Chương 3: Con trai của Pharaoh

**Từ chương này mình sẽ dùng tên Ivy nhé!!**

“Nefertari…”

…..

“Tiểu thư Nefertari?”

……..

“Tiểu thư Nefertari!”

…….

Ivy đang ngồi ngẩn ngơ trong gian phòng trống trơn, chợt nhớ ra có người đang gọi mình, cô cả kinh, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, nguyên lại không biết người kêu mình là ai. Người vừa tới thật đúng là xinh đẹp! Tóc dài đen mượt ngang eo, làn dao trắng nõn mịn màng, lông mi đen dài mỗi khi nhìn liền nhấp nháy, phía dưới là con ngươi đen huyền như phát ra ánh sáng khi có đèn đuốc chiếu vào, thật đẹp!

Là nam? Hay là nữ?

“Tiểu thư Nefertari, xem ra người đã chuẩn bị rất tốt.” Thanh âm như nước quen thuộc vang lên, người vừa tới mỉm cười nhìn Ivy.

Thanh âm này….Chẳng lẽ là, “Li... Litah?” Không phải đâu! Lúc trước hắn dùng mạng che kín mặt cho nên không thể nhìn được, hắn thực sự có diện mạo kinh người…….thật xinh đẹp a~! Như thế lại là nam nha, ở thế giới này thực sự có nhiều nam nhân xinh đẹp như vậy, thực sự làm người ta rất tuyệt vọng. Ivy có chút thất vọng nhìn hắn.

“Tiểu thư Nefertari, chốc lát nàng ra ngoài cùng các tiểu thư khác, cùng nhau mời rượu khách. Sau đó, mặc kệ phát sinh sự tình gì, nàng xem như không thấy là được. Nếu yến tiệc hôm nay tổ chức thuận lợi, ta liền phái người đưa nàng về nhà một cách bình an.” Litah nhìn Ivy ôn hòa mà nói, “Không cần lo lắng, sẽ không có nguy hiểm gì cả.”

Nếu nửa ngày trước, Litah nói những lời này thì Ivy có thể suy nghĩ một chút, nhưng hiện tại lời nói đó càng làm cô thêm tuyệt vọng mà thôi. Nơi này là Ai Cập cổ đại, không biết cách mấy ngàn năm a~! Nếu nói cô có thể trở về, thì cô cần gì phải trở thành cái bộ dạng như thế này, không cần ngồi lơ đãng nhìn mọi thứ trong phòng này a~. Nếu ngày mai hắn đưa cô ra khỏi cung thì cô nên làm sao đây, làm sao có thể trở về thế giới hiện đại? Không thể như Carol trong truyện tranh nhảy xuống sông Nile trở về nha~! Cô- Ivy tuy rằng tự xưng là vạn năng nhưng chỉ một thứ duy nhất không biết, đó là bơi nha~.

Xem ra trong tình trạng này, mặc kệ làm việc gì, cô đều giúp, sau đó xin hắn ở trong này làm việc vặt rồi từ từ tìm cách trở về

Thấy Ivy ngơ ngác không nói gì, Litah liền nhẹ nhàng vén bức màn phía trước, một đám người tiến vào. Tất cả đều có diện mạo khác nhau nhưng đều là các nữ nhân vô cùng xinh đẹp. Trong phòng giờ đây thập phần hoa lệ. Các thiếu nữ đi đến, cung kính hướng về phía Litah cúi chào, “Tế ti đại nhân!”

Ôi chao? Ivy nghi ngờ liếc nhìn Litah một cái. Tế ti đại nhân là ý gì? Chẳng lẽ là muốn đưa các cô tham gia lễ hiến tế gì đó? Ai Cập cổ đại rất hay làm hiến tế, nghe nói sẽ bị oan tâm đào phế, tốt nhất là cô không nên đi nha.

