Chương 28: Nefertari chân chính

“Tiểu thư Nefertari, mời vào.”

Ivy tay trái ôm bức tượng sư tử, tay phải cầm chiếc balo của mình, đi theo một cung nữ đến chỗ ở mới của mình.

Tuy rằng ở góc của kãnh cung, vị trí hẻo lánh nhưng dù sao cũng là đệ nhất phi tử, nên chỗ ở bây giờ của cô vẫn rất tinh tế, nhã nhặn. Nhưng nếu so với tẩm cung trước kia của mình, nơi này có thể xem là khá sơ sài, thậm chí có thể nói có vài phần keo kiệt.

“Tiểu thư Nefertari, thỉnh ngài nghỉ ngơi vài ngày ở đây. Nếu có gì phân phó, ngài có thể tùy ý sai bảo ta.” Cung nữ đưa Ivy đi vào, cung kính, lễ phép, trên mặt tràn đầy khó hiểu. Nàng đứng ở một góc nhìn Ivy đi vào căn phòng nhỏ này, do dự có hay không nói cho cô biết thắc mắc của mình.

Ivy để hành lý của mình lên bàn, mới chú ý tới tiểu cung nữ này vẫn chưa rời đi. Cô liền tranh thủ thời gian đánh giá nàng một chút. Thị nữ này ước chừng chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, là một cô gái điển hình của Ai Cập, tóc ngắn chỉnh tề, da thịt màu đồng, khuôn mặt non nớt không thể che giấu cảm xúc cùng suy nghĩ của mình, “Ngươi muốn hỏi cái gì, cứ nói đi.”

Thị nữ đó đỏ mặt, sau đó vội vàng cúi đầu nói, “Không, không có, Shepute không dám.” Cô nhìn bộ dáng khẩn trương của thị nữ đó không sót một chút.

Ivy nở nụ cười ôn hòa, “Ngươi tên Shepute phải không? Ngươi không cần phải khách khí với ta như vậy, có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi!”

Shepute không nhúc nhích, suy nghĩ một chút rồi nói, “Tiểu thư Nefertari, tại sao ngài luôn cự tuyệt bệ hạ?”

Lời nói của tiểu hài tử này khiến cho cô ngơ ngác một chút.

Thấy cô không trả lời, Shepute lấy hết dũng khí nhìn chằm chằm Ivy, tiếp tục nói, “Năm năm trước, tuy rằng Shepute còn rất nhỏ nhưng tỷ tỷ của nô tỳ đã nói cho nô tỳ biết, ngài là vị phi tử bệ hạ yêu nhất. Kể từ khi ngài mất tích, bệ hạ đã vì ngài mà cự tuyệt vô số hôn sự, đồng thời còn làm rất nhiều bức tượng của ngài, thậm chí không cho người khác gọi tên của ngài. Bây giờ ngài lại xuất hiện, tất cả mọi người đều có thể thấy bệ hạ rất vui, vì sao ngài lại làm cho bệ hạ tức giận? Tuy rằng bệ hạ đưa ngài vào lãnh cung nhưng nhất định trong lòng bệ hạ cũng rất khó chịu.”

Shepute đúng thật là một tiểu hài tử, những lời vừa rồi xuất phát từ chân tâm, nhưng lại nói một vài câu không nên nói. Ivy không biết trả lời như thế nào, liền chột dạ cúi gằm mặt. Những điều Shepute nói cô đều biết, nhưng cô có thể làm gì được chứ. Cứ coi là cô rất ích kỷ đi nhưng cô không muốn đoạn tình cảm không có kết quả này phải trả giá này nọ.

“Tiểu thư Nefertari, chẳng lẽ ngài không tin tình cảm của bệ hạ đối với ngài hay sao? Tỷ tỷ của nô tỳ cũng tên Nefertari, ba năm trước tiên vương định gả tỷ tỷ và mười bốn vị tiểu thư quý tộc khác cho bệ hạ nhưng lại bị bệ hạ cự tuyệt. Vì chuyện này mà bệ hạ suýt nữa mất đi quyền thừa kế đấy.”

Cái gì!?

Nghe được lời vừa rồi, Ivy kinh ngạc ngẩng đầu lên, cô sốt ruột giữ bả vai của Shepute, “Ngươi vừa nói cái gì?”

Shepute sợ tới mức ngây người, “Bệ hạ suýt nữa thì mất đi quyền thừa kế…”

“Không phải câu này, ngươi nói tỷ tỷ của ngươi tên là gì?”

