mathao Nijiru đầy hận ý, Ivy cúi đầu không nói gì. Hắn chậm rãi mở miệng, ngữ khí lạnh như băng mà kiên định.

“Đến khi hắn tỉnh lại thì ta sẽ đích thân tra khảo hắn cho đến chết. Người Hittite đã gϊếŧ chết tế ti tối cao nhất của chúng ta, bọn chúng sẽ phải trả giá đắt.”

Đám thần tử lập tức quỳ xuống, kinh sợ mà sùng kính, “Bệ hạ vạn tuế!”

Trên mặt Mathao Nijiru xuất hiện tia khinh thường, cầm nước mắt, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của Litah. Ivy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách của Ramesses, Ramesses cũng liếc nhìn nàng một cái. Nhưng rất nhanh, hắn giống như trốn tránh mà dời tầm mắt sang chỗ khác. Hắn yên lặng nhìn đám thần tử, cố gắng che giấu cảm xúc của mình.

Chẳng lẽ khi trở thành Pharaoh thì không thể biểu lộ cảm giác buồn đau hay hối hận sao?

Vì một tương lai tươi sáng, tốt đẹp, đến tột cùng là phải trả giá như thế nào nữa, chẳng lẽ đến một ngày ngay cả mạng sống của mình cũng không giữ được….

Bie, sự thật chính là một loại thống khổ a.