Giống như nhìn thấu suy nghĩ của Ivy, Litah lại mỉm cười, “ Lát nữa khi diễn ra yến tiệc mọi người cần làm theo chỉ thị, rót rượu cho tất cả khách mời. Nếu cần vũ đạo, các vị am hiểu cũng không nên thể hiện. Mọi người cứ làm việc như đã nói, sẽ không có gì nguy hiểm.”

Tất cả các cô gái đều mỉm cười xinh đẹp gật đầu, có người hỏi, “Tế ti đại nhân cũng tham gia yến tiệc chứ?”

Litah gật đầu, “ Đó là đương nhiên, cho nên mọi người không cần lo lắng, sau khi làm xong sẽ phân phát thù lao như đã định. Giờ các vị chờ một chút, khi nào có người gọi hãy xuất hiện. Bây giờ ta đi trước………”

Litah xoay người bước ra khỏi cửa, trong phòng các cô nương lập tức bàn tán rôm rả.

“Litah đại nhân thật là tuấn mỹ vô song khiến người khác phải đố kỵ a~”

“Kỳ thực, cho dù không có thù lao, có thể nhìn thấy điện hạ cũng đủ rồi.”

“Nghe đồn điện hạ vô cùng tuấn mỹ, hôm nay cuối cùng cũng có thể nhìn được một cái. Tuy rằng người ta nói điện hạ bề ngoài vô cùng đẹp nhưng lại không có bản lĩnh gì cả. Nhưng nếu có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ trong truyền thuyết thì kể ra cũng đáng.”

“Đúng rồi đúng rồi, còn có Mentus tướng quân, nếu có thể nhìn thấy Mentus tướng quân cũng tốt a~!”

Ivy có chút nhàm chán nhìn các nàng, đúng là rất háo sắc như mấy người hiện đại, bản thân cô trong lòng đã có không ít tính toán. Nghe Litah nói vừa rồi chắc có ý tứ, chắc chốc nữa các cô nương này sẽ chuốc cho các khách mời quá chén trong yến tiệc. Nếu là quá chén, tất nhiên là có ý đồ………..

Thực sự đau đầu, nội bộ của Ai Cập cổ đại cũng thật lục đυ.c a. Không biết lúc bồi rượu sẽ xảy ra chuyện gì, xem ra cũng không tốt lắm. Vừa rồi Litah năm lần bảy lượt nói cái gì không có nguy hiểm, không có phiền toái, hiện tại nghe qua thì có vài phần khả nghi. Không thể nào, chắc chắn sẽ không có gì hay ho!

Lo lắng ước chừng 10 giây, Ivy quyết định –trốn! Nhưng trong đầu mới nảy lên ý tưởng chưa kịp hành động thì bên ngoài đã có tiếng truyền đến:

“Truyền các vị tiểu thư vào điện.”

Tiếng nói vừa dứt, trong phòng đang ồn ào bỗng dưng im bặt, trên mặt mọi người tươi cười cảm thấy rất hưng phấn

Hu hu hu, tại sao có thể như vậy…….

Thi nhân Homer của Hy Lạp cổ từng đem Thebes xưng là “Trăm môn chi đô”. Chỗ này vô cùng rộng rãi, các thủ phủ kéo dài hai bên bờ sông Nile. Thân là trung tâm chính trị, tôn giáo của Ai Cập, thần miếu ở Thebes đếm không xuể. Pharaoh cùng người dân tự hào gọi nơi đây là “Vĩnh hằng chi đô”. Có thể nói, hoàng cung Thebes là một công trình kiến trúc vô cùng hoa lệ. Điều đó càng thể hiện rõ khi màn đêm buông xuống, thật giống trong các câu chuyện thần thoại. Đèn đuốc được thắp sáng, chiếu thứ ánh sáng màu vàng rực rỡ xuống nền đá cẩm thạch, thật đẹp. Đến cả những vì tinh tú trên bài trời đêm kia cũng phải chào thua.