Shepute kích động nói, “Xin… Xin hãy tha thứ cho sự thất lễ của nô tỳ, tỷ tỷ của nô tỳ tên Nefertari….”

Tìm được rồi! Trong đầu Ivy loáng thoáng xuất hiện lịch sử chân chính: Trong cuộc đời của mình, Ramesses đệ nhị đã cưới hàng trăm vị phi tử. Nefertari là một cô gái do chính Seti đệ nhất lựa chọn trong số các tiểu thư quý tộc. Nàng là một mỹ nữ điển hình của Ai Cập, là con của quý tộc, là phi tử mà Ramesses đệ nhị sủng ái nhất, Ramesses đệ nhị còn đặt tượng của cô ấy ở thần miếu Abu Simbel để người đời sau mãi mãi ca tụng…

Nàng mới là sủng phi của Pharaoh…

Ivy lui về phía sau vài bước, tìm được rồi. Đây mới là Nefertari chân chính, người được đặt tượng bên cạnh thần mặt trời cùng với hắn, để chứng minh tình yêu của hai người là vĩnh cửu.

“Ngươi, tỷ tỷ của ngươi đang ở đâu? Ta muốn đi gặp nàng.” Ivy nắm chặt tay của Shepute, khiến cho tiểu cung nữ này sợ hãi mà run lên.

“A, tiểu thư Nefertari… ngài… ngài không thể xuất cung…”

“Không, ta nhất định phải đi, Shepute, mau dẫn ta đi gặp tỷ tỷ của ngươi. Cầu xin ngươi đó.”

“Nhưng mà.... nhưng mà bệ hạ…”

“Hắn sẽ không biết!” Ivy lo lắng nói, “Ngươi nghĩ bệ hạ sẽ quan tâm tới sống chết của một phi tử bị đày vào lãnh cung không? Ta chỉ đi vào ban ngày, đi ra ngoài một chút thôi, sẽ không ai biết, cầu xin ngươi đó, ta phải gặp nàng.”

Ivy gắt gao nắm lấy bả vai Shepute, khẩn cầu nói. Cô muốn đến gặp Nefertari. Hiện tại, tâm tình của cô rất loạn, cô thật sự không biết bước tiếp theo nên làm thế nào. Người muốn hãm hại Pharaoh, mối quan hệ bí mật của Litah mà Mathao Nijiru, còn có, vị sủng phi chân chính của Pharaoh… Quá nhiều vấn đề nan giải khiến cho cô không biết nên làm thế nào, huống chi bây giờ còn Bubka…. cô thật sự rất có lỗi với hắn.

Cô phải từng bước, từng bước một giải quyết những chuyện này.

Shepute khó xử nhìn Ivy, một hồi lâu, nàng gật đầu, “Được, tiểu thư Nefertari, nô tỳ sẽ dẫn ngài đến gặp tỷ tỷ nhưng ngài phải cải trang thành cung nữ…”

Ivy nghe thấy vậy liền vội vàng nói, “Được, cái gì cũng được.”

*

Ivy đội tóc giả màu đen, mặc trang phục của cung nữ, tay ôm bình nước đi theo Shepute. Dọc đường, mọi người đều vui vẻ chào hỏi Shepute.

“Shepute, đi gặp tỷ tỷ phải không? Nhớ gửi lời chào của ta đến nàng đó.”

“Shepute, nghe nói ngươi đang hầu hạ Nefertari điện hạ, vận khí không tồi a. Nhớ gửi lời chào của ta đến tỷ tỷ của ngươi.”

“Shepute, tỷ tỷ của ngươi gần đây như thế nào rồi? Ta có chút hoa quả mới hái, mau cầm cho tỷ tỷ của ngươi một ít.”

Trong lòng Ivy không khỏi thấy kỳ quái, rốt cuộc Nefertari là một người như thế mà được mọi người yêu quý, kính trọng như vậy?

Ivy nhẹ nhàng kéo Shepute, “Tỷ tỷ của ngươi là một người như thế nào mà...”

Shepute cười nói, “Tỷ tỷ của nô tỳ, hahaha. Tỷ ấy chính là đệ nhất mỹ nhân của Thebes, nổi tiếng có tri thức, hiểu lễ nghi. Hiện tại tỷ ấy đang là tế ti của thần miếu Abu Simbel, tỷ ấy rất hay giúp đỡ người khác nên mọi người rất yêu quý tỷ ấy.”