Tối nay, không biết Thebes sẽ xảy ra biến cố gì…

Ngày hôm nay, nhϊếp chính vương tử, người được Pharaoh thân phong“Niên trường quốc vương chi tử” tổ chức đại yến. Không chỉ mời các tướng quân nổi tiếng, mà còn triệu tập rất nhiều các cô gái xinh đẹp, nói là cầu chúc cho Pharaoh Seti đệ nhất dành thắng lợi trong cuộc chiến với Hittite.

Nhϊếp chính vương tử là con trai thứ bảy của Pharaoh, tuổi còn trẻ mà phải gánh vác trọng trách của cả một quốc gia. Mỗi lần Pharaoh xuất chinh đều giao cho hắn toàn quyền quyết định quốc sách. Dân chúng, quan viên, binh lính nhận định rằng vương tử này sẽ là người thừa kế vương vị.

Nhưng có rất nhiều lời đồn xoay quanh vị vương tử này. Họ nói hắn là một kẻ bất tài nhưng bên cạnh hắn lại có hai trợ thủ đắc lực chính là Mentus và Litah. Hắn nhờ có diện mạo vô cùng xuất chúng, lại có mẫu hậu củng cố địa vị nên mới được Pharaoh ưu ái.

Bởi vậy, Ai Cập đối với vị vương tử trẻ tuổi này vô cùng mong chờ, có lẽ là mong chờ được nhìn thấy tướng mạo của hắn. Đương nhiên, cũng có rất nhiều người mong chờ quyền lực tối cao sẽ rơi vào tay vị vương tử này.

Tất cả mọi người trong đại sảnh Thebes đều là những người có quyền cao chức trọng. Đại thần, tướng quân, tế ti,... Tất cả đều tụ họp, chuyện trò vô cùng vui vẻ. Ngoài mặt là như vậy nhưng không ai biết được bên trong họ ôm biết bao mưu mô. Vương tử thứ bảy mở yến tiệc trong cung, đây đã là lần thứ năm. Mỗi lần Pharaoh xuất chinh, hắn đều tổ chức tiệc tùng, ăn uống, chơi bời thoải mái. Có thể nói, quy mô của bữa tiệc này là lớn nhất từ trước đến nay. Không những thế, hắn còn triệu tập vô số mỹ nữ đến bồi rượu.

Dù sao cũng là “Niên trường quốc vương chi tử” do Pharaoh thân phong mà lại ham vui hưởng lạc như vậy…

Bất mãn, thất vọng, khinh thường….

“Mentus cùng Litah đại nhân đến.”

Tiếng của tên lính bên ngoài truyền vào, thanh âm trò chuyện trong đại sảnh bỗng im bặt một chút.

Tuy mọi người đối với nhϊếp chính vương tử vô cùng bất mãn nhưng Mentus

cùng Litah đều là hai người không hề đơn giản. Mentus là một danh sĩ nổi danh ở Ai Cập. Được đích thân Pharaoh phong làm đại tướng quân lúc mới hai mươi tuổi, nắm trong tay nhiều binh lực, đi theo Pharaoh nam chinh bắc chiến, lập được nhiều chiến công hiển hách. Còn Litah thì đột ngột xuất hiện lúc mười tám tuổi, được coi là vị tế ti trẻ tuổi nhất cả nước, nghe nói còn có huyết thống hoàng thất. Năm mười chín tuổi hắn bắt đầu tham gia chính sự, vì đất nước mà hiến mưu kế.

Chỉ sợ vì vương tử bất tài nên Pharaoh mới an bài hai người xuất chúng như vậy phụ tá hắn.

Mọi người dường như đều đoán như vậy. Có người còn muốn thu hai vị thiếu niên xuất sắc này dưới trướng mình nhưng bọn họ đối với vương tử lại vô cùng trung thành. Trước mặt hai người bọn họ tốt nhất là không được nói xấu nhϊếp chính vương tử a.

Hai người đi vào đại sảnh rồi ngồi xuống chỗ của mình. Chỉ trong chốc lát, đại sảnh lại khôi phục lại không khí thân thiện như trước. Một lúc lâu sau, nhân vật chính của buổi yến tiệc này mới xuất hiện.

“Điện hạ giá lâm!”

Theo thanh âm ngoài cửa truyền vào, tất cả người ở đại sảnh đều đứng dậy, cung kính hướng về phía cửa mà bái lễ, đợi một hồi lâu, một thân ảnh trẻ tuổi chậm rãi đi tới.

“Các mỹ nữ ta cố ý triệu tập đâu?”

Đây là câu nói đầu tiên mà người vừa đến nói.

Người được mọi người gọi là “Điện hạ” này không nhanh không chậm tiến vào đại sảnh. Người này quả nhiên danh bất hư truyền, dáng người thon dài, lại có chút rắn chắc, khuôn mặt được tô điểm bởi sống mũi cao thẳng đứng cùng đôi môi tao nhã, hàng lông mày tinh tế. Con ngươi màu hổ phách phát ra ánh sáng đặc biệt, hòa cùng trang sức màu vàng trên trán, rất tuyệt. Mái tóc dài màu rám nắng được búi gọn gàng, có một số lọn tóc lơ đãng bay bay càng làm tăng thêm vẻ mị lực qua hơi thở.

“Điện hạ, các nàng đều ở phía sau, chỉ cần truyền lệnh thì các nàng sẽ tiến vào đại sảnh.” Litah cung kính, hướng nam tử kia mà nói.

“Vậy còn chờ gì nữa, ta mất bao nhiêu công mới tìm được nhiều mỹ nữ như vậy! Mau truyền lên, không có nữ nhân thì uống rượu làm sao vui vẻ được!” Nam tử kia rất nhanh khoát tay, thẳng tiến đến cái ghế màu vàng hoa lệ mà ngồi xuống, cầm chén rượu lên, trên mặt có chút không kiên nhẫn “Ngươi còn đứng đó làm cái gì, mau nhanh lên.”

“Vâng” Litah vẫn như trước khom người mỉm cười, đối diện tên lính trước cửa mà gật đầu.

“Truyền các vị tiểu thư vào điện.”

Tiếng lính truyền vào, chỉ thấy vương tử tuấn mỹ kia một bên uống rượu, một bên miễn cưỡng nhìn mọi người nói, “Ha ha, thừa dịp phụ vương không ở đây, chúng ta lại một lần nữa không say không về! Lần trước có thiếu nữ nhân, mọi người uống không thoải mái, hôm nay bổn vương tử đã có sự chuẩn bị chu đáo.”

Lời còn chưa dứt đã thấy các thiếu nữ phía sau nối đuôi nhau đi vào.

Nam tử kia càng cười đắc ý hơn, hướng các cô gái mà vẫy tay, “Ha ha, đến đây, đến đây, các nàng mau tới đây, cùng kính rượu các vị đại nhân.”

Các thiếu nữ hoặc mang theo hưng phấn hoặc mang theo thẹn thùng, cứ như thế đi lên điện, rất nhanh ngồi vào vị trí của các trọng thần mà kính rượu. Ivy đi theo ở phía sau, cầu mong không bị chú ý. Nhưng mà, thời điểm cô đứng trên đại sảnh, một mảnh hỗn loạn ồn ào dần dần bỗng biến thành tiếng thở dài.

Cô gái này thực sự hiếm thấy a~!

Con ngươi màu lam giống như trời xanh nhìn thấu tất cả mọi thứ, mái tóc vàng giống như ánh mặt trời buông xuống trước ngực, làn da trắng noãn tinh tế, qua tấm lụa bạc như ẩn như hiện, tựa như chi ngọc. Linh lung tinh xảo, quả thực giống như tiên tử hạ phàm. Tất cả tầm mắt của mọi người đều dừng lại trên người Ivy, khó có thể dời, ngay cả Mentus cũng sợ hãi than một chút, “Không nghĩ tới nha đầu kia thực sự có mị lực.”