“Tế ti…?”

“Đúng thế. Sau khi bị bệ hạ cự tuyệt hôn sự thì tỷ ấy quyết định trở thành một tế ti.” Trên mặt Shepute xuất hiện một tia lo lắng, nhưng giây lát liền biến mất, thay vào đó là tươi cười, “Tỷ ấy rất thích hợp với chức vị này.”

Ivy âm thầm xin lỗi. Các cô gái quý tộc từ nhỏ đã được dạy dỗ nhiều thứ chỉ với mục đích là một ngày có thể trở thành vương phi. Thế nhưng tất cả những cố gắng đều bị con của Pharaoh vô tình cự tuyệt, có lẽ vì lòng tự trọng không chấp nhận điều đó nên quyết định trở thành một tế ti…. Cô ủ rũ cúi đầu, đi theo Shepute.

Thebes không hổ danh là đô thị nổi tiếng trên thế giới, trên đường, tấp nập người đi đi lại lại, họ đến từ các quốc gia khác nhau, có những ngành nghề khác nhau, tất cả đều tụ tập tại đây. Ivy không nhịn được mang theo vài phần tò mò đánh giá xung quanh. Hoa quả, rau thịt, lược, son phấn, sách, trang phục…. đủ loại, đủ kiểu, đủ màu sắc, khiến cho người ta hoa mắt. Cô bị những thứ này hấp dẫn mà dần dần đi chậm lại, đột nhiên nàng va vào một người đang đi bộ khiến nàng ngã về phía sau, mà bình nước trong tay cũng theo đó mà trượt ra ngoài…

“Bình nước!” thời điểm sắp ngã xuống, Ivy nhớ ra bình nước đó chính là vật Shepute dùng để làm việc hàng ngày, vạn nhất không thể bị vỡ, lại không chú ý đến thân thể mình đang ngã xuống.

Nhưng thân thể cô không hề ngã xuống đất mà được một cánh tay rắn chắc ôm lấy, bình nước cũng được đỡ lấy.

“Sắp ngã đến nơi rồi mà vẫn còn quan tâm đến bình nước.” Một âm thanh trêu chọc vang lên, Ivy không khỏi chứa vài phần tức giận nhìn về phía chủ nhân của âm thanh. Mà khi bốn mắt hai người giao nhau, hai người đểu ngẩn cả người.

Nam nhân xa lạ một tay ôm Ivy, một tay đã lấy bình nước của cô. Hắn có một đôi mắt giống với bầu trời, hai tròng mắt màu xanh nước biển chứa vài phần mị hoặc. Hắn nhìn Ivy, ngạc nhiên nhìn đôi mắt của Ivy, đôi mắt của hai người rất giống nhau.

Mà khi Ivy nhìn thấy hắn, cả người đều nóng bừng, cổ họng cô như bị một thứ gì đó chặn lại, cô nghẹn ngào vươn tay, run run sờ khuôn mặt nam nhân trước mặt. Hắn không trốn tránh, ngơ ngác nhìn tay cô lại gần mặt mình.

“Huyền ca ca, cuối cùng em cũng gặp được anh.” Nước mắt của Ivy theo gò má chảy xuống, rốt cuộc cũng gặp được anh hai, nhất định là hắn đến tìm nàng, đến bảo vệ nàng, đúng không? Hai tròng mắt giống nhau, biểu tình giống nhau. Ivy không thể khống chế cảm xúc của mình, hai tay gắt gao ôm lấy nam nhân trước mặt, nhào vào lòng hắn. Trong một giây, mọi đau khổ, uất ức, tội lỗi đều tràn ra, cô không thể khống chế mà khóc lớn, “Anh hai, em rất nhớ anh…”

Nghe được nàng gọi Huyền ca ca, khuôn mặt kinh ngạc của nam tử hiện lên một tia thất vọng. Nhưng hắn lại ôn nhu ôm Ivy, giống như đang ôm trân bảo vậy, nhẹ nhàng vỗ về cô, tựa như đang an ủi cô. Hành động này lại làm cho Ivy khóc to hơn, nước mắt giống như vỡ đê, thi nhau chảy ra làm ướt áo nam nhân trước mặt.