Đột nhiên, một thanh âm rất thô vang lên, “Cô nương này rất thích hợp với khẩu vị của hạ thần, nàng sẽ bồi … ”’

Thanh âm vang lên, đó là đại tướng quân Tatar rất có thế lực. Tatar thân hình cao lớn, ánh mắt hung ác, dưới cằm chứa đầy râu quai nón, mở miệng ra là thấy răng vàng xiêu xiêu vẹo vẹo. Người nào vừa thấy chính là sẽ chán ghét hắn. Ivy không khỏi lùi về sau mấy bước, cô không nghĩ sẽ bồi hắn uống rượu!

Thấy Ivy lùi về phía sau, Tatar rất nhanh tiến lên, một tay nắm lấy người cô. Ivy tìm cách chạy trốn, thân thể không đứng vững, người ngã về phía sau

A~

Cô nhắm hai mắt lại, đợi cơn đau truyền đến. Không nghĩ bản thân lại được một cánh tay ấm áp lực lưỡng đỡ lấy. Cô giương mắt nhìn thì ra là vương tử đem nàng đỡ lấy.

“Tướng quân Tatar, nóng vội cái gì chứ? bổn vương tử còn chưa có ai bồi rượu đây này. Ngươi đổi một người khác được không?” Con ngươi hổ phách không chút gì để ý nhìn Tatar, khóe miệng mang theo tia cười.

Tatar bất mãn nhìn hắn một cái, không nói gì

“Litah, mau gọi mỹ nữ bên cạnh ngươi bồi tướng quân Tatar. Đừng làm tướng quân mất hứng.”

“Vâng, điện hạ.” Litah vẫn như trước mỉm cười, ý bảo cô gái bên cạnh nghe lệnh.

Cô gái ngồi bên cạnh Litah từ nội tâm phát ra một tia không vui, nhưng nàng đã che dấu cảm xúc rất tốt, nghe lời hắn mà đi tới chỗ tướng quân Tatar. Tatar cảm thấy không phục, nói một tiếng, để cô gái bồi rượu. Ivy kinh hồn chưa kịp đứng vững, hơi hơi xoay người muốn đi. Kết quả lại bị tên ăn chơi trác táng kia lập tức kéo trở lại, ngã ngồi ngay trong lòng hắn, “Đi đâu? Ta nói ta vẫn chưa có người bồi rượu mà.”

“Tôi sẽ không uống rượu.” Tên nam nhân kia, muốn uống thì tự đi mà uống, liên quan gì đến cô chứ

“Đã nói là bồi rượu, ai nói ngươi phải uống?” Vương tử cười tủm tỉm, tay cầm lấy một ly, nâng chén nhìn mọi người trong phòng, lời nói mang theo men say “Nào, mọi người lại cùng nhau uống một chén.”

Ivy thừa dịp hắn đang uống rượu mà thầm đánh giá hắn một chút. Nam nhân này thực sự rất đẹp, cặp mắt màu hổ phách mang theo vài phần mị lực khiến người khác phải say mê nhưng đáng tiếc là tính cách lại quá yếu đuối. Vừa rồi nhìn sắc mặt của Tatar là biết vương tử này tám phần ở trong cung chắc cũng không có địa vị, chỉ sợ suốt ngày uống rượu, đánh nhau. Địa vị của hắn chắc cũng không ít người mơ ước.

Hôm nay tổ chức đại yến chắc chắn do Mentus cùng Liath bày ra. Rốt cuộc mục đích của họ là gì? Người cổ đại đúng là rất thích đánh đấu nhau a, bản thân cô lại gặp cảnh tượng này, không biết là may mắn hay xui xẻo nữa.

Ivy đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào vị vương tử trẻ tuổi, chợt một tầm mắt lạnh lùng quét lấy cô. Cô có chút giật mình, tập trung nhìn vào chỉ thấy hai tròng mắt màu hổ phách mang theo men say đang nhìn cô cười tủm tỉm.

“Tên… Ngươi tên gì?”