Bọn họ ở cái bộ dáng này, rất nhanh khiến cho người đi đường chú ý đến. Nam nhân lộ ra vẻ mặt khó xử, nhưng lại luyến tiếc buông tay ra, nhẹ nhàng nói bên tai Ivy, “Tiểu thư, chúng ta như vậy... quá không hợp lễ nghi.”

Vừa dứt lời, Ivy giống như điện giật, chợt buông lỏng tay ra, sau đó lùi về mấy bước, “Ngươi không phải là Huyền ca ca.” Kia một khắc, Ivy bị nỗi thất vọng, sự giận dữ, ngại ngùng chiếm lấy, cô trừng mắt nhìn nam nhân giống anh Ngải Huyền trước mặt.

Nam nhân đem bình nước đưa cho Ivy, nhìn cô một phen cướp đoạt về, “Ta chưa từng nói ra là cái gì đó Huyền ca ca, là tự ngươi chạy đến ôm ta a.”

Mặt Ivy đỏ lên. Sao bọn họ lại có thể giống nhau đến như thế.

Nam nhân nhìn Ivy một cái, trên môi gợi ra một tia cười tao nhã, “Tên của ngươi là gì? Có muốn đi theo ta không?”

Gì? Ivy ngẩng đầu nhìn hắn, đi theo hắn, đi đến đâu?

“Tiểu thư, tiểu thư, ngài đang ở đâu…?” Lúc này, từ xa truyền đến âm thanh lo lắng của Shepute. Ivy tìm kiếm nàng, lại nhìn nam nhân trước mặt.

“Tìm ta đó…” nàng nhíu mày, nói với hắn.

Nam nhân kia chợt đem nàng giữ lại, trong tay Ivy còn ôm chặt bình nước nên không thể đẩy hắn ra được. Chưa đợi cô phản ứng, nam nhân đó đã nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.

“Chúng ta còn có thể gặp lại…” Hắn nhẹ nhàng nói, trong mắt có một tia dao động. Hẳn chạm vào tóc của Ivy, cúi đầu nói, “Hy vọng lần sau gặp mặt, ngươi sẽ không đội tóc giả.”

Ivy bị cái hôn vừa nãy làm khϊếp sợ. Nam nhân vừa nãy liền xoay người, rất nhanh liền biến mất. Shepute lảo đảo chạy đến chỗ Ivy, vỗ vỗ ngực mình, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình. Mà lúc này Ivy vẫn ngơ ngác, kinh ngạc nhìn về phương hướng nam nhân kia vừa biến mất.

“Tiểu thư, ngài không có việc gì thật quá tốt.” Shepute giống như sắp khóc, “Nếu như ngài xảy ra chuyện gì, nô tỳ ….”

Ivy lúc này mới khôi phục tinh thần, nhìn về phía Shepute đang lo lắng.

“Tiểu thư, cầu xin ngài hãy theo sát nô tỳ, đừng làm cho nô tỳ không tìm được ngài… Nô tỳ thật sự rất lo lắng.”

Ivy mê mang gật đầu. Không ngờ, ở thời đại này lại có thể gặp được một người giống y hệt anh hai. Rốt cuộc đây là một loại may mắn hay trớ trêu đây….

***

Một lúc sau, hai người cũng tới được tân thần miều Abu Simbel. Lúc này đã là hoàng hôn, Shepute mang theo Ivy đến một căn phòng nhỏ bên cạnh thẩn miếu.

“Tỷ tỷ của ngươi không ở thần miếu sao?” Ivy khó hiểu hỏi.

Shepute nở nụ cười, “Đương nhiên là không, tỷ ấy hy vọng có thể ở cùng một chỗ với những người cần sự giúp đỡ của tỷ ấy. A, tỷ ấy ở kia kìa.” Shepute vui vẻ chạy qua, Ivy vội vàng chạy theo, chưa được vài bước thì thấy một căn phòng nhỏ đơn giản. Dưới ánh hoàng hôn, một nữ nhân khí chất bất phàm đứng ở đó. Đây là một mỹ nhân điển hình của Ai Cập, mái tóc màu đen dài tới hông được búi gọn gàng, làn da rám nắng, hai tròng mắt màu xanh lục kiều mị, dưới cái mũi thẳng tắp là đôi môi xinh đẹp. Nàng một thân bạch ý, đeo trang sức có khắc hình thần mặt trời. Nàng đang đặt tay lên đầu một đứa nhỏ, miệng thì thào điều gì đó. Mẹ của đứa nhỏ cung kính quỳ một bên, giống như đang cầu nguyện.

Shepute vội vàng ngăn Ivy lại, “Từ từ, tỷ ấy đang giúp đứa bé kia xua đuổi bệnh tật.”

“Nàng là thầy thuốc…?”

“Không phải, những gia đình nghèo khó không có tiền chữa bệnh nên đành tìm tới tỷ ấy để nhờ tỷ ấy cầu phúc, có thể được tế ti của tân thần miếu Abu Simbel cầu phúc là một điều quá xa xỉ.”

Ivy ngơ ngác nhìn nữ nhân kia, nhẹ nhàng thì thầm, “Nefertari…”

Đột nhiên, nữ nhân kia dừng lại, nàng quay đầu nhìn về phía Shepute cùng Ivy. Shepute vội vàng cúi đầu nói, Thực xin lỗi, quấy rầy mọi người rồi.” Ivy cũng cúi đầu theo Shepute.

Nefertari nở nụ cười, xoay người nói với mẹ của đứa trẻ, “Nếu bệnh tình của đứa nhỏ vẫn không có chuyển biến tốt thì hãy tới tìm ta, ta sẽ tiếp tục cầu phúc cho đứa nhỏ.” Mẹ đứa trẻ liên tục khấu tạ*. Nefertari nhẹ nhàng nâng người nàng dậy, nhẹ nhàng xoa đầu đứa nhỏ.

“Cầu mong thần Ra sẽ chúc phúc phúc cho đệ.”

Mẹ của đứa trẻ ôm đứa trẻ cảm ơn rồi rời đi. Shepute vui vẻ chạy đến, giữ chặt tay nàng, “Tỷ tỷ, muội dẫn dẫn một vị khách quý đến gặp tỷ.” Nefertari nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó nhìn về phía Ivy. Ivy không khỏi hoảng một chút, hơi mất tự nhiên cười với nàng.

Nefertari nhìn tới đôi mắt màu xanh nước biển của Ivy, đột nhiên run sợ, “Này không phải…. a, ngài là Nefertari điện hạ.”

Ivy đỏ mặt, cuống quít khoát tay, “Không, không, đừng gọi ta như vậy, hãy gọi ta là Ivy.” Ở trước mặt Nefertari chan chính, nàng làm sao có thể dõng dọc tự xưng là Nefertari.

“Nhưng, tiểu thư Ivy là….” Khuôn mặt Nefertari mang theo thập phần khó hiểu, “XIn hỏi ngài đến tìm ta có chuyện gì?”

Ivy cắn môi, không biết nói như thế nào.Shepute đi tới nhận lấy bình nước trong tay Ivy, nói với hai người, “Nô tỳ chờ ngài ở cửa, nếu ngài có chuyện gì muốn với với tỷ ấy thì cứ nói đi.”

Nói xong, nàng đi ra ngoài. Ivy thấy không khống chế được cảm xúc của mình nữa, liền đứng trước mặt Nefertari, cúi đầu nói, “Ta xin lỗi ngươi. Ngươi mới là Nefertari chân chính. Ngươi mới là đệ nhất phi tử của Ramesses đệ nhị, không phải ta, không phải ta.”

Nefertari có chút mơ màng, “Tiểu thư nói cái gì vậy? Ta nghe không hiểu.”

Thanh âm ôn nhu lam Ivy càng thêm áy náy, “Có lẽ nói ra ngươi sẽ không tin. Ta tên là Ivy, ta đến từ thế giới của ba nghìn năm sau, ta không thuộc về thời đại này, lại càng không thuộc về Ai Cập. Ta chỉ là muốn đùa nên mới mượn tên của ngươi, Ta thật sự không nghĩ tới, sự xuất hiện của ta lại… lại…”

Lại làm thay đổi vận mệnh của ngươi.

Cô nắm chặt hai tay, âm thanh lớn hơn,” Xin ngươi hãy tha thứ cho ta. Ta nhất định sẽ tìm cơ hội giới thiệu ngươi với Pharaoh, trả lại thân phận cho ngươi.”

Nefertari sửng sốt, sau đó chậm rãi thở dài một hơi... “Kỳ thật, ta không hiểu những lời ngài đang nói. Nhưng hiện tại, ngài là phi tử mà Pharaoh yêu nhất, mặc kệ ngài tên là gì, ngài mới là nữ nhân Pharaoh yêu nhất.”