Ngữ khí này rõ ràng chính là của một tên lưu manh ngoài đường. Ivy trừng mắt nhìn hắn, “Ở đất nước của tôi, muốn hỏi tên của người khác thì đều phải giới thiệu về bản thân mình trước, đây chính là phép lịch sự.”

Vương tử sửng sốt, trong mắt xuất hiện một tia khó hiểu, hơi vài phần không tin nhìn cô “Ngươi hỏi tên của ta?”

“Đúng, tên của anh. Tên mẹ anh đặt cho anh.” Ivy hợp tình hợp lý nói.

“Ngươi hỏi…tên mẫu hậu đặt cho ta?” Hắn có chút trầm ngâm đăm chiêu, một lát sau trầm mặc liền chuyển hóa một tia cảm xúc, hắn nhẹ nhàng nói “ Bifitu….”

Bifitu? Ôi ôi, Mentus, Litah, Bifitu… những cái tên này quả thực muốn ép nàng nói dối. Không, cái này gọi là nhập gia tùy tục a~ “ Như vậy, tôi tên là Nefertari.”

“Nefertari!” Bifitu thì thào trong miệng một lần.

Lát sau, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Ivy vào trong lòng. Ivy có chút ngượng ngùng, thiếu chút nữa là quên bản thân vẫn là đang còn ngồi trong lòng vị vương tử này. Cô liền nhích người sang bên cạnh, đột nhiên tay chạm vào một thứ gì cứng rắn. Là cái gì………?

“Đứng ở bên cạnh ta.” Bifitu đi đến, nhẹ nhàng nói bên tai cô, được Ivy ngầm đồng ý, hắn liền miễn cưỡng đứng lên, đối diện với mọi người trong đại sảnh mà nói “Hôm nay triệu tập các vị lại đây. Kỳ thực là có chuyện muốn nói với mọi người.”

Các khách mời mắt đã lờ đờ say, nâng chén ra chúc mừng vương tử, lơ đễnh nghe hắn nói chuyện.

Dù sao đang uống vui vẻ nên biết tận hưởng một chút, mặc kệ lời nói của hắn.

Ivy đưa tay lấy cái vật phẩm dưới đệm ra, cư nhiên đó là một thanh bảo kiếm lạnh như băng.

Cô đang hết sức khó hiểu, chỉ thấy tay phải Bifitu nhẹ nhàng buông lỏng, cái chén trong tay động tác chậm hơn bình thường, chậm rãi, chậm rãi rơi xuống nền đá cẩm thạch. Một âm thanh thanh thúy vang lên.

Ách….Cảnh tượng này hình như rất quen thuộc nha.

Không nhanh không chậm, không để kẻ nào phản ứng lại, một đám quân lính nhanh như chớp tiến vào đại sảnh, tập trung nhìn vào tên tướng quân Tatar thô lỗ.

Toàn bộ người trong đại sảnh đang bình thường chợt ồn ào hẳn lên. Các cô nương thét lên chói tai, bỏ chạy tán loạn. Đám đại thần đang ngà ngà say giờ đã bừng tỉnh, bối rối đứng lên.

“Cho các võ sĩ vào.” Một tiếng leng keng cùng tiếng hét vang lên. Đó là Mentus, tay hắn đang cầm thanh bảo kiếm nhiễm máu. Vừa rồi, chính tay hắn đã chặt bỏ đầu của Tatar. Nghe thấy tiếng của Mentus, đám binh lính thân thể cường tráng tiến vào, đem các đại thần cùng các mỹ nữ bao vây lại. Có nhiều cô gái nhát gan đã lập tức té xỉu.

“Tướng quân Tatar lợi dụng quyền lợi mà sát hại dân chúng vô tội, cướp tài sản, có bằng chứng cấu kết với địch quốc Hittite. Cách chức tướng quân và trả lại binh quyền cho Pharaoh.” Thanh âm lạnh như băng phát ra, ngẩng đầu thì thấy đó chính là cái tên cà lơ phất phơ Bifitu. Hiện tại, mặt hắn hoàn toàn không có ý cười yếu đuối mà hai tròng mắt màu hổ phách đang toả ra vài phàn sát khí, “Có tội thì gϊếŧ.”

“Tể tướng Likha bán vũ khí, quân mã cho Libya. Gϊếŧ!”

“Thần quan Gupta bí mật xây dựng thế lực. Gϊếŧ!”

“Võ tướng Cork dùng binh lính của quốc gia cho việc riêng, giả truyền mệnh lệnh của Pharaoh. Gϊếŧ!”

“Còn mười người, điều tra cách chức!”

Lời vừa dứt, chỉ thấy các vị đại thần trong đại sảnh mặt tái xanh. Bifitu hướng binh lính gật đầu, chỉ thấy bọn họ rất nhanh liền chế trụ các vị thần tử, áp giải đến giữa đại sảnh.

“Ngươi dám làm thế với chúng ta. Nếu muốn xử phạt thì phải đợi bệ hạ trở về! Ngươi dám làm càn…” Tên tể tướng Likha kích động, tức giận nói. Bifitu nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, võ sĩ giơ tay chém xuống, máu tươi bắn tứ tung. Giữa đại sảnh lúc này là một mảnh hỗn độn, âm thanh chứa đầy nỗi sợ hãi liên tiếp vang lên.

“Ta là con của Pharaoh.” Bifitu trên mặt hiện ra vài tia lãnh khốc, thần sắc tối lại, “Theo vương pháp của Ai Cập, ta có thể tùy ý xử trí những người bất trung với Pharaoh, gây bất lợi đối với quốc gia trước khi có sự đồng ý của Pharaoh.Cái này gọi là tiền trảm hậu tấu a.”

Lúc này, võ tướng Cork đang quỳ ở trước đại sảnh đột nhiên giãy dụa đứng dậy, rút từ trong tay áo ra một chiếc dao nhỏ, hướng về phía Bifitu mà đâm.

“Điện hạ!” Mentus cùng Litah hoảng hốt hét to.

Bifitu quay sang giật lấy thanh bảo kiếm trong tay của Ivy, nhẹ nhàng rút kiếm mà đỡ lấy đòn công kích của Cork. Chưa tới chiêu thứ ba, thanh bảo kiếm trong tay Bifitu đã đâm thẳng vào ngực của Cork. Không những thế, Bifitu còn nhẹ nhàng xoay nhẹ thanh bảo kiếm, khiến hắn đau đớn mà nhăn mặt, thân thể không ngừng run rẩy. Các thần tử trong đại sảnh không ngừng che miệng mà nôn khan.

Người này chắc chắn là biếи ŧɦái. Vô cùng biếи ŧɦái! Ivy ức chế kêu lên, “Đủ rồi, hắn đã rất đau đớn rồi!”

Nghe được tiếng nói của cô, Bifitu liếc mắt nhìn cô. Ngay sau đó liền đem thanh kiếm trên người Cork rút ra, một ngụm máu tươi bắn vào chân váy của Ivy. Hắn nhấc chân đá, Cork liền lăn xuống bên dưới, binh lính lập tức xông đến kết thúc mạng sống của hắn.

“Giơ kiếm về phía hoàng thất, tội nặng thêm một bậc.” Ivy ngơ ngác nhìn nam nhân tay nhiễm máu bên cạnh. Ai cũng tưởng hắn rất nhu nhược, nhưng thật ra là vô cùng lãnh khốc, đúng là rất khủng bố. Bifitu thản nhiên liếc mắt về phía thi thể của Cork, “Chu di cửu tộc. Chém đầu tất cả nữ nhân trên mười tuổi và nam nhân trên bảy tuổi. Những người còn lại thì chọc mù mắt rồi đày đến biên cương.”

“Kéo hắn ra ngoài.” Lời nói vừa rồi khiến cho ai cũng phải run sợ. Bifitu vung tay, thản nhiên kéo Ivy ngồi xuống bên cạnh, một lần nữa cầm lấy chén rượu, “Các vị có muốn uống thêm chút rượu không?”