Ivy cố gắng lắc lắc đầu, “Nefertari, hãy nghe lời của ta. Ta không nên xuất hiện trước mặt hắn, càng không nên dùng tên của ngươi , hiện tại, toàn bộ lịch sử đã bị thay đổi. Ngươi xem, bức tượng ở tân thần miếu Abu Simbel phải là của ngươi…”

Nefertari nở nụ cười, nàng ôn nhu nói với Ivy, “Điện hạ, ngài sai rồi.”

Cái gì? Ivy chán nản ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Nefertari.

“Ngài không cần nói với ta những lời áy náy đó. Ta không muốn vào cung, nếu như lúc ấy người Pharaoh cưới là ta mà không phải là ngài, cuộc sống của ta sẽ bị thay đổi hoàn toàn.” Nefertari ngửa mặt nhìn thoáng qua mặt trời, trong mắt hiện một tia kiên quyết cùng yêu thích, “Nhưng ta rất yêu cuộc sống bây giờ của mình, ta nguyện ý làm một tế ti, cống hiến cả đời cho các vị thần. Còn về phần ngài…”

Nàng quay đầu nhìn Ivy.

“Về phần ngài, dù ngài đến từ tương lai nhưng Pharaoh rất yêu ngài, toàn bộ người dân Ai Cập đều biết tâm ý của ngài ấy. Nếu như lịch sử đã bị thay đổi bởi vì ngài đến đây thì ngài cũng không nên sửa lại, lựa chọn đó sẽ mang tới kết quả tốt cho Ai Cập, cho Pharaoh và cho chính bản thân ngài.”

Ivy lắc đầu, “Không được, ta…” Trách nhiệm này thật sự quá lớn, chung quy cô vẫn muốn trở về hiện đại. Nếu như cô ở lại, lịch sử sẽ bị thay đổi hoàn toàn, thật sự là sai trái. Huống hồ…

“Không, sẽ không có kết quả tốt. Bởi vì sự xuất hiện của ta đã làm hại hắn. Số mệnh của hắn bị thay đổi hoàn toàn.”

Đối mặt với khuôn mặt trầm tĩnh của Nefertari, Ivy đem những lời trước nay chưa dám nói, đem bí mật mình giấu kín thổ lộ ra. Nhìn thấy nàng, trong lòng cô càng chắc chắn, một tiểu cô nương đến từ tương lai như mình làm sao có thể sắm vai một nhân vật quan trọng trong lịch sử như vậy. Tự tin của Ivy trong phút chốc biến thành bọt nước, cô giống người sắp đuối nước tìm được một miếng gỗ nổi, gắt gao cầm tay của Nefertari.

Nefertari nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng, thật giống như đang trấn an muội muội của mình, “Tiểu thư Ivy, đây không phải lỗi của ngài…. nếu như ngài có thể đối mặt với nội tâm của mình để suy nghĩ xem điều gì mới là đúng, thì thần Ra sẽ chỉ cho ngài biết đâu là lựa chọn đúng đắn.”

Lựa chọn đúng đắn…

“Pharaoh thật sự rất yêu ngài, vì sao ngài không nghĩ đến sẽ ở lại và thay đổi vận mệnh của Pharaoh tốt hơn? Nefertari nhẹ nhàng bâng quơ nói xong, Ivy khẩn trưởng…. Ở lại?

“Không… Không, điều đó không có khả năng…” Ivy thì thào nói.

“Tiểu thư, bây giờ còn quá sớm để nói không có khả năng. Ngài có thể lựa chọn con đường mà mình muốn đi, con đường đó sẽ trung thành với suy nghĩ của ngài, càng trung thành với trái tim của ngài. Một ngày nào đó, khi ngài mở mắt ra, ngài sẽ thấy đáp án mà mình muốn biết.”

Ivy nhìn vào đôi mắt của Nefertari. Đó là đôi mắt trong suốt, kiên định, trấn tĩnh, ôn nhu. Nếu cô có thể dũng cảm đối mặt với suy nghĩ chân thực của mình, có phải hay không mọi chuyện sẽ được giải quyết, có phải hay không cô có thể đối mặt với Bifitu, có phải hay không cô sẽ không đau đớn khi nhớ tới anh Ngải Huyền, có phải hay không cô sẽ không thay đổi vận mệnh của Bubka, Nefertari….

Nhưng cô vẫn không có đầu mối để tìm ra đáp án, suy nghĩ của cô đang loạn thành mảng, đến tột cùng cũng không tìm được đáp án...